Editor: demcodon
Lúc này khách đến quán ăn là lửa giận hừng hực, đơn giản là vừa rồi gã đã đứng sắp xếp gần một tiếng, chỉ cần đợi khoảng nửa tiếng thì có lẽ đến lượt gã. Nhưng bởi vì đã đói bụng nhất thời không chịu nổi mê hoặc nên bỏ ngang nửa đường đến quán này, ai nghĩ rằng sự khác biệt lớn như vậy.
Hoàn cảnh trong quán càng làm cho người đau đầu, sàn nhà nhiều dầu mỡ, trên mặt bàn cũng có. Ngay cả khăn trải bàn cũng không có mà trải, đồ ăn không khó ăn. Nhưng tuyệt đối không ngon miệng, bình thường ăn một lần cũng không sao. Nhưng đến tết nhất ai không muốn ăn ngon một chút chứ? Đặc biệt là nghĩ đến mình sắp có thể nếm thử món ăn của Phúc Duyên Đài lại bị quán ăn này lừa gạt, trong lòng gã như nghẹt thở.
Bà chủ cười gượng một tiếng: "Đồng chí đừng nóng giận, đậu hủ nào mềm mà không nát chứ? Hơn nữa mỗi quán không phải cũng làm đậu hủ như thế sao? Cậu nếm lại thử đi, tuyệt đối giống quán bên cạnh!"
Người khách này tức giận đến đau đầu: "Bà ít lừa tôi đi, mọi người đều nói quán bên cạnh làm món ăn giống hệt như trên tranh! Bà muốn mời chào khách cũng được, nhưng bà cũng không thể dựa vào tên tuổi quán bên cạnh chứ. Vừa vào cửa đã nói cho tôi biết còn ngon hơn quán bên cạnh, tôi chính là tin chuyện ma quỷ của bà mới gọi món! Tôi mặc kệ, những món còn lại tôi cũng không cần, chỉ lấy một món đậu hủ này. Bà tính tiền đi!"
Bà chủ vừa nghe lời này thì thay đổi sắc mặt: "Cậu là người mà con bé bên cạnh mời đến gây chuyện phải không?" Đột nhiên mặt u ám nói.
Bà cũng không tin cùng là đậu hủ, con bé kia có thể làm thành bào ngư, nhân sâm, vi cá à?
"Nói bậy bạ gì đó. Nếu tôi quen con bé quán bên cạnh còn cần phải đứng xếp hàng nhiều giờ hả?" Người khách tức giận.
"Hừ, cậu gọi món, trong bếp đã chuẩn bị nguyên liệu xong, cậu không thể không trả tiền. Nếu không tôi lập tức gọi cảnh sát!" Bà chủ cũng tức giận.
Hôm nay vốn dĩ không suôn sẻ, bà đã cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận này. Ai biết thật vất vả có khách đến lại còn nói đàn ông nhà bà nấu không thể ăn!
Người khách vừa nghe câu này cũng biết mình hiện tại không chiếm lý, chỉ có thể hầm hừ trả tiền. Nhưng sau đó lập tức dẫn cả nhà già trẻ lớn bé đi ra khỏi quán với vẻ mặt tối tăm làm cho rất nhiều người nhìn thấy rõ ràng, cũng làm cho những người ban đầu muốn đến quán này đột nhiên dập tắt tâm tư.
Bà chủ thấy quán càng vắng lặng mặt mày nhăn nhó đáng sợ.
Đúng lúc này lại nhìn thấy đối diện đột nhiên sôi nổi lên, bà chủ lập tức xông ra ngoài xem.
--- ---
Hiện tại đã khoảng 1 giờ chiều, chính là lúc rất đông người. Chỉ nhìn thấy có một người đàn ông trông trung thực. Nhưng người đàn ông này hơi khác những người khác là không xếp hàng mà trực tiếp muốn xông vào trong quán, chọc cho những người đứng xếp hàng trước cửa phàn nàn.
Sở Từ bận rộn ở phía sau bếp, loại chuyện này tự nhiên là giao cho Sở Đường xử lý. Sở Đường vừa nghe thấy ồn ào lập tức đi ra, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt lập tức thay đổi.
"Cậu cả." Sở Đường lạnh lùng kêu một tiếng.
"Mày còn biết tao là cậu cả của mày hả? Chuyện khai trương quán ăn lớn như vậy cũng không nói cho tao biết! Trong mắt mày xem trưởng bối thành cái gì?" Sở Thắng Lợi tức giận nói một câu lại nói tiếp: "Sở Từ đâu? Cậu ruột đến đây cũng không biết đi ra chào hỏi một chút? Có tiền là có thể ngay cả họ hàng cũng không nhận phải không?"
Tần Trường Tố cũng nghe được động tĩnh, vừa thấy người đến là Sở Thắng Lợi gương mặt cũng trở nên hơi nghiêm túc. Nhưng Sở Đường quan tâm cô là con gái nên nháy mắt để cho cô tiếp tục làm việc, không làm đối tượng cho Sở Thắng Lợi này nhắm đến.