Editor: demcodon

Cô và em họ từ nhỏ chính là ngoài mặt nhìn qua hòa thuận mà thôi. Trên thực tế, cô chán ghét dáng vẻ em họ nịnh nọt mình. Em họ cũng chán ghét sự kiêu căng của cô. Trước kia cô không trải qua cuộc sống cực khổ, càng cảm thấy xuất thân của em họ căn bản là không xứng để so sánh với cô. Cho nên cũng không thiếu ỷ thế hiếp người.

Thậm chí, em họ từng bị cô đánh rất nhiều lần, trong lòng vốn dĩ là hận cô. Nếu thêm chuyện này, có lẽ là sau này hoặc là cả đời cũng không qua lại với nhau, hoặc là đánh nhau đến chết.

Đương nhiên, bất luận là kết quả nào cô đều không sao cả. Cô chỉ lo lắng lặp lại quá khứ mà thôi.

“Chị Thôi?” Khóe miệng Thẩm Dạng co giật: “Em nói chính là Thôi Hương Như phải không? Em họ của em nói cũng đúng, anh đối xử với cô ấy quả thực khác với những người khác.”


Dịch Tình nhướng mày.

“Nhưng anh chỉ là cảm thấy số phận của cô ấy tương tự với cô anh khi còn trẻ mà thôi. Hai người đều rất vất vả, nên bình thường chăm sóc nhiều một chút. Hơn nữa, em chưa gặp qua chị Thôi kia. Cô ấy trải qua một đời chồng, lại bị nhiều ong bướm dây dưa. Bây giờ cô ấy đang tập trung vào công việc, hơn nữa lại càng sợ mọt người đàn ông như anh. Em cứ yên tâm đi!” Thẩm Dạng nói tiếp.

Y từng có đồng tình với Thôi Hương Như, đã từng càng hận người không biết đấu tranh này. Sau đó chỉ còn lại thưởng thức.

Y không ngu ngốc, từ môn đăng hộ đối này cũng không phải xúc phạm xuất thân của đối phương, mà là thể hiện quan niệm giá trị của hai người.

Mặc dù Thôi Hương Như bây giờ đã có sự nghiệp riêng, nhưng vẫn còn rất nhiều điều mà hai người không thể nói về nhau. Ví dụ như: y thích đọc sách, những cuốn sách cổ và những văn học triết lý nước ngoài. Thôi Hương Như đều không hiểu được. Không chỉ vậy, y biết chơi cờ, trà đạo và võ thuật, cũng hy vọng bạn đời tương lai của mình có thể hiểu được những gì mình biết. Nhưng Thôi Hương Như không thể làm được trong thời gian ngắn ngủn. Bởi vậy, sau khi dừng lại ở thưởng thức cô ấy thì không có khả năng tiến thêm một bước. Hơn nữa, những gì Thôi Hương Như biết được đều là thứ kiên định. Dưới cái nhìn của cô ấy, mình theo đuổi những thứ về tinh thần biết đâu đều là những thứ đạo đức giả và kiêu ngạo.

Dịch Tình cụp mắt, trong lòng hơi rung động. Nhưng mà vẫn không vội vàng đồng ý.

Hiện tại cô biết mình trước đây là người như thế nào, cô không muốn có những cảm xúc dư thừa trước khi thay đổi hoàn toàn ấn tượng xấu mà cô có trong lòng Thẩm Dạng. Hơn nữa, nếu trước đây cô chỉ kiêu căng thì thôi, càng thêm chính là ích kỷ và ác độc. Bây giờ nghĩ lại, cô phải cảm ơn Sở Từ. Nếu không phải đi theo cô ta mở mang kiến thức về người dân mà ba thường nói, cô sẽ vĩnh viễn cũng không biết mình đã từng sai như thế nào.


“Oe... oe...”

Đang suy nghĩ lung tung, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của trẻ con.

Lập tức, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm. Từ Vân Liệt trực tiếp xông vào, nhìn mấy bác sĩ sản phụ khoa bên trong: “Thế nào? Tiểu Từ thế nào rồi?”

Vốn dĩ nên sinh con ở bệnh viện, nhưng lớn nhỏ trong gia đình này lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn nên bố trí phòng sinh vô trùng ở nhà cho tiện. Trước khi sinh mấy ngày còn mời mấy bác sĩ sản phụ khoa có kinh nghiệm đến đây, mọi việc đều chuẩn bị chu đáo.

“Gấp cái gì, sinh đôi, trong bụng còn một đứa nữa!” Bác sĩ trợn mắt, vội vàng đuổi người đàn ông nghiêm túc và có phần đáng sợ này ra ngoài.


Kết quả Từ Vân Liệt mới bị đẩy ra cửa, lại một âm thanh giòn giã khác vang lên. Qua một hồi lâu, mới có người nói: “Sinh đôi, hai đứa con trai!”

Khóe miệng Từ Vân Liệt co giật, hắn muốn một đứa con gái.

“Tiểu Từ không sao chứ?” Từ Vân Liệt cũng không dám xông vào nữa, thật cẩn thận hỏi.

“Không sao, sức khỏe của bác sĩ Từ vẫn tốt, chỉ là bây giờ hơi mệt.” Bác sĩ lại nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện