Editor: demcodon
Từ Nhị cau mày quan sát Hoàng Kiến Tân từ trên xuống dưới. Gã mặc một quần loa xanh lá quốc phòng đang thịnh hành nhất, phía trên là một cái áo sơ mi trắng rất sạch sẽ. Trong túi phần ngực áo sơ mi còn đựng một cây bút máy, nhìn qua hào hoa phong nhã. Ánh mắt nhìn Sở Từ cũng hơi cao ngạo.
Chẳng qua trong lòng y cũng nhịn không được thừa nhận học sinh có hy vọng thi vào đại học giống như bọn họ vậy sẽ rất hiếm khi có thiện cảm với cô gái lôi thôi lếch thếch như Sở Từ. Dù sao chênh lệch hơi lớn.
Đương nhiên, nếu là trước đây y cũng sẽ giống như Hoàng Kiến Tân, ở trước mặt Sở Từ lộ ra khí phái tài trí hơn người. Nhưng bây giờ, thanh cao trong xương và hiện thực đã có xung đột. Ngược lại làm cho y hơi tự ti.
Biết đọc sách, biết viết chữ có ích lợi gì? Chung quy không thể so sánh với người có gia đình dựa vào như Hoàng Kiến Tân.
Trước mắt, trong một mảnh yên tĩnh. Chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Sở Từ đột nhiên giống như hòa tan, hiện ra một nụ cười tươi quét qua Hoàng Kiến Tân vài lần, rốt cục mở miệng: "Hai anh em cậu cũng thật có ý tứ. Đặc biệt là cô, em gái Hoàng Lan, nói những đó ở trước mặt tôi chẳng lẽ là muốn cho tôi nhận anh cô à? Nhưng đáng tiếc, mặc dù trông giống như nhân mô cẩu dạng*. Nhưng trong nhà tôi đã có người. Cho nên cô cũng không cần phải vội vàng như vậy cho anh cô làm chồng bé. Dù sao trái tim tôi cũng không lớn như vậy."
(*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)
Sở Từ nói xong không chút nào che dấu mỉm cười một cái, ánh mắt nhìn Hoàng Kiến Tân giống như đang kiểm tra, còn mang theo vài phần ghét bỏ. Trong nháy mắt làm cho hai anh em này xấu hổ.
"Sở Từ! Mày có xấu hổ hay không, rõ ràng là mày thích anh hai tao!" Hoàng Lan lập tức tức giận.
Sở Từ lạnh lùng a một tiếng: "Anh hai cô có chỗ nào tốt làm cho cô cảm thấy tôi không thế không thích hắn chứ?"
Lời này trong miệng Sở Từ vừa thốt ra trong nháy mắt thay đổi hương vị. Hoàng Kiến Tân lập tức cảm thấy ở trong mắt Sở Từ giống như mình thật sự từng có cái gì với cô, quả thật làm cho gã hơi nhục nhã.
Hơn nữa, trên đời này làm gì có lưu manh vô lại như thế vô. Lại nói một người đàn ông làm chồng bé treo ở bên miệng, thật sự là vô văn hóa! Cũng khó trách một đám người trong thôn đều tránh cô như rắn rết! Hoàng Lan cũng mới 15 tuổi, tuổi không lớn. Mặc dù tính tình giống như dì Hoàng, nhưng đạo hạnh còn hơi thấp, coi như là người thẳng thắn. Bởi vậy căn bản không nghĩ tới những lời của Sở Từ còn ẩn dấu cạm bẫy, lập tức bắt đầu thay Hoàng Kiến Tân bênh vực kẻ yếu: "Anh hai tao tại sao không tốt? Anh ấy trông đẹp trai, đọc sách và viết chữ rất giỏi. Tương lai anh ấy sẽ là một sinh viên, không thể so sánh với loại người như mày. Cho nên mày cũng chỉ có thể nghĩ lại ở trong lòng, anh hai tao mới sẽ không thích mày đâu!"
"Trông đẹp trai? Nói đến vẻ bề ngoài chỉ sợ ngay cả một phần mười của Từ Nhị còn kém hơn. Về phần viết chữ... trước kia Sở Đường ở thôn nam rất ít qua đây. Cho nên không có ai so sánh với nó mà thôi, cô thật cho rằng hắn xem như là bánh bao thơm à? Hơn nữa, theo tôi được biết cũng không phải ai cũng có thể thi lên đại học thì phải?" Sở Từ cười nói.
Đại học này cũng thật không phải ai cũng có thể lên. Sở Đường đã nói qua với nàng tỷ lệ nhập học năm trước là 8%, hơn 3 triệu học sinh cuối cùng chỉ có 280.000 người thành công vào đại học. Nếu không phải như vậy người trong thôn cũng sẽ không cảm thấy sinh viên quý giá.
Ít nhất theo Sở Từ, Hoàng Kiến Tân có thể vào đại học hay không thật đúng là không nhất định. Ít nhất so sánh với Sở Đường, thậm chí là Từ Nhị kém hơn không chỉ một chút.
