Editor: demcodon

Những gì Khương Lệ Châu nói đều là chuyện lạ, giống như tận mắt nhìn thấy Sở Từ trộm đồ. Sở Từ cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy người khác nói xấu nàng. Nhưng là lần đầu tiên bị người bằng tuổi khinh bỉ như thế.

"A! Em gái, em nói thử xem tôi trộm tiền nhà ai?" Sở Từ ở sau lưng đột nhiên mở miệng nói một câu.

Âm thanh đột ngột làm cho Khương Lệ Châu giật mình sợ hãi. Đột nhiên cả người hét lên một tiếng hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy ánh mắt âm u của Sở Từ sắc mặt lập tức tái xanh.

"Cô... cô đến đây khi nào?" Giọng Khương Lệ Châu đều run lên, nhịp tim đập nhanh dần, chột dạ không thôi. Cô vẫn là lần đầu làm ra loại sau lưng như vậy, có phần không quen. Hơn nữa Sở Từ còn không phải người lương thiện. Bởi vậy cô mới sợ hãi, trong lòng cũng hơi oán hận. Tại sao thím Hoa rõ ràng nhìn thấy Sở Từ cũng không nói một tiếng làm cho cô mất mặt như vậy...

"Thật trùng hợp, từ khi cô mở miệng nói câu đầu tiên thì tôi đã có mặt." Sở Từ cười khẩy một tiếng, cũng không quan tâm thím Hoa kia trực tiếp nói: "Tại sao không tiếp tục nói? Tôi đã dựng lỗ tai lên chỉ chờ nghe thôi."

Đôi môi Khương Lệ Châu khẽ run rẩy: "Tôi... tôi không có gì để nói..."

"Sao lại không có? Vừa rồi cô nói tôi ngược đãi chồng, nói tôi ăn trộm khắp nơi, tay chân không sạch sẽ, nói ra dáng ra hình, như là con giun trong bụng tôi. Mọi chuyện đều rõ ràng... Chỉ là tôi cảm thấy kỳ lạ, một đứa con gái sinh sống ở huyện thành như cô tại sao có thể biết rõ ràng về một đứa con gái hoang như tôi? Tại sao khi nhắc đến người chồng nhỏ mất tích của tôi lại có vẻ mặt oán hận như vậy? Cô không phải là thích người đàn ông của tôi chứ? À, đúng rồi, lúc trước cô đến thôn Thiên Trì, nói một cách hoa mỹ là vì trút giận cho bạn tốt. Tôi thật sự không nghĩ tới cô còn tuổi nhỏ như vậy không chỉ để ý đàn ông đã có vợ, còn để ý người trong lòng của bạn tốt, thật là ghê gớm!" Sở Từ nói.

Bàn về tài ăn nói, năm đó Sở Từ cũng từng khẩu chiến quần hùng. Cong cong thẳng thẳng giữa con gái khi nào có thể làm khó được nàng chứ? Thím nhà này mặc dù xấu hổ nhưng cũng không thể đuổi người. Dù sao vừa rồi bà cũng đón ý nói hùa với những lời Khương Lệ Châu nói. Huống chi con gái trời sinh là nhiều chuyện, bà cũng muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đều là hàng xóm, ai đúng ai sai nhất định phải biết rõ ràng. Lỡ như đề phòng sai người thì làm sao đây?

Lời nói của Sở Từ rất sắc bén với một cô gái. Bởi vậy Khương Lệ Châu vừa nghe gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: "Tôi không có!"

Trước đây, cô từng thật sự cũng có thiện cảm với Từ Vân Viễn. Dù sao thành tích của Từ Vân Viễn cũng được xếp hạng thứ hai cả trường, cũng cân sức ngang tài với Sở Đường. Nhưng ngoại hình thu hút hơn Sở Đường nhiều, càng thêm thanh tú, không có lôi thôi lếch thếch giống như Sở Đường. Bất luận là việc học hay ngoại hình đều hấp người người yêu mến, cả trường đều có rất nhiều con gái thích y.

Nhưng cô cũng biết mọi thứ của mình đều không bằng bạn tốt Văn Giai, cho tới bây giờ cũng không thân với Từ Vân Viễn. Bởi vậy chỉ là đứng xa xa nhìn, trình độ rung động cũng không nhiều. Thậm chí cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ cạnh tranh với Văn Giai. Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng ngay cả Văn Giai cũng không có được tình cảm của Từ Vân Viễn. Ngược lại làm cho y rơi vào tay Sở Từ.

Điều này còn chưa tính, nhưng Sở Từ còn không biết quý trọng!

"Không có? Một đứa con gái như cô, chuyện thọc dao nhỏ sau lưng còn làm được, tôi làm sao có thể tin tưởng cô không có âm thầm động lòng chứ?" Sở Từ liếc nhìn cô một cái lại nói tiếp: "Nhưng Từ Vân Viễn dù sao không có liên quan gì đến tôi. Cô cho dù động lòng với cậu ta cũng không có liên quan gì với tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn nghe cô tiếp tục bàn luận thanh cao, thêu dệt quá khứ cho tôi, được chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện