Ngôn Diệc Quân dường như ngẩn ra, chậm rãi ngồi dậy, lông mi hơi rũ xuống như hồ điệp rung nhẹ cánh, hôn lên mí mắt đối phương, sâu trong cổ họng đổ ra một lời than thở: “Đại khái, em là kiếp mệnh an bài của anh đi…”
Thật giống như vừa nói, lại như không hề nói gì.
Đoạn Hồi Xuyên nghi hoặc nhướng lông mày, còn muốn hỏi lại, lại bị một chút dịu dàng ngăn chặn môi lưỡi, rất nhanh chìm đắm trong ôn nhu của nam nhân quên mất vấn đề này…
Nhớ mang máng đó là ngày tết nguyên tiêu.
Không lâu sau chính là đại điển cúng tế trăm năm của Long tộc, trên tế điển, Hồi Xuyên sắp làm lễ thành niên. Dựa theo thông lệ Long tộc, rồng thành niên nhất định phải kết thúc tu hành tại tế tháp, trở lại Long Uyên Đại Trạch.
Hai người ước hẹn gặp nhau ở hội hoa đăng theo truyền thống được tổ chức vào buổi tối tết nguyên tiêu.
Buổi tối ngày hôm ấy tinh nguyệt sáng ngời, đèn đuốc lộng lẫy cơ hồ sáng rỡ cả tòa tế tháp, trên đường người tham gia trò vui đông như nước chảy, chung quanh treo đèn kết hoa, ruy băng tung bay.
Đèn muôn hình vạn trạng treo đầy phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ mỗi một chiếc đều buộc cẩn thận một cái dây đỏ, đợi người hữu duyên tháo xuống.
Hồi Xuyên tiểu điện hạ cũng là một phần của náo nhiệt, hắn ôm một chiếc đèn lồng bát giác thủ công đan bằng tre trong ngực, hứng thú bay nhảy qua lại như dệt cửi trong đám người.
Giữa hội trường của hội hoa đăng có một cây đại thụ cao to tráng kiện, trên chạc cây treo đầy dải lụa màu viết lời chúc phúc của nhóm tình nhân. Hồi Xuyên quấn một cái nơi cổ tay, phía trên để trống, Ngôn Diệc Quân luôn quở trách hắn viết chữ khó coi, vì vậy hắn chờ sư huynh đến đây, cùng hắn viết.
Thiếu niên Hồi Xuyên ôm đèn lồng tự tay bện, ngồi trên bậc thang đá nơi gốc cây, kiên trì đợi.
Nhưng là sư huynh chưa bao giờ từng lỡ hẹn, đêm nay lại đến muộn.
Hắn ngồi chống cằm, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn người đến người đi dưới tàng cây, ánh mắt từ mong đợi phấn chấn, dần dần biến thành thất vọng oan oan ức ức, sư huynh không đến, hắn tức giận, mắng người không tốt kia!
Hắn lại nghĩ, chờ sư huynh đến, nhất định phải phạt y, bằng không, đừng có mong hắn làm đèn lồng cho!
Trăng sáng chậm rãi bò đến giữa trời, hồng trù lay động dưới tán cây càng ngày càng nhiều, người lui tới dần dần ít đi.
Hồi Xuyên vẫn là ngồi ở tư thế kia, đầu gối đã cứng đờ, hắn yên lặng xoa chân, tìm vô số loại lý do cho sư huynh, nhất định là có chuyện phải trì hoãn rồi, nếu như y nói vài câu dễ nghe, mình sẽ không làm khó tha thứ cho y.
Một trận náo động, vô số đèn Khổng Minh cất cánh trong màn đêm, như chòm sao từ từ bay lên, nhóm tình nhân dưới khóm cây đi thành đôi thành cặp, chỉ có Hồi Xuyên thân đơn bóng chiếc, cô độc ngồi tại chỗ, không nhúc nhích chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc.
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, ánh đèn cùng ánh sao sáng như nhau, tráng lệ gần như chói mắt.
Một đêm trôi qua, Ngôn Diệc Quân vẫn không xuất hiện.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Hồi Xuyên trầm mặt, ném bỏ chiếc đèn trúc đã tắt sáng từ lâu, đi thẳng đến tế tháp.
Hắn đi qua những ánh mắt kinh ngạc của các đệ tử khác, đi thẳng đến phòng tu hành của Ngôn Diệc Quân, lại được báo cho, Ngôn Diệc Quân đã vào đỉnh tế tháp bế quan tiềm tu…
“Đang suy nghĩ gì? Không chuyên tâm như vậy?” Đoạn Hồi Xuyên từ trong chăn mọc ra một cái đầu, nam nhân dưới thân vòng tay qua cổ hắn, hai mắt mông lung chớp chớp, trong hơi thở hổn hển nỗ lực nắm lấy một tuyến rõ ràng.
“Đang nhớ em…” Ngôn Diệc Quân nhẹ thở dài, ngửa đầu dâng lên đôi môi.
