Lê Ngọc Nam cắm nhang vào trong bát hương đặt trên hai ngôi mộ. Anh lùi ra đằng sau, thành tâm chắp tay lầm bầm khấn: "Linh ơi, Út ơi, hai đứa sống khôn thác thiêng, phù hộ độ trì cho anh mày đừng nhìn thấy ma nữa. Anh sợ lắm..."

Còn chưa dứt lời, đã nghe đằng sau có tiếng thở dài khe khẽ: "Cậu tới đây mười lần như mười, đều cầu khấn linh ta linh tinh."

Mặc kệ đối phương châm chọc, Lê Ngọc Nam vẫn vững tâm niệm lại thêm ba lần nữa: "Không nhìn thấy ma, không nhìn thấy ma, không nhìn thấy ma."

Xong xuôi đâu đấy, anh mới quay ngoắt lại, hùng dũng cướp lấy cái giẻ lau trên tay người kia mà quát: "Do thằng nào mà ông đây mới nhìn thấy ma? Mẹ nhà anh chứ, hơn hai năm qua cứ sống nơm nớp sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên. Tôi chắc tổn thọ mất mẹ nó chục năm rồi."

Phạm Anh Khoa không thèm liếc anh đến một cái, miệng hắn nhếch lên giễu cợt: "Chứ không phải mới tăng cân à?"

"Anh cút luôn đi, lát tôi tự về một mình."

Dứt lời, Lê Ngọc Nam không thèm để ý tới gã đàn ông kia nữa, anh bắt đầu lau dọn khu mộ của em gái mình.

Đã hơn hai năm kể từ ngày Trương Mỹ Linh không còn trên thế gian, mọi chuyện cũng dần trở về quỹ đạo. Bố mẹ con bé đã nguôi ngoai phần nào, dù anh biết trong lòng họ vẫn tự trách nhiều lắm trước sự ra đi đột ngột của con gái. Bản thân anh cùng con bé trải qua bao chuyện hiểm nguy, những tưởng cứ bình yên mà kết thúc, cuối cùng kẻ ở lại, người thì mãi nằm dưới nấm mồ xanh. Anh nhìn tấm di ảnh của con bé, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, nhưng đã chẳng bao giờ còn được nhìn thấy nữa rồi...

"Em gái cậu cười lên trông thực sự rất đẹp."

Lê Ngọc Nam khịt mũi, che đậy đi khóe mắt hoe đỏ vừa rơm rớm. Anh gật đầu: "Đúng vậy, nên chỉ có Út mới xứng với nó. Chứ loại đàn ông như anh làm gì có cửa."

"Cậu nói cứ như tôi tệ lắm ấy." Hắn đáp.

"Ngoài giàu ra, anh chẳng có gì cả."

"Có cậu."

Nghe đến đây, gương mặt Lê Ngọc Nam trở nên đỏ lựng. Anh xấu hổ trừng mắt: "Đừng hòng! Anh vẫn còn nghĩ tôi là vợ anh đấy à? Tôi sắp kết hôn, cưới vợ tới nơi."

Vì sĩ diện đàn ông, Lê Ngọc Nam đùng đùng quay người bước đi. Thế mà chưa được bao nhiêu giây đã lại nghe người kia bình thản lên tiếng: "Đi một mình là gặp ma đấy nhé."

Chỉ cần có thế, anh bèn lò dò trở lại bên cạnh Phạm Anh Khoa.

Đúng vậy, kể từ ngày đeo chiếc nhẫn quái quỷ của gã này, anh cũng bắt đầu trở nên giống hắn – có khả năng nhìn thấy mọi loại ma quỷ. Cũng vì thế mà suốt hai năm qua, anh cứ phải kè kè ở cạnh hắn bất kể mọi thời gian. Bởi cứ sểnh ra một cái, Lê Ngọc Nam lại... gặp ma.

Phạm Anh Khoa cười cười: "Sao? Không đi nữa à?"

"Đừng đắc ý. Khi nào tôi không nhìn thấy ma nữa, thì tôi cũng chả cần anh đâu."

"Thật thế à?"

"Ừ. Ai mà thèm ở cạnh hậu duệ của cái bộ tộc ác như nhà anh."

Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là hắn không nói lời nào mà xoay người bỏ đi. Lê Ngọc Nam biết bộ tộc Mao Khê chính là tối kỵ trong lòng hắn, mà mỗi lần nhắc đến trong lúc cáu giận, hai người không tránh được đánh nhau một trận sứt đầu mẻ trán. Anh không chịu hắn, thì hắn lại là người chịu, luôn mở lời giảng hòa trước.

Thật ra Lê Ngọc Nam cũng không cố tình muốn làm hắn tổn thương, nhưng cứ nghĩ lại những gì bộ tộc ấy gây ra cho em gái mình và Ngọc Út, anh chẳng tránh được nóng giận. Anh không trách hắn, vì anh biết hắn không có tội tình gì hết. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, anh lại giống như đổ mọi trách nhiệm cho hắn: về cái chết của cái Linh, về nỗi đau của người thân trong gia đình, về oan ức tới cùng cực của Út...

Thật ra anh biết, hắn cũng rất cô đơn. Trong suốt khoảng thời gian hai năm qua anh sống cùng hắn, anh nhận ra hắn chẳng có nổi lấy một người bạn, họ hàng thân thích lại càng không. Đúng là nói không ngoa khi bảo cái Linh chính là ánh sáng của cuộc đời hắn, làm cho cuộc sống nhàm chán của hắn trở nên bớt tẻ nhạt. Chí ít là lúc đó hắn có thứ mình thích, có người hắn muốn theo đuổi.

Còn hiện tại, hắn chẳng còn ai, ngoài Lê Ngọc Nam.

Suốt quãng đường rời làng họ Trương về thành phố, cả hai không nói với nhau lời nào. Bầu không khí trong xe ô tô vô cùng gượng gạo, đến mức Lê Ngọc Nam không chịu nổi mà hạ cửa kính xe xuống. Lúc này, Phạm Anh Khoa mới khẽ nhắc: "Cẩn thận cảm lạnh."

Anh bèn kéo kính lên.

Lê Ngọc Nam bản tính chóng giận cũng chóng quên, thế nên anh sớm đã thấy có lỗi với đối phương rồi, chỉ là chẳng dám mở lời thôi. Bởi những lúc Phạm Anh Khoa nổi giận, hắn sẽ im lặng đáng sợ lắm. Nên anh toàn phải đợi hắn chịu nói chuyện mới dám nói lại, chứ không phải là do anh ngang ngạnh không thèm giảng hòa với hắn.

"Anh có muốn ăn gì không?" Anh lựa lời hỏi.

"Cậu đói rồi à?"

"Cũng không hẳn."

Trời mùa đông tối rất mau, mới hơn năm giờ chiều mà dãy đèn cao áp trên đường quốc lộ đã phải bật sáng. Phạm Anh Khoa nói: "Vào trạm dừng nghỉ ăn tạm gì nhé?"

"Không cần đâu, về tới thành phố đi ăn cũng được."

Hắn không đáp, vẫn lẳng lặng cho xe rẽ vào trạm dừng nghỉ trên đường quốc lộ.

Bóng đèn chập chờn rọi xuống khoảng sân vắng lặng trước cửa hàng tiện lợi nhỏ trong trạm dừng chân. Bên ngoài chỉ có một cây xăng cùng người nhân viên đang ngồi ngủ gục, chẳng có bóng dáng chiếc xe nào đỗ lại.

Vắng vẻ đến kỳ lạ.

Lê Ngọc Nam xuống xe, anh nhìn quanh quất một hồi, xác nhận không có lấy một bóng người liền nghi hoặc nói: "Ủa, hình như có mỗi hai chúng ta hay sao ý?"

Trạm dừng chân này tuy vẫn hoạt động, nhưng mà nhìn lại giống như bỏ hoang nhiều hơn. Bình thường bọn họ chỉ đi một mạch từ tỉnh Nam Châu về trong thành phố, chứ chưa từng dừng lại giữa đường lần nào.

