Editor: demcodon
Nghĩ đến đây, Trương Hồng Hoa vội vàng kêu một tiếng: "Được! 20, Từ Nhị sẽ là người đàn ông của mày!"
Sở Từ nhếch khóe miệng: "Sở Đường, lấy giấy bút đến."
Sở Đường hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy đồ ra. Ngay sau đó Sở Từ ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ vài câu, sắc mặt cậu thay đổi vội vàng nhớ viết xuống.
Giữa nàng và Từ Nhị không được pháp luật bảo vệ. Nhưng quy củ trong thôn Trương Hồng Hoa cũng phải tuân thủ, trừ phi tương lai bà không muốn tiếp tục sống ở trong thôn. Nhưng tránh cho Trương Hồng Hoa trở mặt, vẫn là viết bản thỏa thuận mới tốt. Dù sao người ở đây mặc dù có thể tin, nhưng giấy trắng mực đen cũng có hiệu lực.
Nàng cũng không biết pháp luật quốc gia này. Nhưng nàng viết những thứ này cũng không quá phận, thậm chí cũng không có làm cho Từ Nhị cắt đứt với nhà họ Từ. Chỉ làm cho Trương Hồng Hoa bảo đảm nhà họ Từ tự nguyện cho Từ Nhị ở rể. Mặt khác tương lai nhà họ Từ không thể lấy thân phận trưởng bối nhúng tay vào việc riêng của nàng. Cuối cùng chính là tài chính rõ ràng, tất cả thu nhập của Sở Từ đều không liên quan đến nhà họ Từ.
Trương Hồng Hoa căn bản đã chướng mắt Sở Từ. Mặc dù biết bây giờ cô có năng lực nuôi sống bản thân, nhưng đối với việc cô thu nhập được bao nhiêu thì hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên sau khi những người khác xác nhận nội dung không chút do dự ký xuống.
Tiếp theo chính là lấy tiền chạy lấy người.
Đám người cũng giản tán hết. Nhưng sau khi mọi người đều rời khỏi thì trước cửa sân còn lại một phụ nữ không đi. Chỉ thấy bà kiêu căng ngạo mạn nhìn chằm chằm Sở Từ với vẻ mặt khinh bỉ: "Chao ôi, Sở Từ mày quả nhiên đã trưởng thành rồi, còn biết tìm đàn ông. Từ Nhị người ta tốt xấu gì cũng là người đi học văn hoá, rơi vào tay mày thật đúng là một đóa hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu!"
Người nói chuyện chính là dì Hoàng.
Thôi Hương Như nghe được tin tức vừa mới chạy tới. Nhưng đúng gặp phải mẹ chồng cũ, vừa nghe được những lời xúc phạm Sở Từ trong lời nói của bà, lập tức không vui: "Dì à, mọi chuyện trước đó đều là vì cháu, dì so đo với một đứa bé như Sở Từ làm gì?"
Thôi Hương Như dù sao cũng hơi yếu mềm. Mặc dù cố gắng lý trí, nhưng cũng không được bao nhiêu khí thế.
Dì Hoàng nghe được cách xưng hô của Thôi Hương Như hơi sửng sốt. Nhưng rất nhanh thích ứng: "Tình cảm của hai chị em cũng thật tốt, dứt khoát hai người dùng chung một người đàn ông đi!"
Sắc mặt Thôi Hương Như trắng nhợt, Sở Từ vừa nghe ánh mắt hiện lên một tia sát ý. Tiếp theo trực tiếp quăng cái đục dùng để làm nghề mộc trong sân qua.
Cái đục kia cũng xoay tròn bay qua giữa không trung, cắt ra một tiếng gió. Dì Hoàng sợ đến mức chân mềm nhũn, còn chưa kịp té ngã thì cái đục kia đã gào thét bay qua ở bên tai, trực tiếp đập vào trên cây phía sau.
"Dì Hoàng, gần đây tôi muốn luyện 'phi đao', vừa lúc thiếu bia ngắm..." Trong mắt Sở Từ lóe lên tia nguy hiểm lạnh lùng, dáng vẻ hung thần rất dọa người.
Nhưng lúc này, tiểu hòa thượng ở trong không gian lại rất im lặng. Bởi vì mấy ngày gần đây Sở Từ bắt cậu mỗi đêm đều phải đọc kinh không ngừng, thân thể tiêu hao rất lớn. Lúc này vừa lúc đang ngủ say trong linh thụ bổ sung năng lượng.
Lời Sở Từ vừa dứt dì Hoàng cũng không kịp khoe khoang đã quay đầu chạy khỏi tầm mắt Sở Từ.
Thôi Hương Như thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Em thật sự làm chị sợ muốn chết. Nếu thật sự quăng trúng bà ấy thì em phải làm sao đây? Chính là phải ngồi tù đó."
"Em có nắm chắc." Sở Từ nhìn thái độ của Thôi Hương Như thân thiết không ít, vội vàng cùng với Sở Đường nâng Từ Nhị đang hôn mê vào phòng.
"Phòng nhỏ như vậy ba người bọn em làm sao ở? A Từ, chị thấy em hoặc là thuê một nhà giống như chị, hoặc là xây lại một căn nhà khác. Trong tay em nếu không có tiền thì chị còn dư 900. Lát nữa lại đến ngân hàng lấy cho em mượn..." Thôi Hương Như nhìn chung quanh một vòng lập tức lo lắng nói.
Nghĩ đến đây, Trương Hồng Hoa vội vàng kêu một tiếng: "Được! 20, Từ Nhị sẽ là người đàn ông của mày!"
Sở Từ nhếch khóe miệng: "Sở Đường, lấy giấy bút đến."
Sở Đường hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy đồ ra. Ngay sau đó Sở Từ ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ vài câu, sắc mặt cậu thay đổi vội vàng nhớ viết xuống.
Giữa nàng và Từ Nhị không được pháp luật bảo vệ. Nhưng quy củ trong thôn Trương Hồng Hoa cũng phải tuân thủ, trừ phi tương lai bà không muốn tiếp tục sống ở trong thôn. Nhưng tránh cho Trương Hồng Hoa trở mặt, vẫn là viết bản thỏa thuận mới tốt. Dù sao người ở đây mặc dù có thể tin, nhưng giấy trắng mực đen cũng có hiệu lực.
Nàng cũng không biết pháp luật quốc gia này. Nhưng nàng viết những thứ này cũng không quá phận, thậm chí cũng không có làm cho Từ Nhị cắt đứt với nhà họ Từ. Chỉ làm cho Trương Hồng Hoa bảo đảm nhà họ Từ tự nguyện cho Từ Nhị ở rể. Mặt khác tương lai nhà họ Từ không thể lấy thân phận trưởng bối nhúng tay vào việc riêng của nàng. Cuối cùng chính là tài chính rõ ràng, tất cả thu nhập của Sở Từ đều không liên quan đến nhà họ Từ.
Trương Hồng Hoa căn bản đã chướng mắt Sở Từ. Mặc dù biết bây giờ cô có năng lực nuôi sống bản thân, nhưng đối với việc cô thu nhập được bao nhiêu thì hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên sau khi những người khác xác nhận nội dung không chút do dự ký xuống.
Tiếp theo chính là lấy tiền chạy lấy người.
Đám người cũng giản tán hết. Nhưng sau khi mọi người đều rời khỏi thì trước cửa sân còn lại một phụ nữ không đi. Chỉ thấy bà kiêu căng ngạo mạn nhìn chằm chằm Sở Từ với vẻ mặt khinh bỉ: "Chao ôi, Sở Từ mày quả nhiên đã trưởng thành rồi, còn biết tìm đàn ông. Từ Nhị người ta tốt xấu gì cũng là người đi học văn hoá, rơi vào tay mày thật đúng là một đóa hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu!"
Người nói chuyện chính là dì Hoàng.
Thôi Hương Như nghe được tin tức vừa mới chạy tới. Nhưng đúng gặp phải mẹ chồng cũ, vừa nghe được những lời xúc phạm Sở Từ trong lời nói của bà, lập tức không vui: "Dì à, mọi chuyện trước đó đều là vì cháu, dì so đo với một đứa bé như Sở Từ làm gì?"
Thôi Hương Như dù sao cũng hơi yếu mềm. Mặc dù cố gắng lý trí, nhưng cũng không được bao nhiêu khí thế.
Dì Hoàng nghe được cách xưng hô của Thôi Hương Như hơi sửng sốt. Nhưng rất nhanh thích ứng: "Tình cảm của hai chị em cũng thật tốt, dứt khoát hai người dùng chung một người đàn ông đi!"
Sắc mặt Thôi Hương Như trắng nhợt, Sở Từ vừa nghe ánh mắt hiện lên một tia sát ý. Tiếp theo trực tiếp quăng cái đục dùng để làm nghề mộc trong sân qua.
Cái đục kia cũng xoay tròn bay qua giữa không trung, cắt ra một tiếng gió. Dì Hoàng sợ đến mức chân mềm nhũn, còn chưa kịp té ngã thì cái đục kia đã gào thét bay qua ở bên tai, trực tiếp đập vào trên cây phía sau.
"Dì Hoàng, gần đây tôi muốn luyện 'phi đao', vừa lúc thiếu bia ngắm..." Trong mắt Sở Từ lóe lên tia nguy hiểm lạnh lùng, dáng vẻ hung thần rất dọa người.
Nhưng lúc này, tiểu hòa thượng ở trong không gian lại rất im lặng. Bởi vì mấy ngày gần đây Sở Từ bắt cậu mỗi đêm đều phải đọc kinh không ngừng, thân thể tiêu hao rất lớn. Lúc này vừa lúc đang ngủ say trong linh thụ bổ sung năng lượng.
Lời Sở Từ vừa dứt dì Hoàng cũng không kịp khoe khoang đã quay đầu chạy khỏi tầm mắt Sở Từ.
Thôi Hương Như thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Em thật sự làm chị sợ muốn chết. Nếu thật sự quăng trúng bà ấy thì em phải làm sao đây? Chính là phải ngồi tù đó."
"Em có nắm chắc." Sở Từ nhìn thái độ của Thôi Hương Như thân thiết không ít, vội vàng cùng với Sở Đường nâng Từ Nhị đang hôn mê vào phòng.
"Phòng nhỏ như vậy ba người bọn em làm sao ở? A Từ, chị thấy em hoặc là thuê một nhà giống như chị, hoặc là xây lại một căn nhà khác. Trong tay em nếu không có tiền thì chị còn dư 900. Lát nữa lại đến ngân hàng lấy cho em mượn..." Thôi Hương Như nhìn chung quanh một vòng lập tức lo lắng nói.
Danh sách chương