Gần đây chẳng biết vì sao, sau khi về từ Bạch gia thôn, kí ức đã chôn dấu sâu xa, chuyện xưa cơ hồ đã lãng quên, đột nhiên đánh úp xông tới, hãm người vào một số tâm tình bí ẩn, hoảng sợ không biết làm sao.
Đoạn Hồi Xuyên hôn qua mí mắt nam nhân, ý do vị tẫn nói: “Sáng mai anh phải bay sớm, em tạm thời tha cho anh một mạng.”
Ngôn Diệc Quân mỉm cười, dụ dỗ từng bước: “Em thật sự không đi với anh? Ngoại trừ đấu giá còn có ba ngày tổ chức tiệc, có rất nhiều đồ ăn ngon, ca vũ tiệc rượu, nói không chắc có thể kiếm kim chủ ủy thác mới đâý?”
“Không đi, em còn có việc phải bận rộn đây.” Đoạn Hồi Xuyên đối với việc xã giao trong xã hội thượng lưu không hứng thú lắm, soát tập tư liệu về hải đảo, cần thiết hắn sẽ so sánh từng cái, hắn không có cách nào chia công việc này cho người khác, công trình số lượng lớn, chỉ sợ tháng này không cách nào ra cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau đưa Ngôn Diệc Quân đi xong, Đoạn Hồi Xuyên đặc biệt pha một ly cà phê lớn, phấn khởi chuẩn bị bắt đầu chiến đấu.
Quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thần và Bạch Giản đang nằm úp sấp ở thảm trải phòng khách chơi xếp hình vẽ, món đồ hoàn thành hơn nửa, chỉ còn mấy khối khó phân biệt cuối cùng, Chiêu Tài nghịch ngợm trộm mất một khối, giấu trong lồng chim cười trộm, làm Bạch Giản gấp đến độ chung quanh mãi.
“Chiêu Tài ngứa da hả?” Đoạn Hồi Xuyên cười gằn một tiếng, túm cánh của nó mang ra ngoài, vê vê hình vẽ ở trong tay, ánh mắt vô ý thoáng nhìn qua, thấy mấy cái chấm trắng to nhỏ trên hoa văn màu xanh lam, hoàn toàn không nhìn ra là thứ đồ gì.
“Đại công cáo thành!” Hứa Thần hoan hô một tiếng, tiếp nhận khối cuối cùng trong tay anh trai, hợp lại thành bản vẽ hoàn chỉnh.
“Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên đang chuẩn bị lên lầu bước chân đính tại chỗ cũ, ánh mắt khóa vững trên bức vẽ hoàn chỉnh: “Bản đồ?”
“Mệt chết tôi rồi. Đây là bài tập địa lí của Tiểu Thần. Đông nam á Thái bình dương nhiều đảo như vậy, nhìn giống nhau hết.” Bạch Giản nằm nhoài trong ghế sôpha than.
“Đây là đảo gì?!” Đoạn Hồi Xuyên hai mắt sáng lên, đầu ngón tay ấn xuống một hình vẽ, dùng sức hơi mạnh, thiếu chút nữa chọc thủng bản vẽ.
Hứa Thần cẩn thận che chở mấy tiếng thành quả lao động, đối chiếu với bản đồ điện tử, tỉ mỉ phân tích: “Thật giống như… quần đảo Tia.”
“Quần đảo Tia, quần đảo Tia, chính là chỗ này! Thực sự là tìm mãi không thấy, được tới lại chẳng mất công phu!” Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên ngửa đầu cuồng tiếu ba tiếng, làm hai người một chim sợ hết ồn, không biết còn tưởng rằng Đoạn lão bản lên cơn điên.
Mắt thấy lão bản một bộ mừng như điên múa tung tăng chạy lên lâu, Bạch Giản cùng Hứa Thần hai mặt nhìn nhau, cậu cúi đầu liếc nhìn bản đồ điện tử, thấy mặt sau quần đảo Tia còn có một cái dấu móc nhỏ, trên đó viết, biệt danh văn dịch—— Nguyệt Lượng Loan.
Đoạn Hồi Xuyên xưa nay làm việc lôi lệ phong hành, buổi sáng mới thu thập xong đồ đạc, buổi tối lập tức đặt trước chuyến bay. Nghĩ đến chỗ này khả năng có nguy hiểm ngầm, hắn để Bạch Giản cùng Hứa Thần ở nhà, một thân một mình bước lên lữ đồ.
Gần tới mười giờ lên máy bay, đáp xuống đất đã là sáng sớm hôm sau.
Đoạn Hồi Xuyên hai chân đạp trên bờ cát mềm mại, cảm thụ được hơi gió biển mằn mặn, vừa nghĩ tới một viên kim cương cuối cùng đã gần đến tay, hắn hé miệng nhìn nơi chân trời xa xăm, không tự chủ nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, không biết đến tột cùng là đang chờ mong, hay là căng thẳng.
Nhưng, hòn đảo lớn như vậy, đi đâu tìm đây? Đoạn Hồi Xuyên ngồi xổm ở ven đường đổ cát trong giày ra, tiện tay vẫy một chiếc taxi chuẩn bị tìm khách sạn để ở lại trước, tài xế là một người phụ nữ nhiệt tình, từ trong gương chiếu hậu nhìn hắn vài lần, hiếu kỳ cười hỏi: “Anh là khách tới tham gia nguyệt quang thịnh yến, hay là nghệ sĩ biểu diễn?”
“Nguyệt quang thịnh yến?” Đoạn Hồi Xuyên theo bản năng hỏi ngược một câu.
“Đúng rồi, ở trên đảo xa xỉ nhất có khách sạn Grand Tia, ba năm mới tổ chức tiệc một lần, rất nhiều nghệ sĩ minh tinh và chính trị thương tai to mặt lớn có mặt, danh lưu hội tụ, chẳng lẽ anh không tới chỗ này sao? Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không cười anh, ngày hôm nay khách nào cũng tới khách sạn Tia hết, tôi đoán, anh không phải nghệ sĩ thì chính là người mẫu phải không?”
Đoạn Hồi Xuyên chỉ đáp lại bằng nụ cười, không có giải thích, chưa biết đi đâu, nhưng ở nơi đám đông tụ tập, nói không chắc có tin tức hắn muốn.
Khách sạn Grand Tia tọa lạc bên rìa hải đảo, bên một bờ vịnh đẹp nhất thuộc sở hữu tư nhân, nhìn từ xa trông như một chiếc tàu du lịch xa hoa khổng lồ, thả neo đậu bên bờ biển xanh.
Buổi tối đã tới, hoàng hôn bị chìm trong ánh đèn rực rỡ, tiệc tối được mọi người mong đợi cuối cùng cũng mở màn.
Các tân khách mặc trang phục dạ hội ăn uống linh đình chuyện trò vui vẻ, âm nhạc uyển chuyển mê người chảy qua sàn nhảy lướt qua tóc mai, len qua những váy áo tung bay nơi bể bơi ngoài trời, như có như không truyền vào tai Đoạn Hồi Xuyên.
Vì không để cho mình xuất hiện quá mức hoàn toàn không phù hợp, hắn mặc một thân âu phục màu đen nhã nhặn, vóc người cứng rắn cùng bề ngoài anh tuấn, lẫn trong đám người hắn cũng không lạc loài, thậm chí còn có vài thiếu nữ xinh đẹp xa xa hướng hắn giơ lên champagne.
Đoạn Hồi Xuyên đang muốn đi theo đoàn người vào đại sảnh yến hội, một cái tay bỗng nhiên chắn ngang trước mặt hắn, bảo an làm theo phép nói: “Tiên sinh, xin ngài lấy ra thư mời.”
Không xong, thư mời là cái gì?
Đoạn Hồi Xuyên nội tâm hoảng loạn, làm bộ sờ sờ túi, một mặt vô tội mà chân thành nói: “Xin lỗi, tôi quên mang theo.”
Đối phương cung kính mà nói: “Xin lỗi, nhất định phải có thư mời mới có thể đi vào hội trường, ngài có thể về lấy.”
Đoạn Hồi Xuyên bình thản ung dung đón ánh mắt khác thường xung quanh, yên lặng đi qua hành lang trước đại sảnh trở về, không người chú ý, ở trong bóng tối tầng tầng ngoài vườn hoa, một con thú bốn chân vàng rực rỡ lén lút bò ra ngoài, to tầm con thạch sùng, có mấy phần giống con thằn lằn.
Con thạch sùng thò bốn cái chân nhỏ ra, bám góc tường, leo thật nhanh lên vách tường, biến mất trong màn đêm.
Tiệc rượu một bên khác.
Vẫn theo sát truy tìm dấu chân Đoạn Hồi Xuyên, Dực viễn độ trùng dương mà đến, mang theo mấy thủ hạ vu tộc, chuyển đồ thành áo đen cùng áo sơ mi trắng, cẩn thận ẩn náu ở trong đám người.
Dị tộc bí ẩn đặc thù ẩn giấu dưới bề ngoài nhân loại, sau khi đánh hôn mê mấy kẻ đen đủi, giả làm người hầu xâm nhập vào tiệc tối.
“Mới vừa rõ ràng cảm nhận được uy thế đồng tộc, vì sao đột nhiên một chút cũng không thấy nữa?” Dực cau mày, cặp mắt sắc bén, yên lặng nhìn bốn phía chung quanh, nhẹ giọng dặn dò: “Nghe rõ, chúng ta phân công nhau tìm, tìm được vị kia lập tức thông tri ta, không được để lộ, nhân loại ở đây quá nhiều, không tiện động thủ.”
“Vâng, dực đại nhân.”
Phòng yến hội, phía trước một góc lò sưởi trong tường, mấy nam nhân ngồi trong ghế sôpha bằng da thủ công, thấp giọng bàn luận, nam nhân trung niên ở giữa sắc mặt u buồn âm trầm, mới có mấy tháng ngắn ngủi, tóc đã thêm nhiều sợi bạc.