Phạm Anh Khoa nheo mắt nhìn cửa hàng tiện lợi, hạ giọng nói: "Tôi đổ xăng rồi chúng ta đi luôn, vào thành phố ăn sau vậy."

"Ừ, thế tôi mua phong kẹo đã."

"Nhanh nhé, đừng la cà."

Nhiều lúc anh nghĩ gã này thật sự coi anh là đứa trẻ cần phải trông chừng. Anh "hừ" một cái, rồi phăm phăm bước về phía cửa hàng tiện lợi.

Đẩy cửa ra vào, chuông cửa kêu leng keng, một mùi ẩm mốc khó chịu xộc thẳng vào mũi. Anh nhăn mày, thử lên tiếng gọi mấy lần nhưng chẳng có ai đáp lời. Ánh điện chập chờn rọi xuống sàn đá hoa nứt vỡ, điều hòa cũ kỹ rè rè chạy phả từng hơi lạnh bất thường vào sau gáy. Lê Ngọc Nam đứng giữa các dãy hàng hóa, cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc, anh theo phản xạ ngoảnh lại đằng sau.

Vẫn chẳng có bóng dáng một ai.

Nghĩ đến những chuyện kỳ lạ mà mình gặp phải suốt quãng thời gian qua, Lê Ngọc Nam rùng mình, anh cúi người nhặt đại một phong kẹo cao su trên kệ, định bước ra quầy thanh toán.

Thế nhưng vừa mới xoay người, anh đã giật mình lùi lại. Bởi không biết từ lúc nào, đứng cách anh chỉ vài bước chân đã xuất hiện một kẻ trông rất kỳ lạ.

Người phụ nữ ấy có nước da tái nhợt, chiếc váy rách nát mặc trên người cũng loang lổ những vệt màu đỏ sậm không rõ là gì. Phía trước bụng hơi phình lớn, dường như là đang mang bầu tháng thứ bảy, tám rồi. Bà ta đứng xoay lưng lại với Lê Ngọc Nam, mặc dù không thấy gương mặt nhưng lại khiến anh có cảm giác chẳng phải một người sống...

Suy nghĩ này khiến bản thân không khỏi kinh hãi, anh nhẹ nhàng lùi chân bước về phía sau. Không cần biết kẻ kia là thế nào, cứ chuồn ra ngoài trước đã.

Còn chưa lùi được mấy bước, trên vai đã như có thứ gì đó nhớp nháp chạm vào lạnh toát. Lê Ngọc Nam nghi hoặc nghiêng đầu nhìn xuống vai. Anh kinh hoàng khi nhận ra, trên vai mình từ lúc nào đã có một bàn tay thô ráp bóp chặt. Những đốt ngón tay gầy trơ cả xương trắng ởn, từng mảng thịt mục nát bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Mà người đàn bà phía trước cũng đã chẳng thấy bóng dáng.

Gặp quỷ rồi!

Lê Ngọc Nam theo phản xạ gạt phăng cánh tay quỷ dị đang đặt trên vai của mình. Lúc này chẳng cần biết là thứ gì ở sau lưng, anh giơ tay thụi cho nó một đấm.

Hóa ra người đàn bà kia đã xuất hiện ở sau lưng anh từ lúc nào. Cú đấm của anh làm cái đầu của bà ta vẹo hẳn sang một bên. Thế nhưng gương mặt người chết nhợt nhạt cùng con ngươi nhỏ thó vẫn nhìn anh trân trân. Âm thanh tức tưởi phát ra từ khóe miệng thối rữa của người đàn bà: "Con của tao đâu?"

Ánh mắt Lê Ngọc Nam kinh dị nhìn xuống chiếc bụng của bà ta, nơi đó đã bị rạch một đường sâu hoắm. Thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi cùng nội tạng theo vết rạch mà rơi tuột xuống sàn nhà.

"Con của tao đâu?"