Từ Nhị cau mày quan sát Hoàng Kiến Tân từ trên xuống dưới. Gã mặc một quần loa xanh lá quốc phòng đang thịnh hành nhất, phía trên là một cái áo sơ mi trắng rất sạch sẽ. Trong túi phần ngực áo sơ mi còn đựng một cây bút máy, nhìn qua hào hoa phong nhã. Ánh mắt nhìn Sở Từ cũng hơi cao ngạo.
Chẳng qua trong lòng y cũng nhịn không được thừa nhận học sinh có hy vọng thi vào đại học giống như bọn họ vậy sẽ rất hiếm khi có thiện cảm với cô gái lôi thôi lếch thếch như Sở Từ. Dù sao chênh lệch hơi lớn.
Đương nhiên, nếu là trước đây y cũng sẽ giống như Hoàng Kiến Tân, ở trước mặt Sở Từ lộ ra khí phái tài trí hơn người. Nhưng bây giờ, thanh cao trong xương và hiện thực đã có xung đột. Ngược lại làm cho y hơi tự ti.
Biết đọc sách, biết viết chữ có ích lợi gì? Chung quy không thể so sánh với người có gia đình dựa vào như Hoàng Kiến Tân.
Trước mắt, trong một mảnh yên tĩnh. Chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Sở Từ đột nhiên giống như hòa tan, hiện ra một nụ cười tươi quét qua Hoàng Kiến Tân vài lần, rốt cục mở miệng: "Hai anh em cậu cũng thật có ý tứ. Đặc biệt là cô, em gái Hoàng Lan, nói những đó ở trước mặt tôi chẳng lẽ là muốn cho tôi nhận anh cô à? Nhưng đáng tiếc, mặc dù trông giống như nhân mô cẩu dạng*. Nhưng trong nhà tôi đã có người. Cho nên cô cũng không cần phải vội vàng như vậy cho anh cô làm chồng bé. Dù sao trái tim tôi cũng không lớn như vậy."
(*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)
Sở Từ nói xong không chút nào che dấu mỉm cười một cái, ánh mắt nhìn Hoàng Kiến Tân giống như đang kiểm tra, còn mang theo vài phần ghét bỏ. Trong nháy mắt làm cho hai anh em này xấu hổ.
"Sở Từ! Mày có xấu hổ hay không, rõ ràng là mày thích anh hai tao!" Hoàng Lan lập tức tức giận.
Sở Từ lạnh lùng a một tiếng: "Anh hai cô có chỗ nào tốt làm cho cô cảm thấy tôi không thế không thích hắn chứ?"
Lời này trong miệng Sở Từ vừa thốt ra trong nháy mắt thay đổi hương vị. Hoàng Kiến Tân lập tức cảm thấy ở trong mắt Sở Từ giống như mình thật sự từng có cái gì với cô, quả thật làm cho gã hơi nhục nhã.
Hơn nữa, trên đời này làm gì có lưu manh vô lại như thế vô. Lại nói một người đàn ông làm chồng bé treo ở bên miệng, thật sự là vô văn hóa! Cũng khó trách một đám người trong thôn đều tránh cô như rắn rết! Hoàng Lan cũng mới 15 tuổi, tuổi không lớn. Mặc dù tính tình giống như dì Hoàng, nhưng đạo hạnh còn hơi thấp, coi như là người thẳng thắn. Bởi vậy căn bản không nghĩ tới những lời của Sở Từ còn ẩn dấu cạm bẫy, lập tức bắt đầu thay Hoàng Kiến Tân bênh vực kẻ yếu: "Anh hai tao tại sao không tốt? Anh ấy trông đẹp trai, đọc sách và viết chữ rất giỏi. Tương lai anh ấy sẽ là một sinh viên, không thể so sánh với loại người như mày. Cho nên mày cũng chỉ có thể nghĩ lại ở trong lòng, anh hai tao mới sẽ không thích mày đâu!"
"Trông đẹp trai? Nói đến vẻ bề ngoài chỉ sợ ngay cả một phần mười của Từ Nhị còn kém hơn. Về phần viết chữ... trước kia Sở Đường ở thôn nam rất ít qua đây. Cho nên không có ai so sánh với nó mà thôi, cô thật cho rằng hắn xem như là bánh bao thơm à? Hơn nữa, theo tôi được biết cũng không phải ai cũng có thể thi lên đại học thì phải?" Sở Từ cười nói.
Đại học này cũng thật không phải ai cũng có thể lên. Sở Đường đã nói qua với nàng tỷ lệ nhập học năm trước là 8%, hơn 3 triệu học sinh cuối cùng chỉ có 280.000 người thành công vào đại học. Nếu không phải như vậy người trong thôn cũng sẽ không cảm thấy sinh viên quý giá.
Ít nhất theo Sở Từ, Hoàng Kiến Tân có thể vào đại học hay không thật đúng là không nhất định. Ít nhất so sánh với Sở Đường, thậm chí là Từ Nhị kém hơn không chỉ một chút.
Danh sách chương