Nếu như Đoạn Hồi Xuyên ở đây, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, nam nhân trung niên không phải ai khác, chính là vị phụ thân tiện nghi Đoạn Doãn Chính kia.
Ông ta lấy xì gà trong miệng ra, dùng sức nhấn tắt, sương mù u ám làm nổi bật hai mắt vẩn đục vì lo lắng.
Ông đang thấp giọng nói gì đó với đứa con thứ hai, bỗng nhiên chú ý cách đó không xa đi tới mấy người quen cũ, cơ trên mặt ông co giật một chút, chuyển ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy.
“Ồ, đây không phải là Đoạn tổng sao? Đã lâu không gặp, nhìn thấy tôi, sao cũng không chào hỏi?” Phương Dĩ Chính phát hiện ra ông ta, tạm biệt mấy bằng hữu thương mại khác, cười híp mắt đi tới, giơ ly rượu lên.
Lão hữu Đường thị đá quý Đường La An đứng ở bên cạnh, nghe vậy kinh ngạc nhìn sang. Cách đó không xa phía trước cửa sổ, Đường Cẩm Cẩm và Phương Tuấn mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Trong tay Phương Tuấn nâng một ly rượu đỏ, ánh mắt tản mạn không mục đích nhìn phía sàn nhảy.
Đường Cẩm Cẩm không vui nói: “Anh cho rằng ở đây giả thâm trầm là có thể hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Vừa nãy nhìn thấy bác sĩ Ngôn, anh thật không có lễ phép, cũng là bởi vì tôi thích anh ấy sao? Đã nói với anh rất nhiều lần, chúng ta là không thể.”
Phương Tuấn không nói lườm một cái, cười ha ha: “Đại tiểu thư, anh đã nói chuyện với ba anh, từ bỏ ý định thông gia với Đường gia rồi. Kỳ thực anh cảm thấy em cùng Ngôn tiên sinh rất xứng đôi, dũng cảm theo đuổi anh ta đi, anh ủng hộ nha.”
“…” Đường Cẩm Cẩm mày liễu dựng đứng, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Bên ngoài có con thạch sùng màu vàng!”
Phương Tuấn lười biếng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ngoài cửa sổ không hề có thứ gì, cười nói: “Đại tiểu thư, em nhìn lầm rồi, chỗ này mà có con thạch sùng, anh có thể ăn hết cốc rượu.”
Hắn ngửa đầu uống hết hớp rượu cuối cùng, đặt ly đế cao vào khay trên tay người hầu đi qua, thuận miệng nói: “Làm phiền, một ly cocktail.”
Dực giả làm người hầu: “…”
Lầu hai nhã gian khách vip.
Ngôn Diệc Quân dựa ở trước cửa sổ sát đất, xuất thần nhìn sóng biển xa xa cuồn cuộn, im lặng không lên tiếng.
Đầu ngón tay dì nhỏ của y nhẹ nhàng xoa xoa ly brandy, rượu màu hổ phách làm nổi bật một đoạn cổ tay trắng ngần, trắng nõn như ngọc, độ cong xương mắt cá ở cổ tay cũng hiện ra tao nhã mê người.
Đoạn tam gia còng lưng, gần như khẩn cầu mà nhìn bóng lưng y, tiếng nói khàn khàn vô lực: “Ngôn viện trưởng, tôi đã bái phỏng qua rất nhiều danh y nổi tiếng trong ngoài nước, bọn họ nói, nếu như cõi đời này có người có thể cứu lão tam, tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu. Rõ ràng Dương đã khôi phục tốt, làm sao lại — “
Ngôn Diệc Quân khẽ lắc đầu, ánh mắt đen trầm toát ra một chút thương hại cùng lạnh lùng như có như không: “Xin lỗi, tôi không thể ra sức, nội tình, có lẽ cháu trai của ngài Đoạn Minh Thần tiên sinh, có thể so với tôi rõ ràng hơn.”
“Cậu nói cái gì?” Đoạn tam gia bỗng nhiên biến sắc mặt.
Ngôn Diệc Quân đưa lưng về phía lão, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, đây đều là báo ứng —— bảo bối của ta, chỉ có thể để ta bắt nạt, các ngươi dựa vào cái gì?
Y nâng cốc rượu đặt ở một bên, đang muốn cáo từ, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một vệt màu vàng sậm, trong chớp mắt xẹt qua bệ cửa sổ.
Ánh đèn chiếu không tới chỗ tối, một con thạch sùng nằm nhoài trên kính cửa sổ, bốn móng vuốt dùng sức bay nhảy, muốn chen thân qua khe nhỏ chui vào.
Ngôn Diệc Quân híp mắt, thần sắc bất động vén rèm cửa sổ lên, bị đập trụ con thạch sùng vô cùng đáng thương bị kẹt giữa cửa kính, lộ ra cái bụng màu vàng nhạt, như một tấm bánh mở ra.