Bà ta hung dữ gào lên, móng nhọn đen xì trên tay nhô ra chọc vào vai anh, hất mạnh một lực khiến anh ngã nhào vào giữa những dãy hàng hóa. Tiếng đồ sứ rơi xuống vỡ loảng xoảng, cứa vào da thịt đau buốt. Vết thương trên vai bắt đầu rỉ ra lỏng màu đen sậm tanh tưởi, Lê Ngọc Nam nén lại cơn đau, anh lồm cồm bò dậy. Mắt thấy mụ đàn bà chầm chậm tiến đến gần, anh chửi bậy một tiếng, vớ ngay con dao rơi gần đấy mà ném về phía bà ta.

Đương nhiên những thứ này làm sao có tác dụng với ma quỷ. Con dao như trượt vào không trung rồi lại rơi leng keng xuống mặt đất.

Lê Ngọc Nam vừa ôm lấy bả vai, vừa bất lực hô lên: "Tôi biết được thế đéo nào con bà ở đâu? Hỏi kẻ gây ra chuyện này ấy."

Anh đã bị dồn vào một góc tường, đằng sau là cánh cửa khóa kín. Bấy giờ anh mới để ý nơi này xung quanh đều có dây phong tỏa hiện trường của cảnh sát. Chẳng lẽ nào...

"Con của tao đâu?"

Vẫn là câu hỏi đấy, nhưng lần này bà ta đã trở nên hung hãn gấp bội. Đôi mắt trắng dã trợn lên, bà ta vun vút lao về phía Lê Ngọc Nam. Anh cắn răng định sống chết với con quỷ này một phen, đằng nào cũng đường cùng rồi.

Thế nhưng trong giây phút nguy cấp ấy, đã có kẻ nhanh chóng đứng chắn trước mặt. Dáng người cao cao của Phạm Anh Khoa che khuất tầm nhìn, một tay hắn bóp lấy cổ của người đàn bà, lực mạnh đến mức còn nghe thấy xương cốt gãy đứt răng rắc. Ánh mắt hắn dừng lại ở vết thương trên vai của Lê Ngọc Nam, gương mặt điển trai trong giây lát trở nên hung ác. Hắn ném mạnh con quỷ xuống sàn, sau đó dùng chân giẫm lên cánh tay của nó.

"Đã chết rồi còn muốn hại người đang sống?"

Nghe giọng của hắn âm trầm còn hơn cả ma quỷ, Lê Ngọc Nam dù đã quen nhưng vẫn không tránh được giật mình sợ hãi. Hắn như vậy là đang nổi giận rồi.

Mụ đàn bà không giãy được khỏi sức mạnh của hắn, chỉ cứng ngắc kéo kéo khóe miệng mục rữa, lặp đi lặp lại câu hỏi: "Con của tao đâu?"

Ánh mắt của Phạm Anh Khoa tối lại, hắn rút trong túi áo khoác ra một con dao gỗ. Lê Ngọc Nam nhìn là biết thứ ấy là gì, anh vội cản lại: "Khoan đã, đừng giết bà ta."

"Giết? Ma quỷ thì đều là kẻ đã chết rồi." Hắn lạnh lùng đáp.

Lê Ngọc Nam biết hắn đang nổi điên, nhưng anh vẫn cố giữ lấy tay hắn: "Đúng là vậy, nhưng mà không phải ma quỷ nào cũng giống nhau."

"Mụ ta làm cậu đau."

Hắn dứt lời, kiên định rút dao gỗ ra khỏi chuôi. Mà Lê Ngọc Nam cũng vì lời này mà ngớ ra mất mấy giây.

Bình thường Phạm Anh Khoa là kẻ rất biết suy nghĩ. Hắn sẽ xem xét kỹ khả năng gây hại của một cô hồn dã quỷ, sau đó mới quyết định cho chúng hồn bay phách tán, hay thu phục đem lên Chùa xá tội rồi cho đi đầu thai.

Nhưng hắn hiện tại đang nổi giận, là vì anh bị quỷ đả thương.

Mắt thấy con dao gỗ sắp găm xuống trán người đàn bà, Lê Ngọc Nam cũng không có thời gian nghĩ nhiều đến thế, anh vội vã vòng tay ôm lấy hắn.