Ngôn Diệc Quân: “…”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Ngoài miệng nói không đến, cơ thể vẫn…
Thật giống như vừa nói, lại như không hề nói gì.
Đoạn Hồi Xuyên nghi hoặc nhướng lông mày, còn muốn hỏi lại, lại bị một chút dịu dàng ngăn chặn môi lưỡi, rất nhanh chìm đắm trong ôn nhu của nam nhân quên mất vấn đề này…
Nhớ mang máng đó là ngày tết nguyên tiêu.
Không lâu sau chính là đại điển cúng tế trăm năm của Long tộc, trên tế điển, Hồi Xuyên sắp làm lễ thành niên. Dựa theo thông lệ Long tộc, rồng thành niên nhất định phải kết thúc tu hành tại tế tháp, trở lại Long Uyên Đại Trạch.
Hai người ước hẹn gặp nhau ở hội hoa đăng theo truyền thống được tổ chức vào buổi tối tết nguyên tiêu.
Buổi tối ngày hôm ấy tinh nguyệt sáng ngời, đèn đuốc lộng lẫy cơ hồ sáng rỡ cả tòa tế tháp, trên đường người tham gia trò vui đông như nước chảy, chung quanh treo đèn kết hoa, ruy băng tung bay.
Đèn muôn hình vạn trạng treo đầy phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ mỗi một chiếc đều buộc cẩn thận một cái dây đỏ, đợi người hữu duyên tháo xuống.
Hồi Xuyên tiểu điện hạ cũng là một phần của náo nhiệt, hắn ôm một chiếc đèn lồng bát giác thủ công đan bằng tre trong ngực, hứng thú bay nhảy qua lại như dệt cửi trong đám người.
Giữa hội trường của hội hoa đăng có một cây đại thụ cao to tráng kiện, trên chạc cây treo đầy dải lụa màu viết lời chúc phúc của nhóm tình nhân. Hồi Xuyên quấn một cái nơi cổ tay, phía trên để trống, Ngôn Diệc Quân luôn quở trách hắn viết chữ khó coi, vì vậy hắn chờ sư huynh đến đây, cùng hắn viết.
Thiếu niên Hồi Xuyên ôm đèn lồng tự tay bện, ngồi trên bậc thang đá nơi gốc cây, kiên trì đợi.
Nhưng là sư huynh chưa bao giờ từng lỡ hẹn, đêm nay lại đến muộn.
Hắn ngồi chống cằm, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn người đến người đi dưới tàng cây, ánh mắt từ mong đợi phấn chấn, dần dần biến thành thất vọng oan oan ức ức, sư huynh không đến, hắn tức giận, mắng người không tốt kia!
Hắn lại nghĩ, chờ sư huynh đến, nhất định phải phạt y, bằng không, đừng có mong hắn làm đèn lồng cho!
Trăng sáng chậm rãi bò đến giữa trời, hồng trù lay động dưới tán cây càng ngày càng nhiều, người lui tới dần dần ít đi.
Hồi Xuyên vẫn là ngồi ở tư thế kia, đầu gối đã cứng đờ, hắn yên lặng xoa chân, tìm vô số loại lý do cho sư huynh, nhất định là có chuyện phải trì hoãn rồi, nếu như y nói vài câu dễ nghe, mình sẽ không làm khó tha thứ cho y.
Một trận náo động, vô số đèn Khổng Minh cất cánh trong màn đêm, như chòm sao từ từ bay lên, nhóm tình nhân dưới khóm cây đi thành đôi thành cặp, chỉ có Hồi Xuyên thân đơn bóng chiếc, cô độc ngồi tại chỗ, không nhúc nhích chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc.
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, ánh đèn cùng ánh sao sáng như nhau, tráng lệ gần như chói mắt.
Một đêm trôi qua, Ngôn Diệc Quân vẫn không xuất hiện.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Hồi Xuyên trầm mặt, ném bỏ chiếc đèn trúc đã tắt sáng từ lâu, đi thẳng đến tế tháp.
Hắn đi qua những ánh mắt kinh ngạc của các đệ tử khác, đi thẳng đến phòng tu hành của Ngôn Diệc Quân, lại được báo cho, Ngôn Diệc Quân đã vào đỉnh tế tháp bế quan tiềm tu…
“Đang suy nghĩ gì? Không chuyên tâm như vậy?” Đoạn Hồi Xuyên từ trong chăn mọc ra một cái đầu, nam nhân dưới thân vòng tay qua cổ hắn, hai mắt mông lung chớp chớp, trong hơi thở hổn hển nỗ lực nắm lấy một tuyến rõ ràng.
“Đang nhớ em…” Ngôn Diệc Quân nhẹ thở dài, ngửa đầu dâng lên đôi môi.
Gần đây chẳng biết vì sao, sau khi về từ Bạch gia thôn, kí ức đã chôn dấu sâu xa, chuyện xưa cơ hồ đã lãng quên, đột nhiên đánh úp xông tới, hãm người vào một số tâm tình bí ẩn, hoảng sợ không biết làm sao.
Đoạn Hồi Xuyên hôn qua mí mắt nam nhân, ý do vị tẫn nói: “Sáng mai anh phải bay sớm, em tạm thời tha cho anh một mạng.”
Ngôn Diệc Quân mỉm cười, dụ dỗ từng bước: “Em thật sự không đi với anh? Ngoại trừ đấu giá còn có ba ngày tổ chức tiệc, có rất nhiều đồ ăn ngon, ca vũ tiệc rượu, nói không chắc có thể kiếm kim chủ ủy thác mới đâý?”
“Không đi, em còn có việc phải bận rộn đây.” Đoạn Hồi Xuyên đối với việc xã giao trong xã hội thượng lưu không hứng thú lắm, soát tập tư liệu về hải đảo, cần thiết hắn sẽ so sánh từng cái, hắn không có cách nào chia công việc này cho người khác, công trình số lượng lớn, chỉ sợ tháng này không cách nào ra cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau đưa Ngôn Diệc Quân đi xong, Đoạn Hồi Xuyên đặc biệt pha một ly cà phê lớn, phấn khởi chuẩn bị bắt đầu chiến đấu.
Quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thần và Bạch Giản đang nằm úp sấp ở thảm trải phòng khách chơi xếp hình vẽ, món đồ hoàn thành hơn nửa, chỉ còn mấy khối khó phân biệt cuối cùng, Chiêu Tài nghịch ngợm trộm mất một khối, giấu trong lồng chim cười trộm, làm Bạch Giản gấp đến độ chung quanh mãi.
“Chiêu Tài ngứa da hả?” Đoạn Hồi Xuyên cười gằn một tiếng, túm cánh của nó mang ra ngoài, vê vê hình vẽ ở trong tay, ánh mắt vô ý thoáng nhìn qua, thấy mấy cái chấm trắng to nhỏ trên hoa văn màu xanh lam, hoàn toàn không nhìn ra là thứ đồ gì.
“Đại công cáo thành!” Hứa Thần hoan hô một tiếng, tiếp nhận khối cuối cùng trong tay anh trai, hợp lại thành bản vẽ hoàn chỉnh.
“Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên đang chuẩn bị lên lầu bước chân đính tại chỗ cũ, ánh mắt khóa vững trên bức vẽ hoàn chỉnh: “Bản đồ?”
“Mệt chết tôi rồi. Đây là bài tập địa lí của Tiểu Thần. Đông nam á Thái bình dương nhiều đảo như vậy, nhìn giống nhau hết.” Bạch Giản nằm nhoài trong ghế sôpha than.
“Đây là đảo gì?!” Đoạn Hồi Xuyên hai mắt sáng lên, đầu ngón tay ấn xuống một hình vẽ, dùng sức hơi mạnh, thiếu chút nữa chọc thủng bản vẽ.
Hứa Thần cẩn thận che chở mấy tiếng thành quả lao động, đối chiếu với bản đồ điện tử, tỉ mỉ phân tích: “Thật giống như… quần đảo Tia.”
“Quần đảo Tia, quần đảo Tia, chính là chỗ này! Thực sự là tìm mãi không thấy, được tới lại chẳng mất công phu!” Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên ngửa đầu cuồng tiếu ba tiếng, làm hai người một chim sợ hết ồn, không biết còn tưởng rằng Đoạn lão bản lên cơn điên.
Mắt thấy lão bản một bộ mừng như điên múa tung tăng chạy lên lâu, Bạch Giản cùng Hứa Thần hai mặt nhìn nhau, cậu cúi đầu liếc nhìn bản đồ điện tử, thấy mặt sau quần đảo Tia còn có một cái dấu móc nhỏ, trên đó viết, biệt danh văn dịch—— Nguyệt Lượng Loan.
Đoạn Hồi Xuyên xưa nay làm việc lôi lệ phong hành, buổi sáng mới thu thập xong đồ đạc, buổi tối lập tức đặt trước chuyến bay. Nghĩ đến chỗ này khả năng có nguy hiểm ngầm, hắn để Bạch Giản cùng Hứa Thần ở nhà, một thân một mình bước lên lữ đồ.
Gần tới mười giờ lên máy bay, đáp xuống đất đã là sáng sớm hôm sau.
Đoạn Hồi Xuyên hai chân đạp trên bờ cát mềm mại, cảm thụ được hơi gió biển mằn mặn, vừa nghĩ tới một viên kim cương cuối cùng đã gần đến tay, hắn hé miệng nhìn nơi chân trời xa xăm, không tự chủ nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, không biết đến tột cùng là đang chờ mong, hay là căng thẳng.
Nhưng, hòn đảo lớn như vậy, đi đâu tìm đây? Đoạn Hồi Xuyên ngồi xổm ở ven đường đổ cát trong giày ra, tiện tay vẫy một chiếc taxi chuẩn bị tìm khách sạn để ở lại trước, tài xế là một người phụ nữ nhiệt tình, từ trong gương chiếu hậu nhìn hắn vài lần, hiếu kỳ cười hỏi: “Anh là khách tới tham gia nguyệt quang thịnh yến, hay là nghệ sĩ biểu diễn?”