Phạm Anh Khoa cứng người, hành động của hắn cũng vì thế mà dừng lại. Hắn trân trân nhìn anh, cũng không có ý muốn giãy ra: "Cậu... hâm à?"

"Hình như có oan khuất, đừng vội giết bà ấy. Thử tìm hiểu xem sao, được không?"

Anh vô cùng khẩn thiết nói, lựa lời để khiến cho hắn nguôi ngoai. Mắt đối mắt, chỉ không nghĩ là khoảng cách lại gần đến thế. Lê Ngọc Nam từ chỗ muốn cản hắn lại, cuối cùng lại bất động nhìn con ngươi sâu thẳm của hắn mà ngẩn ngơ.

Ánh mắt này là gì vậy? Sao lại có chút... dịu dàng? Trái tim anh đập thình thịch, trong không gian yên tĩnh còn có cảm giác muốn vang dội nhiều hơn. Cuối cùng, Phạm Anh Khoa lại là người lên tiếng phá tan bầu không khí kỳ lạ: "Cậu thật là... Bà ta cũng biến mất rồi. Ừm, cậu không định buông tôi ra sao?"

Lúc này Lê Ngọc Nam mới bối rối đứng sang một bên, anh giả bộ nhìn đi hướng khác, lảng tránh cảm giác xấu hổ vừa rồi khi ở gần hắn.

"Ra khỏi đây đã." Phạm Anh Khoa nói rồi đi về phía cửa. Nhưng nghĩ thế nào, hắn lại dừng bước lại, đưa tay về phía anh, "Đi cùng tôi, đừng chạy lung tung rồi bị thương nữa."

Bình thường Lê Ngọc Nam chắc chắn sẽ thấy kinh dị với hành động này. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay chai sạn của hắn. Giống như hai năm trước, khi hắn chìa tay về phía anh, cả hai cùng nhảy khỏi lưng của con Thủy Quái...

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Phạm Anh Khoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đầy tự giễu. Lê Ngọc Nam cũng nhìn theo, kinh ngạc phát hiện ra cửa hàng tiện lợi họ vừa trở ra từ lúc nào đã biến thành một căn nhà bỏ hoang tăm tối chẳng có chút sự sống.

"Đúng là ở cạnh cậu, tôi cũng trở nên hồ đồ rồi." Hắn nói.

"Ơ... ơ hay. Rõ ràng ban nãy còn là cả một cái cửa hàng to đùng mà..."

"Ma che mắt, quỷ dẫn đường."

Lúc này, người nhân viên đổ xăng ban nãy mới hớt hơ hớt hải chạy lại, khiếp sợ kêu lên: "Ôi trời ơi, sao hai cậu lại bước ra từ đấy vậy? Cái chỗ này làm gì còn hoạt động nữa đâu? Từ ngày xảy ra vụ giết người ấy là bị bỏ hoang rồi đóng cửa luôn rồi."

Lê Ngọc Nam kinh ngạc hỏi lại: "Giết người?"

"Hai cậu chắc ở xa nên chưa nghe đúng không? Cách đây một năm, chỗ này có một cô bé nhân viên xinh lắm, cũng bầu bì sắp đẻ đến nơi rồi. Thế mà canh cái đêm trời mưa bão, trạm xăng có mỗi một người trực thì ở tuốt phía xa, chúng nó đi một đám vào cướp hết tiền rồi giết chết con bé. Đứa nhỏ trong bụng còn bao lâu nữa đâu là chào đời, ai ngờ..."

Người nhân viên đưa mắt nhìn căn nhà hoang, thở dài lắc đầu. Phạm Anh Khoa nhíu mày: "Chuyện lớn như vậy sao không nghe báo đài đưa tin?"

"Việc ảnh hưởng đến trạm dừng nghỉ, nên họ ém nhẹm đi. Dù thế nào cũng là của toàn ông lớn đứng sau đầu tư mà."

Nghe đến đây, trong lòng Lê Ngọc Nam dâng lên đầy chua xót. Anh làu bàu: "Một xác hai mạng người, chết oan uổng như vậy cô ấy cũng chẳng siêu thoát. Công việc làm ăn của các người cũng có khá được lên đâu."