“Nguyệt quang thịnh yến?” Đoạn Hồi Xuyên theo bản năng hỏi ngược một câu.
“Đúng rồi, ở trên đảo xa xỉ nhất có khách sạn Grand Tia, ba năm mới tổ chức tiệc một lần, rất nhiều nghệ sĩ minh tinh và chính trị thương tai to mặt lớn có mặt, danh lưu hội tụ, chẳng lẽ anh không tới chỗ này sao? Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không cười anh, ngày hôm nay khách nào cũng tới khách sạn Tia hết, tôi đoán, anh không phải nghệ sĩ thì chính là người mẫu phải không?”
Đoạn Hồi Xuyên chỉ đáp lại bằng nụ cười, không có giải thích, chưa biết đi đâu, nhưng ở nơi đám đông tụ tập, nói không chắc có tin tức hắn muốn.
Khách sạn Grand Tia tọa lạc bên rìa hải đảo, bên một bờ vịnh đẹp nhất thuộc sở hữu tư nhân, nhìn từ xa trông như một chiếc tàu du lịch xa hoa khổng lồ, thả neo đậu bên bờ biển xanh.
Buổi tối đã tới, hoàng hôn bị chìm trong ánh đèn rực rỡ, tiệc tối được mọi người mong đợi cuối cùng cũng mở màn.
Các tân khách mặc trang phục dạ hội ăn uống linh đình chuyện trò vui vẻ, âm nhạc uyển chuyển mê người chảy qua sàn nhảy lướt qua tóc mai, len qua những váy áo tung bay nơi bể bơi ngoài trời, như có như không truyền vào tai Đoạn Hồi Xuyên.
Vì không để cho mình xuất hiện quá mức hoàn toàn không phù hợp, hắn mặc một thân âu phục màu đen nhã nhặn, vóc người cứng rắn cùng bề ngoài anh tuấn, lẫn trong đám người hắn cũng không lạc loài, thậm chí còn có vài thiếu nữ xinh đẹp xa xa hướng hắn giơ lên champagne.
Đoạn Hồi Xuyên đang muốn đi theo đoàn người vào đại sảnh yến hội, một cái tay bỗng nhiên chắn ngang trước mặt hắn, bảo an làm theo phép nói: “Tiên sinh, xin ngài lấy ra thư mời.”
Không xong, thư mời là cái gì?
Đoạn Hồi Xuyên nội tâm hoảng loạn, làm bộ sờ sờ túi, một mặt vô tội mà chân thành nói: “Xin lỗi, tôi quên mang theo.”
Đối phương cung kính mà nói: “Xin lỗi, nhất định phải có thư mời mới có thể đi vào hội trường, ngài có thể về lấy.”
Đoạn Hồi Xuyên bình thản ung dung đón ánh mắt khác thường xung quanh, yên lặng đi qua hành lang trước đại sảnh trở về, không người chú ý, ở trong bóng tối tầng tầng ngoài vườn hoa, một con thú bốn chân vàng rực rỡ lén lút bò ra ngoài, to tầm con thạch sùng, có mấy phần giống con thằn lằn.
Con thạch sùng thò bốn cái chân nhỏ ra, bám góc tường, leo thật nhanh lên vách tường, biến mất trong màn đêm.
Tiệc rượu một bên khác.
Vẫn theo sát truy tìm dấu chân Đoạn Hồi Xuyên, Dực viễn độ trùng dương mà đến, mang theo mấy thủ hạ vu tộc, chuyển đồ thành áo đen cùng áo sơ mi trắng, cẩn thận ẩn náu ở trong đám người.
Dị tộc bí ẩn đặc thù ẩn giấu dưới bề ngoài nhân loại, sau khi đánh hôn mê mấy kẻ đen đủi, giả làm người hầu xâm nhập vào tiệc tối.
“Mới vừa rõ ràng cảm nhận được uy thế đồng tộc, vì sao đột nhiên một chút cũng không thấy nữa?” Dực cau mày, cặp mắt sắc bén, yên lặng nhìn bốn phía chung quanh, nhẹ giọng dặn dò: “Nghe rõ, chúng ta phân công nhau tìm, tìm được vị kia lập tức thông tri ta, không được để lộ, nhân loại ở đây quá nhiều, không tiện động thủ.”
“Vâng, dực đại nhân.”
Phòng yến hội, phía trước một góc lò sưởi trong tường, mấy nam nhân ngồi trong ghế sôpha bằng da thủ công, thấp giọng bàn luận, nam nhân trung niên ở giữa sắc mặt u buồn âm trầm, mới có mấy tháng ngắn ngủi, tóc đã thêm nhiều sợi bạc.
Nếu như Đoạn Hồi Xuyên ở đây, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, nam nhân trung niên không phải ai khác, chính là vị phụ thân tiện nghi Đoạn Doãn Chính kia.
Ông ta lấy xì gà trong miệng ra, dùng sức nhấn tắt, sương mù u ám làm nổi bật hai mắt vẩn đục vì lo lắng.
Ông đang thấp giọng nói gì đó với đứa con thứ hai, bỗng nhiên chú ý cách đó không xa đi tới mấy người quen cũ, cơ trên mặt ông co giật một chút, chuyển ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy.
“Ồ, đây không phải là Đoạn tổng sao? Đã lâu không gặp, nhìn thấy tôi, sao cũng không chào hỏi?” Phương Dĩ Chính phát hiện ra ông ta, tạm biệt mấy bằng hữu thương mại khác, cười híp mắt đi tới, giơ ly rượu lên.
Lão hữu Đường thị đá quý Đường La An đứng ở bên cạnh, nghe vậy kinh ngạc nhìn sang. Cách đó không xa phía trước cửa sổ, Đường Cẩm Cẩm và Phương Tuấn mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Trong tay Phương Tuấn nâng một ly rượu đỏ, ánh mắt tản mạn không mục đích nhìn phía sàn nhảy.
Đường Cẩm Cẩm không vui nói: “Anh cho rằng ở đây giả thâm trầm là có thể hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Vừa nãy nhìn thấy bác sĩ Ngôn, anh thật không có lễ phép, cũng là bởi vì tôi thích anh ấy sao? Đã nói với anh rất nhiều lần, chúng ta là không thể.”
Phương Tuấn không nói lườm một cái, cười ha ha: “Đại tiểu thư, anh đã nói chuyện với ba anh, từ bỏ ý định thông gia với Đường gia rồi. Kỳ thực anh cảm thấy em cùng Ngôn tiên sinh rất xứng đôi, dũng cảm theo đuổi anh ta đi, anh ủng hộ nha.”
“…” Đường Cẩm Cẩm mày liễu dựng đứng, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Bên ngoài có con thạch sùng màu vàng!”
Phương Tuấn lười biếng quay đầu lại liếc mắt nhìn, ngoài cửa sổ không hề có thứ gì, cười nói: “Đại tiểu thư, em nhìn lầm rồi, chỗ này mà có con thạch sùng, anh có thể ăn hết cốc rượu.”
Hắn ngửa đầu uống hết hớp rượu cuối cùng, đặt ly đế cao vào khay trên tay người hầu đi qua, thuận miệng nói: “Làm phiền, một ly cocktail.”
Dực giả làm người hầu: “…”
Lầu hai nhã gian khách vip.
Ngôn Diệc Quân dựa ở trước cửa sổ sát đất, xuất thần nhìn sóng biển xa xa cuồn cuộn, im lặng không lên tiếng.
Đầu ngón tay dì nhỏ của y nhẹ nhàng xoa xoa ly brandy, rượu màu hổ phách làm nổi bật một đoạn cổ tay trắng ngần, trắng nõn như ngọc, độ cong xương mắt cá ở cổ tay cũng hiện ra tao nhã mê người.
Đoạn tam gia còng lưng, gần như khẩn cầu mà nhìn bóng lưng y, tiếng nói khàn khàn vô lực: “Ngôn viện trưởng, tôi đã bái phỏng qua rất nhiều danh y nổi tiếng trong ngoài nước, bọn họ nói, nếu như cõi đời này có người có thể cứu lão tam, tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu. Rõ ràng Dương đã khôi phục tốt, làm sao lại — “
Ngôn Diệc Quân khẽ lắc đầu, ánh mắt đen trầm toát ra một chút thương hại cùng lạnh lùng như có như không: “Xin lỗi, tôi không thể ra sức, nội tình, có lẽ cháu trai của ngài Đoạn Minh Thần tiên sinh, có thể so với tôi rõ ràng hơn.”
“Cậu nói cái gì?” Đoạn tam gia bỗng nhiên biến sắc mặt.
Ngôn Diệc Quân đưa lưng về phía lão, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, đây đều là báo ứng —— bảo bối của ta, chỉ có thể để ta bắt nạt, các ngươi dựa vào cái gì?
Y nâng cốc rượu đặt ở một bên, đang muốn cáo từ, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một vệt màu vàng sậm, trong chớp mắt xẹt qua bệ cửa sổ.
Ánh đèn chiếu không tới chỗ tối, một con thạch sùng nằm nhoài trên kính cửa sổ, bốn móng vuốt dùng sức bay nhảy, muốn chen thân qua khe nhỏ chui vào.
Ngôn Diệc Quân híp mắt, thần sắc bất động vén rèm cửa sổ lên, bị đập trụ con thạch sùng vô cùng đáng thương bị kẹt giữa cửa kính, lộ ra cái bụng màu vàng nhạt, như một tấm bánh mở ra.
Ngôn Diệc Quân: “…”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn: Ngoài miệng nói không đến, cơ thể vẫn…
Danh sách chương