"Đúng là kể từ ngày ấy, ai vào nơi này trở ra cũng nói rằng bị thứ gì đó không sạch sẽ phá rối. Thế nên họ cho đóng cửa luôn, để mỗi trạm xăng hoạt động thôi. Chúng tôi thay phiên nhau trực, không dám ở đây một mình vào ban đêm..."

Ông ta dừng lại, nhìn hai người họ trân trân: "Hai cậu... không việc gì đấy chứ?"

Phạm Anh Khoa lạnh lùng hỏi: "Ý ông là sao?"

"Những người từ đó bước ra, không phát điên thì cũng tự làm mình bị thương nặng. Thế nên họ mới đồn đoán nơi này có ma, không ai dám dừng lại ở trạm nữa."

"Vậy ông nhìn chúng tôi là kẻ có bệnh sao?"

Nhân viên trạm xăng liếc mắt nhìn bả vai đang không ngừng rỉ ra chất lỏng màu đen tanh tưởi của Lê Ngọc Nam, rồi lại nhìn tới nơi hai bàn tay đang đan chặt, miễn cưỡng nói: "Hai cậu... có hơi kỳ lạ..."

Tới đây, Phạm Anh Khoa hung ác trừng mắt: "Hai thằng đàn ông yêu đương là kỳ lạ à?"

"Tôi không có ý đấy." Kẻ kia sợ hãi nuốt nước bọt, "À thôi tôi có việc rồi, xin phép hai cậu."

Lê Ngọc Nam cảm nhận được sát khí bừng bừng trên người Phạm Anh Khoa, anh giật mình vội kéo hắn trở lại ô tô: "Thôi thôi, đừng đôi co nữa. Chúng ta rời khỏi đây đi, tôi hơi mệt rồi."

Suốt chặng đường về, hắn một tay cầm vô lăng, tay còn lại vẫn siết chặt lấy bàn tay Lê Ngọc Nam. Bởi vì sợ, nên anh cũng không dám thu tay về.

Bầu không khí kỳ lạ, Lê Ngọc Nam liền giả bộ hỏi vu vơ: "Anh tính làm gì với người phụ nữ đó? Cô ta chết oan, cứ mãi như vậy sẽ thành quỷ dữ mất."

"Không biết, không thích bao đồng." Hắn đáp ngắn gọn.

"Vẫn còn bực bội sao?"

Hắn nhìn vết thương trên vai Lê Ngọc Nam, mắt tối lại: "Trừ khi chủ đầu tư chỗ đó trả tôi tiền, thật nhiều tiền, tôi mới đem cô ta đi. Không thì nghỉ!"

Anh biết hắn chẳng thiếu gì tiền, nhưng phẫn nộ như vậy là vì lo cho anh.

Tự nhiên thấy cũng dễ thương, Lê Ngọc Nam nhìn ra ngoài cửa kính xe, tủm tỉm cười.

Về đến nhà, hắn bắt anh ngồi ngoan ngoãn một chỗ, còn mình thì chạy ra đầu phố mua đồ ăn rồi ít thuốc cho anh. Nhìn thấy bát cháo nghi ngút khói, anh dở khóc dở cười: "Này, tôi có phải ốm liệt giường đâu mà? Tôi muốn ăn thịt."

"Ăn tôi đi." Hắn cộc cằn đáp.

Anh liền nín lặng.

Phạm Anh Khoa kéo ghế ngồi trước mặt anh, cẩn thận kéo vai áo anh xuống, chầm chậm nặn ra thứ nước đen ngòm trên vết thương. Mỗi lần anh nhăn mặt vì đau, hắn đều dừng lại rồi nói: "Xin lỗi, cố chịu đựng một chút, sắp xong rồi."

Khoảng cách thật gần, anh lại nhìn hắn ngẩn ngơ.

Hình như, có chút rung động mất rồi.

Bất chợt, Phạm AnhKhoa thở dài. Hắn vòng tay ôm lấy anh, khẽ nói: "Đừng đi đâu cả, được không? Tôi sẽ rất lo cho cậu."

- Hết-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện