Ánh mắt Ngôn Diệc Quân u tĩnh, đồng tử đen nhánh ôn nhuận xuyên qua hơi nước nhìn chăm chú Đoạn Hồi Xuyên, cứ như vậy cho đến lúc nhiễm phải một ý cười nhu hòa, mơ hồ như một cây bút trúc thấm đầy mực vảy qua một tờ giấy lớn mà thấm ướt đầy giấy đoan chính hòa nhã.
Vô luận dung mạo hay khí chất của y, cho dù đặt trong vòng giải trí mỹ nhân như mây cũng có thể xưng là tài năng xuất chúng, khiến người thấy mà khó quên, Đoạn Hồi Xuyên dù đã gặp qua vô số người, giờ khắc này cũng không ngoại lệ xao động trong chớp mắt.
“Chúng ta lại gặp mặt, Đoạn tiên sinh.” Ngôn Diệc Quân một tay che dù, thong dong mỉm cười nói: “Mưa to khó đi, hai chúng ta nên cùng đi đoạn đường này.”
Đoạn Hồi Xuyên gom lại vẻ kinh dị trong con ngươi, dùng ánh mắt trân trọng quan sát nam nhân có duyên trước mặt: “Bác sĩ Ngôn cũng là được mời tới tham gia triển lãm bảo vật của Đường tổng?”
Ngôn Diệc Quân khẽ gật đầu: “Đúng, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, thuận tiện tôi cũng muốn nhìn một chút tình hình khôi phục của Đường tiểu thư, nguyên bản bác sĩ Cao cũng được mời, nhưng đáng tiếc ông ấy lại có buổi hội chẩn, sợ là không thể đến được.”
Bên trong cơn mưa to, hai người sóng vai cùng đi, tốc độ không nhanh không chậm kéo ra một khoảng cách với Trương Bàn Bạch Giản vốn đã chạy chậm. Tiếng mưa rơi ào ào che lấp đi ầm ĩ bốn phía, dường như đang tạm ngăn cách ra một thế giới nho nhỏ, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy âm thanh trò chuyện của nhau, mà chỉ tại hai câu hàn huyên lạc quẻ cuối cùng nên rơi vào trầm mặc.
Nhưng không khí trầm mặc này, cũng không xấu hổ, đại khái vì trên người Ngôn Diệc Quân luôn có cỗ khí tức trầm tĩnh an bình, như gió xuân ôn hoà, tự dưng làm người cảm thấy tự tại thư lãng, hoặc là vì Đoạn Hồi Xuyên đại thể đối với người và sự việc luôn dửng dưng như không, chưa bao giờ vì ai vắt hết óc tạo đề tài xoa dịu không khí.
Nhưng cố tình lần này, hắn phá lệ.
“Bác sĩ Ngôn, anh đoán, vừa tôi mới nhìn thấy anh và chiếc ô thì nghĩ tới điều gì?”
Ngôn Diệc Quân hơi nghiêng mặt sang bên, trong ánh mắt lộ ra một phần hiếu kỳ hai phần cười yếu ớt, thuận lời của hắn hỏi: “Nghĩ đến cái gì?”
Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được cười nói: “Đoạn trên cầu kinh điển trong Bạch Xà truyện.”
Ngôn Diệc Quân sững sờ, hơi chợt lóe một tia mờ mịt: “Cái gì?”
Lần này Đoạn Hồi Xuyên cũng chân chính kinh ngạc: “Anh đừng nói với tôi là hồi nhỏ anh không xem phim truyền hình này.”
Ngôn Diệc Quân mím khóe môi cười cười: “Tôi từ nhỏ… Đã cực kì ít xem tác phẩm văn nghệ kiểu này.”
Đoạn Hồi Xuyên đầy hứng thú hỏi: “Vậy lúc còn nhỏ anh thường hay làm gì? Dù thế nào cũng không phải là nhảy lên mái nhà lật ngói, nghịch ngợm gây sự đi?” Tâm hắn nghĩ, một nam nhân ôn nhuận nhĩ nhã như vậy, nếu có một thời nhi đồng ngoan liệt nghịch ngợm đầy thư hùng thì ngẫm lại mới thấy buồn cười.
Ngôn Diệc Quân bật cười lắc lắc đầu, chầm chậm nói: “Lúc còn nhỏ tôi từng hoang phế một đoạn thời gian rất dài, sau đó, vì bù đắp, mỗi ngày tinh lực đều tập trung vào việc học tập, về sau… vì đi làm mà bôn ba, chợt có nhàn hạ, cũng chỉ có thể xem tin tức cùng phổ cập thêm khoa học thôi.”
Đoạn Hồi Xuyên nghe vậy, nhất thời nổi lòng tôn kính, mang theo vài phần bội phục cùng thương hại, vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Thật không hổ là học bá tuổi ấu thơ, chính là cùng phàm phu tục tử chúng tôi không giống nhau.”
Ngôn Diệc Quân chỉ đành nở nụ cười, không nói nữa.
Thời gian nói mấy câu, hai người đã đi tới thềm cửa chính sảnh, Trương Bàn cùng Bạch Giản dính một thân nước mưa, đang lau chùi nước trên người chờ bọn họ.
Ngôn Diệc Quân thu dù, giao cho người tiếp khách ở cửa, hai người ngoại trừ ống quần và giày dính mưa, cả người sạch sẽ, nhưng vẫn có chút nước chảy dọc theo sợi tóc, Trương Bàn từ trong lỗ mũi xì ra một hơi, lành lạnh mỉm cười: “Mưa lớn như vậy, chúng tôi đứng đợi nhiễm gió lạnh, hai ngươi lại còn tản bộ?”
Bạch Giản kỳ quái nói: “Nơi nào có gió lạnh đâu? Rõ ràng rất nóng mà.”
“…” Trương Bàn tức giận lườm một cái: “Gió thổi từ máy điều hòa trong phòng, không lạnh sao?”
Ngôn Diệc Quân áy náy nói: “Thực sự là không tiện, tôi chỉ mang theo một cái ô.”
Thấy vai của y đậm lên một chút do ẩm ướt, Đoạn Hồi Xuyên nhớ tới cán ô hơi nghiêng vừa nãy, lông mày khẽ động, lục tìm trong túi chốc lát không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là đoạt khăn của Trương Bàn, đưa cho Ngôn Diệc Quân, ác liệt nhếch miệng nở nụ cười: “Có cái gì mà không tiện? Bọn họ tuy rằng không có ô, nhưng lại có đầu to nha.”
Bạch Giản không rõ vì sao tự sờ sờ đầu mình: “Đầu tôi rất to sao?”
Bị cướp khăn còn bị nói móc Trương Bàn quả thực giận dữ.
Ngôn Diệc Quân nói tiếng cảm ơn, lau chùi tượng trưng hai cái, có lẽ là bị ướt không nhiều, dĩ nhiên trong chớp mắt lại sảng khoái như lúc ban đầu.
Mấy người nói giỡn hai câu, sau đó được người hầu dẫn vào phòng triển lãm. Đèn thủy tinh cực lớn từ trên trần buông xuống, như một thác ánh sáng phù hoa lộng lẫy, cùng những ngọn đèn khác chiếu rọi đại phòng hoa lệ tao nhã sáng rực rỡ, một tủ pha lê trưng bày hình lập thể được khảm phù điêu xung quanh, bên trong là một kiện trang sức bằng châu báu đắt giá đang được đặt trên một tấm đệm nhung tím đậm, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy động nhân.
Mỗi một đồ vật xuất ra từ nơi này đều là trân bảo độc nhất vô nhị, mỗi món đồ đều có những cố sự khiến người nghe kinh ngạc và tiếc hận, ngay cả đối với người bình thường chưa biết gì về châu báu cũng có thể cảm nhận được sự mỹ lệ kinh tâm động phách của chúng, bị thuyết phục bởi cái đẹp đầy ung dung hoa quý này.
Ở trung tâm phòng triển lãm, những tủ trưng bày được xếp thành một hình trái tim, xếp đặt cẩn thận trên một bậc thang đá hoa cương. Nghe nói những món trang sức này đều là do Đường thị chủ tịch tự mình thiết kế cho con gái, hoàn toàn độc đáo, giá trị rất cao, đủ thấy sự yêu thương với con.
Vừa là triển lãm vừa là khánh sinh con gái của Đường tổng, tự nhiên không thể thiếu một món trang sức quý giá làm quà sinh nhật, món đồ thần bí này chính là thứ then chốt của một màn ngày hôm nay, có lời đồn rằng bảo vật này chính là bảo vật gia truyền của Đường gia, từng được cao nhân điểm hóa, có thể giữ nhà, trừ tà, thậm chí có thể bảo hộ hưng suy gia tộc.
Đường Cẩm Cẩm mặc một bộ váy lụa mỏng màu hồng nhạt, đang khoác tay cha mình, cùng đứng tiếp chuyện trước mấy trưởng bối, thấy cha với đồng bọn làm ăn nói chuyện sinh ý quá hăng say, cô buồn bực ngán ngẩm mà đưa dài cổ nhìn chung quanh, trong nhóm khách mời đang lui tới, cô phát hiện ra gương mặt mà cô ước ao chờ đợi được thấy đã lâu.
Bỗng nhiên, mắt cô sáng rực lên.
Mấy người Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân đang cưỡi ngựa xem hoa đi vòng quanh phòng triển lãm một lần, cuối cùng dừng lại cạnh một tòa an trí một viên kim cương khổng lồ hồng nhạt trước sân khấu, viên bảo thạch này không bị gọt mài thành bất kỳ đồ trang sức gì, cứ đơn giản ưu nhã nằm trên đệm nhung tơ như vậy, lại không giảm đi chút hoa mỹ nào, chỉ vì, nó cũng khá lớn —— là viên kim cương lớn nhất trong phòng triển lãm.
“Đây chính là cái có tên ‘Trứng chim bồ câu’ sao?” Bạch Giản hào hứng lấy điện thoại di động ra quay chụp, thay đổi vài cái góc độ, nhưng chụp thế nào cũng không hài lòng.
“Nhìn cái tiền đồ này của cậu này, nói trắng ra đây không phải là cục đá nhìn tốt một chút thôi sao.” Trương Bàn khinh thường nói: “Trong mắt người tu đạo chúng ta, đều là vật đã chết, hết sức phàm tục.”
“Không phải chứ, vậy lão già anh cứ nhìn chằm chằm cái vật phàm tục này làm gì vậy?” Đoạn Hồi Xuyên kéo cái móng vuốt đang víu trên tủ trưng bày của đối phương ra, cười nhạo một tiếng.
Trương Bàn cười hắc hắc nói: “Đáng tiếc bần đạo ta cũng chỉ là một tục nhân.”
Ngôn Diệc Quân yên tĩnh đứng nghiêm một bên, ánh mắt không nóng bỏng, cũng không nhạt nhẽo, chỉ là tùy ý thưởng thức, giống như đang thưởng thức một chén rượu tinh mỹ, một đóa hoa tươi.
Đường Cẩm Cẩm nhẹ nhấc váy lên, hướng bọn họ đi tới, cuối cùng đứng lại bên người Ngôn Diệc Quân, thận trọng khêu một sợi tóc mai dài, khẽ cười chào hỏi: “Bác sĩ Ngôn, mấy vị đại sư, mọi người đều tới.”
Trương Bàn trong nhóm “mấy vị” được chào miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Đường tiểu thư, hôm nay tươi cười rạng rỡ, khí sắc cũng tốt, hẳn là đã hoàn toàn khôi phục rồi đi?”
Đường Cẩm Cẩm gật gật đầu, cười tươi như hoa: “Cẩm Cẩm vẫn chưa chính thức cảm tạ ân cứu mạng của mấy vị đại sư đây, đặc biệt là bác sĩ Ngôn, nhờ có anh chăm sóc, em mới có thể tốt nhanh như vậy… Đúng rồi, ba của em đã đặc biệt mời một vị đầu bếp từ khách sạn 5 sao, không biết bác sĩ Ngôn tối nay có rảnh rỗi hay không, lưu lại ăn một bữa cơm đạm bạc?”
Ngôn Diệc Quân khách khí mỉm cười, từ chối một cách uyển chuyển: “Đa tạ Đường tiểu thư nâng đỡ, chỉ là tôi cũng không có giúp đỡ được gì, người chân chính nên cảm tạ chính là vị này —— “
“Thôi, giai nhân ước hẹn, bác sĩ Ngôn cũng không cần khiêm tốn.” Nguyên bản đang im lặng không lên tiếng Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên đánh gãy lời sắp nói của y, cười híp mắt.
Trương Bàn lười phun tào với Tư Mã Chiêu chi tâm (tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết) của Đường Cẩm Cẩm, chỉ nghi ngờ đảo qua Ngôn Diệc Quân mặt hờ hững kia, chẳng lẽ cái tên này không hiểu gì? Đường Cẩm Cẩm tha thiết mà nhìn về phía y: “Là thế này, bác sĩ Ngôn, em chỉ muốn nói cám ơn, buổi tối anh không rảnh sao?”
“Xin lỗi.” Ngôn Diệc Quân kiên nhẫn giải thích: “Hai ngày này tôi đang bận chuyển nhà, việc vặt quấn thân, thực sự không có thời gian rảnh. Ý tốt của Đường tiểu thư, tôi tâm lĩnh.”
“… Như vậy sao, vậy thì thật là đáng tiếc.” Đường Cẩm Cẩm thất vọng, ánh mắt của cô lại chuyển qua Đoạn Hồi Xuyên, một lần nữa chấn hưng lên tinh thần: “Vậy còn Đoạn tiên sinh, có thể nể nang mặt mũi hay không?”
Đoạn Hồi Xuyên sững sờ, tiện đà lộ ra thần sắc thập phần tiếc hận: “Tuy rằng tôi cũng rất muốn mở mang kiến thức với tay nghề vị bếp trưởng kia, nhưng mà tối nay tôi đã hứa với em trai về nhà cùng nó tổ chức sinh nhật, cho nên…”
“Thật là khéo, hôm nay cũng là sinh nhật của em trai anh?” Đường Cẩm Cẩm liên tiếp hai lần bị từ chối, trên mặt có chút không nhịn được, miễn cưỡng cười cười.
Trương Bàn ho nhẹ một tiếng, rất có phong độ mà gánh vác một tay, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực, chúng tôi chỉ là được người nhờ vả mà hết lòng giúp đỡ, Đường tiểu thư không cần khách khí như vậy, tuy rằng tối nay tôi đã có hẹn, thế nhưng nếu như Đường tiểu thư mời, vậy tôi —— “
Đường Cẩm Cẩm trừng mắt nhìn, hàm súc nói: “Hình như ba tôi vừa gọi tôi, tôi đi trước, mọi người nói chuyện nhé.”
Nhìn sắc mặt Trương Bàn cứng ngắc, Đoạn Hồi Xuyên nhịn cười, dùng cùi chỏ chọc chọc gã, chế nhạo nói: “Đạo hữu vạn lần chớ quên, sắc đẹp và mỹ thực đều là vật phàm tục thôi vật phàm tục thôi.”
“Chú thì biết cái gì?” Trương Bàn hừ hừ: “Vừa nãy anh là muốn nói, lòng cảm kích của Đường tiểu thư anh đây tâm lĩnh, nhưng việc đã đáp ứng người khác đến hẹn trước, cũng tuyệt đối không thể nuốt lời.”
Đoạn Hồi Xuyên “Ồ” một tiếng, âm điệu nghe như từ một trưởng lão có tuổi, thế nhưng Bạch Giản lại chân tâm thành ý mà than thở: “Trương đại sư thật đúng là người nhất ngôn cửu đỉnh.”
Trương Bàn khoan khoái xoa xoa đầu cậu: “Vẫn là tiểu Bạch hiểu anh.”
Ở một đầu khác của đại sảnh, Đường La An tay nâng chén rượu ngồi trên ghế sa-lon, đang cùng nhóm bạn bè trí thức chuyện trò vui vẻ, một người đàn ông tuổi lớn nhất trong đó nhìn chung quanh một chút, cười nói: “Lão Đường, nữ nhi bảo bối của ông đứng đâu vậy? Hôm nay cô bé là vai chính đấy.”
Một vị phu nhân ngồi bên cạnh mỉm cười, đúng lúc lên tiếng: “Là thế này, Phương Tuấn vô dụng của nhà chúng tôi tháng trước mới du học từ Mỹ về, nó đã ngưỡng mộ Cẩm Cẩm rất lâu rồi, nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy phong thái của Cẩm Cẩm, nên đã liên tục cầu xin chúng tôi, nhất định đòi đi theo, Đường tổng cũng không thể giấu giấu diếm diếm khuê nữ như thế, sao không để hai người trẻ tuổi gặp nhau một lần, nói không chừng, còn có thể trở thành bạn bè tốt của nhau.”
“Mẹ!” Thanh niên đứng phía sau vợ chồng trung niên không thể làm gì khác hơn là kêu một tiếng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy nghiêm nghị của cha mình, lại đành phải quy củ đứng thẳng người, vòng tới một cái ghế sô pha khác ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt đen trong vắt nhìn xung quanh, cực kì linh động.
Đường La An tinh tế quan sát thanh niên một hồi, dần dần lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Công tử nhà Phương Đổng thực sự là là một nhân tài, con gái của bác tính cách rất tùy hứng, hiện tại không biết đang đi dạo lung tung ở chỗ nào.”
“Ba, ba nói xấu gì sau lưng con thế?”
Đường Cẩm Cẩm từ phía sau ôm lấy vai của cha mình, bĩu môi giận một câu, ánh mắt của mấy người ngồi xung quanh lập tức tập trung trên người cô, ánh mắt đến từ thanh niên trên ghế sa lông đối diện hết sức nóng bỏng: “Vị này chính là Đường tiểu thư? Đường bá phụ, ngài thực sự là có phúc lớn, một áo bông nho nhỏ đáng yêu như thế làm mẹ cháu hâm mộ chết rồi đó.”
Mấy người nghe vậy đều cười, ánh mắt Đường La An càng ngày càng thưởng thức: “Cẩm Cẩm, lại đây gặp qua Phương bá phụ cùng Phương bá mẫu của con, Phương bá phụ chính là người có tiếng của xí nghiệp khai khoáng Tấn Trung, vòng trứng chim bồ câu hồng phấn con thích nhất, là do người ta tự mình chọn lựa tặng cho con đấy.”
Mặc dù không đề cập rõ ràng, nhưng lễ vật quan trọng như thế này, người mù cũng nhìn ra được sở dục vì sao.
Trong nhà có quặng mỏ thì ghê gớm sao? Đường Cẩm Cẩm quen được người khác theo đuổi thổi phồng khẽ hừ một tiếng: “Ba, bác sĩ Ngôn cùng mấy vị đại sư có đến, con vừa mới qua chào hỏi một chút.”
“Há, là Trương đại sư bọn họ đi, con nên cảm ơn người ta cho thật tốt, còn bác sĩ Ngôn có phải..?”
Đường Cẩm Cẩm hai gò má nhiễm phải mấy phần e lệ: “Ba quên rồi? Chính là bác sĩ trẻ tuổi đó, là viện trưởng danh dự bệnh viện Hoa Thành.”
Đường La An hơi suy nghĩ một chút, có ấn tượng, gật gật đầu, ý vị thâm trường nhìn nữ nhi liếc mắt một cái: “Ba nhớ ra rồi, đúng là người trẻ tuổi ưu tú.”
Phương Tuấn nghe đôi câu vài lời, nhìn thấy Đường Cẩm Cẩm đối với mình không coi ra gì, đề cập tới người này lại lộ thần sắc tư xuân, hơi cảm thấy không thích, trên mặt phản tiếu nói: “Nghe nói chút thời gian trước Đường tiểu thư bị bệnh liệt giường, bây giờ nhìn, cũng đã khỏi rồi đi?”
Đường Cẩm Cẩm đắc ý nói: “Đó là đương nhiên.”
Phương gia vợ chồng thân thiết mà nhìn sang, Đường La An thở dài: “Mấy ngày trước xác thực thân thể Cẩm Cẩm không tốt, phải nằm trên giường một thời gian.”
Phương Dĩ Chính khẽ cau mày: “Chẳng lẽ lời đồn là thật?”
Đường La An lắc đầu cười khổ nói: “Vô căn cứ, tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, nói đến bây giờ chính tôi vẫn chưa dám tin, nhưng mà vẫn phải cực kì tạ ơn Phương Đổng, giới thiệu cao nhân Long Hổ Sơn cho tôi, quả nhiên dưới thanh danh vang dội vô hư, cao nhân có cách, bằng không Cẩm Cẩm vẫn không biết đến khi nào mới có thể khôi phục đây.”
“Vậy tôi an tâm rồi.” Phương Dĩ Chính lông mày giãn ra, nhỏ giọng nghiêm mặt nói: “Long Hổ Sơn Trương gia xác thực đạo hạnh cao thâm, chỉ là nội môn đệ tử đích truyền không dễ gặp được, gặp chuyện thường thường cầu đến mấy ngoại sự đệ tử hành tẩu giúp đỡ đã là hiếm thấy. Lần này dẫn tiến Trương Bàn đại sư cho ông, tôi cũng từng gặp có một lần, tạm thời thử một lần, xem ra là Cẩm Cẩm trong mệnh có phúc rồi.”
Đường La An nở nụ cười, hơi cảm thấy hứng thú: “Nguyên lai Trương Bàn đại sư chính là ngoại sự đệ tử, không biết đệ tử đích truyền trong môn phái còn lợi hại đến mức nào?”
“Ha ha, hai chúng ta là người làm kinh doanh, thà tin là có, chứ đừng không tin.” Phương Dĩ Chính nói, trên mặt mang theo mấy phần cao thâm khó dò, ông hơi dừng một chút, từ trong hồi ức nhớ mơ hồ vài chi tiết nhỏ: “Ngày xưa tôi cũng bán tín bán nghi, mãi đến tận nhiều năm trước, quặng mỏ hay xảy ra chuyện, có lẽ là do đào ra được vật quái lạ, khi đó sinh ý cũng chưa lớn như bây giờ, lúc đầu tôi cũng không coi là chuyện đáng kể, kết quả quái sự nối gót không ngừng, gây ra rất nhiều sự cố, thậm chí có công nhân làm việc tại quặng mỏ tinh thần thất thường, suýt nữa hại mạng người, tôi vừa nghe thấy có chuyện lớn cũng hoảng hồn, điều tra đến mấy đợt mà không tra ra nguyên cớ gì, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể dùng tiền cho xong việc.”
Đường La An suy tư: “Lẽ nào, là đào ra cái gì không sạch sẽ?”
Phương Dĩ Chính thở dài: “Tôi lúc đó cũng nghĩ như vậy, dưới lòng đất đào móc ra vật lạ, luôn mang theo mấy tai hoạ như vậy, cho nên đã sai người xử lí hết đám đồ vật khả nghi, trong đó có một cái cục đá hình thoi to bằng lòng bàn tay, đen sì sì, sờ lên lạnh lẽo tận xương, tôi đã tận mắt nhìn công nhân đốt sạch sẽ, ai biết…”
Đường La An không khỏi ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm túc: “Thế nào?”
“A! Lúc đó đều đốt thành tro, lòng tôi tưởng việc đã xong, thực sự bình tĩnh được mấy ngày, ai biết, hòn đá đen lại xuất hiện ở chỗ cũ! Còn nguyên vẹn, một vết tích bị thiêu đốt cũng không có! Bất kể là chôn, vứt đi, đều vô dụng. Sau đó quái sự lại bắt đầu phát sinh, thậm chí có công nhân bị mất tích.” Phương Dĩ Chính cầm chén rượu lên tay lại thả xuống, toát ra một chút sợ hãi khó mà che giấu.
Đường La An kẹp chặt lông mày: “Báo cảnh sát không?”
“Đương nhiên báo. Bởi vì việc kì quái xảy ra liên tục, cho nên mặt trên tôi vẫn luôn phái người đi điều tra, vẫn không tra ra kết quả.
Công nhân mất tích qua hai ngày bỗng nhiên tự quay lại, nhưng tinh thần thất thường, nói năng bậy bạ lung tung, nói cái gì mà hắn đã đi một lượt âm tào địa phủ, gặp ai cũng nói người đó là Vô thường từ Địa phủ, muốn câu hồn của hắn đi, thiếu chút nữa bóp chết người ta. Haizz…”
“Lại có chuyện kỳ quặc quái gở đến thế này.” Đường La An lẩm bẩm, lại hỏi: “Sau đó thì nhờ Long Hổ Sơn đại sư giải quyết?”
Phương Dĩ Chính gật gật đầu, thần sắc hoảng sợ đã được thay bằng thần sắc tôn sùng cùng kính ngưỡng, nhấp một ngụm rượu nhỏ, giọng điệu lần này bình tĩnh lại: “Sự trằn trọc về hòn đá đen truyền ra ngoài, tôi đi vời vài vị phong thủy đại sư thường thấy, hy vọng có thể giải quyết việc này, đều không có hiệu quả, cuối cùng nhiều lần trắc trở rốt cục thỉnh tới Long Hổ Sơn, mấy Trương gia đệ tử liền đến, dẫn đầu là Trương Khâm thiên sư nội môn đích truyền, rất có đạo hạnh, đúng rồi, Trương Bàn đại sư cứu Cẩm Cẩm lần này lúc đó cũng có trong hàng ngũ.”
Đường La An hỏi: “Là như thế nào giải quyết được?”
“Trương Khâm thiên sư khám nghiệm qua phong thủy quặng mỏ lại cẩn thận tra xét hòn đá đen, quả nhiên là tảng đá kia gây ra họa, quặng mỏ nguyên bản không có vấn đề gì, phần nhiều là đã để đồ chơi này lộ ra, hấp dẫn những thứ không sạch sẽ đến gần, vì vậy mấy vị đại sư chọn phương pháp xua tan tà khí, mang hòn đá quỷ dị kia đi, không còn đầu nguồn, quái sự quả nhiên không thấy nữa, ngay cả công nhân tinh thần bất ổn kia không biết làm sao cũng khôi phục lại, đại khái là Trương thiên sư xuất thủ cứu giúp, nhưng đáng tiếc hai ngày mất tích hắn đã nhìn thấy cái gì thì không được biết rồi.”
Đường La An nhíu nhíu mày: “Hòn đá kia…?”
Phương Dĩ Chính lắc đầu nói: “Tự nhiên để cho Trương Khâm thiên sư mang đi, cũng không biết ông ấy xử lý như thế nào, sau này rốt cuộc không còn thấy nữa, nhưng loại tà vật không may mắn này, tôi cũng không muốn giữ lại, hại người hại mình.”
“Không nghĩ tới, Phương Đổng còn gặp phải một đoạn chuyện li kì như vậy.” Đường La An thổn thức không thôi, nhớ tới việc phát sinh trên người con gái mình, tâm trạng lại lo sợ, mà nhìn con gái vui sướng trong ngày sinh nhật, lo sợ đã hòa tan không ít.
“Ôi, sao ông lại nói đến việc này, cũng không phải là việc tốt đẹp gì, ngày hôm nay lại là sinh nhật Cẩm Cẩm, đừng nói mấy thứ vớ vẩn? Ông đừng làm mất hứng.” Phương phu nhân bất mãn ngang ngược liếc trượng phu một cái, rồi nắm tay con trai, cười nói: “Mấy đứa trẻ hôm nay cũng coi như nhận thức, sau này nên thân cận hơn một chút, ở trước mặt chúng ta cũng là không dễ chịu, mấy đứa cứ tự mình nói chuyện đi.”
“Được nha mẹ.” Phương Tuấn sớm đã chờ câu nói này, cậu đứng thẳng người lên, phủi cái ống tay áo không có chút tro bụi nào, ba chân bốn cẳng đi đến bên Đường Cẩm Cẩm, ghé gần tai cô cười hỏi: “Đường tiểu thư, anh có thể gọi em là Cẩm Cẩm không?”
Đường Cẩm Cẩm bước sang bên cạnh nửa bước kéo dài khoảng cách, không vui nói: “Đừng, chúng ta không thân.”
Phương Tuấn dường như căn bản không để ý, lẩm bẩm nói: “Cẩm Cẩm, anh mới về nước không lâu, vừa về, cũng không quen biết bằng hữu gì, mới nghe em nhắc tới ân nhân cứu mạng, anh cũng muốn biểu đạt lòng biết ơn một phen, có thể giới thiệu cho anh biết không?”
“Anh có gì mà cần tạ ơn…” Đường Cẩm Cẩm vốn muốn cự tuyệt, lời chưa kịp ra khỏi miệng bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì, sửa lời nói: “Nếu anh muốn đi gặp bác sĩ Ngôn và mấy người khác, nể mặt Phương bá phụ, tôi sẽ giúp anh.”
Hừ, bác sĩ Ngôn ưu tú như vậy, chờ khi anh thấy, tự nhiên sẽ biết khó mà lui!
Đường Cẩm Cẩm đáy lòng gảy bàn tính, vừa vặn chạm mặt với mấy người Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân đang hướng tới chỗ này.
Vô luận dung mạo hay khí chất của y, cho dù đặt trong vòng giải trí mỹ nhân như mây cũng có thể xưng là tài năng xuất chúng, khiến người thấy mà khó quên, Đoạn Hồi Xuyên dù đã gặp qua vô số người, giờ khắc này cũng không ngoại lệ xao động trong chớp mắt.
“Chúng ta lại gặp mặt, Đoạn tiên sinh.” Ngôn Diệc Quân một tay che dù, thong dong mỉm cười nói: “Mưa to khó đi, hai chúng ta nên cùng đi đoạn đường này.”
Đoạn Hồi Xuyên gom lại vẻ kinh dị trong con ngươi, dùng ánh mắt trân trọng quan sát nam nhân có duyên trước mặt: “Bác sĩ Ngôn cũng là được mời tới tham gia triển lãm bảo vật của Đường tổng?”
Ngôn Diệc Quân khẽ gật đầu: “Đúng, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, thuận tiện tôi cũng muốn nhìn một chút tình hình khôi phục của Đường tiểu thư, nguyên bản bác sĩ Cao cũng được mời, nhưng đáng tiếc ông ấy lại có buổi hội chẩn, sợ là không thể đến được.”
Bên trong cơn mưa to, hai người sóng vai cùng đi, tốc độ không nhanh không chậm kéo ra một khoảng cách với Trương Bàn Bạch Giản vốn đã chạy chậm. Tiếng mưa rơi ào ào che lấp đi ầm ĩ bốn phía, dường như đang tạm ngăn cách ra một thế giới nho nhỏ, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy âm thanh trò chuyện của nhau, mà chỉ tại hai câu hàn huyên lạc quẻ cuối cùng nên rơi vào trầm mặc.
Nhưng không khí trầm mặc này, cũng không xấu hổ, đại khái vì trên người Ngôn Diệc Quân luôn có cỗ khí tức trầm tĩnh an bình, như gió xuân ôn hoà, tự dưng làm người cảm thấy tự tại thư lãng, hoặc là vì Đoạn Hồi Xuyên đại thể đối với người và sự việc luôn dửng dưng như không, chưa bao giờ vì ai vắt hết óc tạo đề tài xoa dịu không khí.
Nhưng cố tình lần này, hắn phá lệ.
“Bác sĩ Ngôn, anh đoán, vừa tôi mới nhìn thấy anh và chiếc ô thì nghĩ tới điều gì?”
Ngôn Diệc Quân hơi nghiêng mặt sang bên, trong ánh mắt lộ ra một phần hiếu kỳ hai phần cười yếu ớt, thuận lời của hắn hỏi: “Nghĩ đến cái gì?”
Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được cười nói: “Đoạn trên cầu kinh điển trong Bạch Xà truyện.”
Ngôn Diệc Quân sững sờ, hơi chợt lóe một tia mờ mịt: “Cái gì?”
Lần này Đoạn Hồi Xuyên cũng chân chính kinh ngạc: “Anh đừng nói với tôi là hồi nhỏ anh không xem phim truyền hình này.”
Ngôn Diệc Quân mím khóe môi cười cười: “Tôi từ nhỏ… Đã cực kì ít xem tác phẩm văn nghệ kiểu này.”
Đoạn Hồi Xuyên đầy hứng thú hỏi: “Vậy lúc còn nhỏ anh thường hay làm gì? Dù thế nào cũng không phải là nhảy lên mái nhà lật ngói, nghịch ngợm gây sự đi?” Tâm hắn nghĩ, một nam nhân ôn nhuận nhĩ nhã như vậy, nếu có một thời nhi đồng ngoan liệt nghịch ngợm đầy thư hùng thì ngẫm lại mới thấy buồn cười.
Ngôn Diệc Quân bật cười lắc lắc đầu, chầm chậm nói: “Lúc còn nhỏ tôi từng hoang phế một đoạn thời gian rất dài, sau đó, vì bù đắp, mỗi ngày tinh lực đều tập trung vào việc học tập, về sau… vì đi làm mà bôn ba, chợt có nhàn hạ, cũng chỉ có thể xem tin tức cùng phổ cập thêm khoa học thôi.”
Đoạn Hồi Xuyên nghe vậy, nhất thời nổi lòng tôn kính, mang theo vài phần bội phục cùng thương hại, vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Thật không hổ là học bá tuổi ấu thơ, chính là cùng phàm phu tục tử chúng tôi không giống nhau.”
Ngôn Diệc Quân chỉ đành nở nụ cười, không nói nữa.
Thời gian nói mấy câu, hai người đã đi tới thềm cửa chính sảnh, Trương Bàn cùng Bạch Giản dính một thân nước mưa, đang lau chùi nước trên người chờ bọn họ.
Ngôn Diệc Quân thu dù, giao cho người tiếp khách ở cửa, hai người ngoại trừ ống quần và giày dính mưa, cả người sạch sẽ, nhưng vẫn có chút nước chảy dọc theo sợi tóc, Trương Bàn từ trong lỗ mũi xì ra một hơi, lành lạnh mỉm cười: “Mưa lớn như vậy, chúng tôi đứng đợi nhiễm gió lạnh, hai ngươi lại còn tản bộ?”
Bạch Giản kỳ quái nói: “Nơi nào có gió lạnh đâu? Rõ ràng rất nóng mà.”
“…” Trương Bàn tức giận lườm một cái: “Gió thổi từ máy điều hòa trong phòng, không lạnh sao?”
Ngôn Diệc Quân áy náy nói: “Thực sự là không tiện, tôi chỉ mang theo một cái ô.”
Thấy vai của y đậm lên một chút do ẩm ướt, Đoạn Hồi Xuyên nhớ tới cán ô hơi nghiêng vừa nãy, lông mày khẽ động, lục tìm trong túi chốc lát không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là đoạt khăn của Trương Bàn, đưa cho Ngôn Diệc Quân, ác liệt nhếch miệng nở nụ cười: “Có cái gì mà không tiện? Bọn họ tuy rằng không có ô, nhưng lại có đầu to nha.”
Bạch Giản không rõ vì sao tự sờ sờ đầu mình: “Đầu tôi rất to sao?”
Bị cướp khăn còn bị nói móc Trương Bàn quả thực giận dữ.
Ngôn Diệc Quân nói tiếng cảm ơn, lau chùi tượng trưng hai cái, có lẽ là bị ướt không nhiều, dĩ nhiên trong chớp mắt lại sảng khoái như lúc ban đầu.
Mấy người nói giỡn hai câu, sau đó được người hầu dẫn vào phòng triển lãm. Đèn thủy tinh cực lớn từ trên trần buông xuống, như một thác ánh sáng phù hoa lộng lẫy, cùng những ngọn đèn khác chiếu rọi đại phòng hoa lệ tao nhã sáng rực rỡ, một tủ pha lê trưng bày hình lập thể được khảm phù điêu xung quanh, bên trong là một kiện trang sức bằng châu báu đắt giá đang được đặt trên một tấm đệm nhung tím đậm, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy động nhân.
Mỗi một đồ vật xuất ra từ nơi này đều là trân bảo độc nhất vô nhị, mỗi món đồ đều có những cố sự khiến người nghe kinh ngạc và tiếc hận, ngay cả đối với người bình thường chưa biết gì về châu báu cũng có thể cảm nhận được sự mỹ lệ kinh tâm động phách của chúng, bị thuyết phục bởi cái đẹp đầy ung dung hoa quý này.
Ở trung tâm phòng triển lãm, những tủ trưng bày được xếp thành một hình trái tim, xếp đặt cẩn thận trên một bậc thang đá hoa cương. Nghe nói những món trang sức này đều là do Đường thị chủ tịch tự mình thiết kế cho con gái, hoàn toàn độc đáo, giá trị rất cao, đủ thấy sự yêu thương với con.
Vừa là triển lãm vừa là khánh sinh con gái của Đường tổng, tự nhiên không thể thiếu một món trang sức quý giá làm quà sinh nhật, món đồ thần bí này chính là thứ then chốt của một màn ngày hôm nay, có lời đồn rằng bảo vật này chính là bảo vật gia truyền của Đường gia, từng được cao nhân điểm hóa, có thể giữ nhà, trừ tà, thậm chí có thể bảo hộ hưng suy gia tộc.
Đường Cẩm Cẩm mặc một bộ váy lụa mỏng màu hồng nhạt, đang khoác tay cha mình, cùng đứng tiếp chuyện trước mấy trưởng bối, thấy cha với đồng bọn làm ăn nói chuyện sinh ý quá hăng say, cô buồn bực ngán ngẩm mà đưa dài cổ nhìn chung quanh, trong nhóm khách mời đang lui tới, cô phát hiện ra gương mặt mà cô ước ao chờ đợi được thấy đã lâu.
Bỗng nhiên, mắt cô sáng rực lên.
Mấy người Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân đang cưỡi ngựa xem hoa đi vòng quanh phòng triển lãm một lần, cuối cùng dừng lại cạnh một tòa an trí một viên kim cương khổng lồ hồng nhạt trước sân khấu, viên bảo thạch này không bị gọt mài thành bất kỳ đồ trang sức gì, cứ đơn giản ưu nhã nằm trên đệm nhung tơ như vậy, lại không giảm đi chút hoa mỹ nào, chỉ vì, nó cũng khá lớn —— là viên kim cương lớn nhất trong phòng triển lãm.
“Đây chính là cái có tên ‘Trứng chim bồ câu’ sao?” Bạch Giản hào hứng lấy điện thoại di động ra quay chụp, thay đổi vài cái góc độ, nhưng chụp thế nào cũng không hài lòng.
“Nhìn cái tiền đồ này của cậu này, nói trắng ra đây không phải là cục đá nhìn tốt một chút thôi sao.” Trương Bàn khinh thường nói: “Trong mắt người tu đạo chúng ta, đều là vật đã chết, hết sức phàm tục.”
“Không phải chứ, vậy lão già anh cứ nhìn chằm chằm cái vật phàm tục này làm gì vậy?” Đoạn Hồi Xuyên kéo cái móng vuốt đang víu trên tủ trưng bày của đối phương ra, cười nhạo một tiếng.
Trương Bàn cười hắc hắc nói: “Đáng tiếc bần đạo ta cũng chỉ là một tục nhân.”
Ngôn Diệc Quân yên tĩnh đứng nghiêm một bên, ánh mắt không nóng bỏng, cũng không nhạt nhẽo, chỉ là tùy ý thưởng thức, giống như đang thưởng thức một chén rượu tinh mỹ, một đóa hoa tươi.
Đường Cẩm Cẩm nhẹ nhấc váy lên, hướng bọn họ đi tới, cuối cùng đứng lại bên người Ngôn Diệc Quân, thận trọng khêu một sợi tóc mai dài, khẽ cười chào hỏi: “Bác sĩ Ngôn, mấy vị đại sư, mọi người đều tới.”
Trương Bàn trong nhóm “mấy vị” được chào miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Đường tiểu thư, hôm nay tươi cười rạng rỡ, khí sắc cũng tốt, hẳn là đã hoàn toàn khôi phục rồi đi?”
Đường Cẩm Cẩm gật gật đầu, cười tươi như hoa: “Cẩm Cẩm vẫn chưa chính thức cảm tạ ân cứu mạng của mấy vị đại sư đây, đặc biệt là bác sĩ Ngôn, nhờ có anh chăm sóc, em mới có thể tốt nhanh như vậy… Đúng rồi, ba của em đã đặc biệt mời một vị đầu bếp từ khách sạn 5 sao, không biết bác sĩ Ngôn tối nay có rảnh rỗi hay không, lưu lại ăn một bữa cơm đạm bạc?”
Ngôn Diệc Quân khách khí mỉm cười, từ chối một cách uyển chuyển: “Đa tạ Đường tiểu thư nâng đỡ, chỉ là tôi cũng không có giúp đỡ được gì, người chân chính nên cảm tạ chính là vị này —— “
“Thôi, giai nhân ước hẹn, bác sĩ Ngôn cũng không cần khiêm tốn.” Nguyên bản đang im lặng không lên tiếng Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên đánh gãy lời sắp nói của y, cười híp mắt.
Trương Bàn lười phun tào với Tư Mã Chiêu chi tâm (tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết) của Đường Cẩm Cẩm, chỉ nghi ngờ đảo qua Ngôn Diệc Quân mặt hờ hững kia, chẳng lẽ cái tên này không hiểu gì? Đường Cẩm Cẩm tha thiết mà nhìn về phía y: “Là thế này, bác sĩ Ngôn, em chỉ muốn nói cám ơn, buổi tối anh không rảnh sao?”
“Xin lỗi.” Ngôn Diệc Quân kiên nhẫn giải thích: “Hai ngày này tôi đang bận chuyển nhà, việc vặt quấn thân, thực sự không có thời gian rảnh. Ý tốt của Đường tiểu thư, tôi tâm lĩnh.”
“… Như vậy sao, vậy thì thật là đáng tiếc.” Đường Cẩm Cẩm thất vọng, ánh mắt của cô lại chuyển qua Đoạn Hồi Xuyên, một lần nữa chấn hưng lên tinh thần: “Vậy còn Đoạn tiên sinh, có thể nể nang mặt mũi hay không?”
Đoạn Hồi Xuyên sững sờ, tiện đà lộ ra thần sắc thập phần tiếc hận: “Tuy rằng tôi cũng rất muốn mở mang kiến thức với tay nghề vị bếp trưởng kia, nhưng mà tối nay tôi đã hứa với em trai về nhà cùng nó tổ chức sinh nhật, cho nên…”
“Thật là khéo, hôm nay cũng là sinh nhật của em trai anh?” Đường Cẩm Cẩm liên tiếp hai lần bị từ chối, trên mặt có chút không nhịn được, miễn cưỡng cười cười.
Trương Bàn ho nhẹ một tiếng, rất có phong độ mà gánh vác một tay, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực, chúng tôi chỉ là được người nhờ vả mà hết lòng giúp đỡ, Đường tiểu thư không cần khách khí như vậy, tuy rằng tối nay tôi đã có hẹn, thế nhưng nếu như Đường tiểu thư mời, vậy tôi —— “
Đường Cẩm Cẩm trừng mắt nhìn, hàm súc nói: “Hình như ba tôi vừa gọi tôi, tôi đi trước, mọi người nói chuyện nhé.”
Nhìn sắc mặt Trương Bàn cứng ngắc, Đoạn Hồi Xuyên nhịn cười, dùng cùi chỏ chọc chọc gã, chế nhạo nói: “Đạo hữu vạn lần chớ quên, sắc đẹp và mỹ thực đều là vật phàm tục thôi vật phàm tục thôi.”
“Chú thì biết cái gì?” Trương Bàn hừ hừ: “Vừa nãy anh là muốn nói, lòng cảm kích của Đường tiểu thư anh đây tâm lĩnh, nhưng việc đã đáp ứng người khác đến hẹn trước, cũng tuyệt đối không thể nuốt lời.”
Đoạn Hồi Xuyên “Ồ” một tiếng, âm điệu nghe như từ một trưởng lão có tuổi, thế nhưng Bạch Giản lại chân tâm thành ý mà than thở: “Trương đại sư thật đúng là người nhất ngôn cửu đỉnh.”
Trương Bàn khoan khoái xoa xoa đầu cậu: “Vẫn là tiểu Bạch hiểu anh.”
Ở một đầu khác của đại sảnh, Đường La An tay nâng chén rượu ngồi trên ghế sa-lon, đang cùng nhóm bạn bè trí thức chuyện trò vui vẻ, một người đàn ông tuổi lớn nhất trong đó nhìn chung quanh một chút, cười nói: “Lão Đường, nữ nhi bảo bối của ông đứng đâu vậy? Hôm nay cô bé là vai chính đấy.”
Một vị phu nhân ngồi bên cạnh mỉm cười, đúng lúc lên tiếng: “Là thế này, Phương Tuấn vô dụng của nhà chúng tôi tháng trước mới du học từ Mỹ về, nó đã ngưỡng mộ Cẩm Cẩm rất lâu rồi, nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy phong thái của Cẩm Cẩm, nên đã liên tục cầu xin chúng tôi, nhất định đòi đi theo, Đường tổng cũng không thể giấu giấu diếm diếm khuê nữ như thế, sao không để hai người trẻ tuổi gặp nhau một lần, nói không chừng, còn có thể trở thành bạn bè tốt của nhau.”
“Mẹ!” Thanh niên đứng phía sau vợ chồng trung niên không thể làm gì khác hơn là kêu một tiếng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy nghiêm nghị của cha mình, lại đành phải quy củ đứng thẳng người, vòng tới một cái ghế sô pha khác ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt đen trong vắt nhìn xung quanh, cực kì linh động.
Đường La An tinh tế quan sát thanh niên một hồi, dần dần lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Công tử nhà Phương Đổng thực sự là là một nhân tài, con gái của bác tính cách rất tùy hứng, hiện tại không biết đang đi dạo lung tung ở chỗ nào.”
“Ba, ba nói xấu gì sau lưng con thế?”
Đường Cẩm Cẩm từ phía sau ôm lấy vai của cha mình, bĩu môi giận một câu, ánh mắt của mấy người ngồi xung quanh lập tức tập trung trên người cô, ánh mắt đến từ thanh niên trên ghế sa lông đối diện hết sức nóng bỏng: “Vị này chính là Đường tiểu thư? Đường bá phụ, ngài thực sự là có phúc lớn, một áo bông nho nhỏ đáng yêu như thế làm mẹ cháu hâm mộ chết rồi đó.”
Mấy người nghe vậy đều cười, ánh mắt Đường La An càng ngày càng thưởng thức: “Cẩm Cẩm, lại đây gặp qua Phương bá phụ cùng Phương bá mẫu của con, Phương bá phụ chính là người có tiếng của xí nghiệp khai khoáng Tấn Trung, vòng trứng chim bồ câu hồng phấn con thích nhất, là do người ta tự mình chọn lựa tặng cho con đấy.”
Mặc dù không đề cập rõ ràng, nhưng lễ vật quan trọng như thế này, người mù cũng nhìn ra được sở dục vì sao.
Trong nhà có quặng mỏ thì ghê gớm sao? Đường Cẩm Cẩm quen được người khác theo đuổi thổi phồng khẽ hừ một tiếng: “Ba, bác sĩ Ngôn cùng mấy vị đại sư có đến, con vừa mới qua chào hỏi một chút.”
“Há, là Trương đại sư bọn họ đi, con nên cảm ơn người ta cho thật tốt, còn bác sĩ Ngôn có phải..?”
Đường Cẩm Cẩm hai gò má nhiễm phải mấy phần e lệ: “Ba quên rồi? Chính là bác sĩ trẻ tuổi đó, là viện trưởng danh dự bệnh viện Hoa Thành.”
Đường La An hơi suy nghĩ một chút, có ấn tượng, gật gật đầu, ý vị thâm trường nhìn nữ nhi liếc mắt một cái: “Ba nhớ ra rồi, đúng là người trẻ tuổi ưu tú.”
Phương Tuấn nghe đôi câu vài lời, nhìn thấy Đường Cẩm Cẩm đối với mình không coi ra gì, đề cập tới người này lại lộ thần sắc tư xuân, hơi cảm thấy không thích, trên mặt phản tiếu nói: “Nghe nói chút thời gian trước Đường tiểu thư bị bệnh liệt giường, bây giờ nhìn, cũng đã khỏi rồi đi?”
Đường Cẩm Cẩm đắc ý nói: “Đó là đương nhiên.”
Phương gia vợ chồng thân thiết mà nhìn sang, Đường La An thở dài: “Mấy ngày trước xác thực thân thể Cẩm Cẩm không tốt, phải nằm trên giường một thời gian.”
Phương Dĩ Chính khẽ cau mày: “Chẳng lẽ lời đồn là thật?”
Đường La An lắc đầu cười khổ nói: “Vô căn cứ, tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, nói đến bây giờ chính tôi vẫn chưa dám tin, nhưng mà vẫn phải cực kì tạ ơn Phương Đổng, giới thiệu cao nhân Long Hổ Sơn cho tôi, quả nhiên dưới thanh danh vang dội vô hư, cao nhân có cách, bằng không Cẩm Cẩm vẫn không biết đến khi nào mới có thể khôi phục đây.”
“Vậy tôi an tâm rồi.” Phương Dĩ Chính lông mày giãn ra, nhỏ giọng nghiêm mặt nói: “Long Hổ Sơn Trương gia xác thực đạo hạnh cao thâm, chỉ là nội môn đệ tử đích truyền không dễ gặp được, gặp chuyện thường thường cầu đến mấy ngoại sự đệ tử hành tẩu giúp đỡ đã là hiếm thấy. Lần này dẫn tiến Trương Bàn đại sư cho ông, tôi cũng từng gặp có một lần, tạm thời thử một lần, xem ra là Cẩm Cẩm trong mệnh có phúc rồi.”
Đường La An nở nụ cười, hơi cảm thấy hứng thú: “Nguyên lai Trương Bàn đại sư chính là ngoại sự đệ tử, không biết đệ tử đích truyền trong môn phái còn lợi hại đến mức nào?”
“Ha ha, hai chúng ta là người làm kinh doanh, thà tin là có, chứ đừng không tin.” Phương Dĩ Chính nói, trên mặt mang theo mấy phần cao thâm khó dò, ông hơi dừng một chút, từ trong hồi ức nhớ mơ hồ vài chi tiết nhỏ: “Ngày xưa tôi cũng bán tín bán nghi, mãi đến tận nhiều năm trước, quặng mỏ hay xảy ra chuyện, có lẽ là do đào ra được vật quái lạ, khi đó sinh ý cũng chưa lớn như bây giờ, lúc đầu tôi cũng không coi là chuyện đáng kể, kết quả quái sự nối gót không ngừng, gây ra rất nhiều sự cố, thậm chí có công nhân làm việc tại quặng mỏ tinh thần thất thường, suýt nữa hại mạng người, tôi vừa nghe thấy có chuyện lớn cũng hoảng hồn, điều tra đến mấy đợt mà không tra ra nguyên cớ gì, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể dùng tiền cho xong việc.”
Đường La An suy tư: “Lẽ nào, là đào ra cái gì không sạch sẽ?”
Phương Dĩ Chính thở dài: “Tôi lúc đó cũng nghĩ như vậy, dưới lòng đất đào móc ra vật lạ, luôn mang theo mấy tai hoạ như vậy, cho nên đã sai người xử lí hết đám đồ vật khả nghi, trong đó có một cái cục đá hình thoi to bằng lòng bàn tay, đen sì sì, sờ lên lạnh lẽo tận xương, tôi đã tận mắt nhìn công nhân đốt sạch sẽ, ai biết…”
Đường La An không khỏi ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm túc: “Thế nào?”
“A! Lúc đó đều đốt thành tro, lòng tôi tưởng việc đã xong, thực sự bình tĩnh được mấy ngày, ai biết, hòn đá đen lại xuất hiện ở chỗ cũ! Còn nguyên vẹn, một vết tích bị thiêu đốt cũng không có! Bất kể là chôn, vứt đi, đều vô dụng. Sau đó quái sự lại bắt đầu phát sinh, thậm chí có công nhân bị mất tích.” Phương Dĩ Chính cầm chén rượu lên tay lại thả xuống, toát ra một chút sợ hãi khó mà che giấu.
Đường La An kẹp chặt lông mày: “Báo cảnh sát không?”
“Đương nhiên báo. Bởi vì việc kì quái xảy ra liên tục, cho nên mặt trên tôi vẫn luôn phái người đi điều tra, vẫn không tra ra kết quả.
Công nhân mất tích qua hai ngày bỗng nhiên tự quay lại, nhưng tinh thần thất thường, nói năng bậy bạ lung tung, nói cái gì mà hắn đã đi một lượt âm tào địa phủ, gặp ai cũng nói người đó là Vô thường từ Địa phủ, muốn câu hồn của hắn đi, thiếu chút nữa bóp chết người ta. Haizz…”
“Lại có chuyện kỳ quặc quái gở đến thế này.” Đường La An lẩm bẩm, lại hỏi: “Sau đó thì nhờ Long Hổ Sơn đại sư giải quyết?”
Phương Dĩ Chính gật gật đầu, thần sắc hoảng sợ đã được thay bằng thần sắc tôn sùng cùng kính ngưỡng, nhấp một ngụm rượu nhỏ, giọng điệu lần này bình tĩnh lại: “Sự trằn trọc về hòn đá đen truyền ra ngoài, tôi đi vời vài vị phong thủy đại sư thường thấy, hy vọng có thể giải quyết việc này, đều không có hiệu quả, cuối cùng nhiều lần trắc trở rốt cục thỉnh tới Long Hổ Sơn, mấy Trương gia đệ tử liền đến, dẫn đầu là Trương Khâm thiên sư nội môn đích truyền, rất có đạo hạnh, đúng rồi, Trương Bàn đại sư cứu Cẩm Cẩm lần này lúc đó cũng có trong hàng ngũ.”
Đường La An hỏi: “Là như thế nào giải quyết được?”
“Trương Khâm thiên sư khám nghiệm qua phong thủy quặng mỏ lại cẩn thận tra xét hòn đá đen, quả nhiên là tảng đá kia gây ra họa, quặng mỏ nguyên bản không có vấn đề gì, phần nhiều là đã để đồ chơi này lộ ra, hấp dẫn những thứ không sạch sẽ đến gần, vì vậy mấy vị đại sư chọn phương pháp xua tan tà khí, mang hòn đá quỷ dị kia đi, không còn đầu nguồn, quái sự quả nhiên không thấy nữa, ngay cả công nhân tinh thần bất ổn kia không biết làm sao cũng khôi phục lại, đại khái là Trương thiên sư xuất thủ cứu giúp, nhưng đáng tiếc hai ngày mất tích hắn đã nhìn thấy cái gì thì không được biết rồi.”
Đường La An nhíu nhíu mày: “Hòn đá kia…?”
Phương Dĩ Chính lắc đầu nói: “Tự nhiên để cho Trương Khâm thiên sư mang đi, cũng không biết ông ấy xử lý như thế nào, sau này rốt cuộc không còn thấy nữa, nhưng loại tà vật không may mắn này, tôi cũng không muốn giữ lại, hại người hại mình.”
“Không nghĩ tới, Phương Đổng còn gặp phải một đoạn chuyện li kì như vậy.” Đường La An thổn thức không thôi, nhớ tới việc phát sinh trên người con gái mình, tâm trạng lại lo sợ, mà nhìn con gái vui sướng trong ngày sinh nhật, lo sợ đã hòa tan không ít.
“Ôi, sao ông lại nói đến việc này, cũng không phải là việc tốt đẹp gì, ngày hôm nay lại là sinh nhật Cẩm Cẩm, đừng nói mấy thứ vớ vẩn? Ông đừng làm mất hứng.” Phương phu nhân bất mãn ngang ngược liếc trượng phu một cái, rồi nắm tay con trai, cười nói: “Mấy đứa trẻ hôm nay cũng coi như nhận thức, sau này nên thân cận hơn một chút, ở trước mặt chúng ta cũng là không dễ chịu, mấy đứa cứ tự mình nói chuyện đi.”
“Được nha mẹ.” Phương Tuấn sớm đã chờ câu nói này, cậu đứng thẳng người lên, phủi cái ống tay áo không có chút tro bụi nào, ba chân bốn cẳng đi đến bên Đường Cẩm Cẩm, ghé gần tai cô cười hỏi: “Đường tiểu thư, anh có thể gọi em là Cẩm Cẩm không?”
Đường Cẩm Cẩm bước sang bên cạnh nửa bước kéo dài khoảng cách, không vui nói: “Đừng, chúng ta không thân.”
Phương Tuấn dường như căn bản không để ý, lẩm bẩm nói: “Cẩm Cẩm, anh mới về nước không lâu, vừa về, cũng không quen biết bằng hữu gì, mới nghe em nhắc tới ân nhân cứu mạng, anh cũng muốn biểu đạt lòng biết ơn một phen, có thể giới thiệu cho anh biết không?”
“Anh có gì mà cần tạ ơn…” Đường Cẩm Cẩm vốn muốn cự tuyệt, lời chưa kịp ra khỏi miệng bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì, sửa lời nói: “Nếu anh muốn đi gặp bác sĩ Ngôn và mấy người khác, nể mặt Phương bá phụ, tôi sẽ giúp anh.”
Hừ, bác sĩ Ngôn ưu tú như vậy, chờ khi anh thấy, tự nhiên sẽ biết khó mà lui!
Đường Cẩm Cẩm đáy lòng gảy bàn tính, vừa vặn chạm mặt với mấy người Đoạn Hồi Xuyên cùng Ngôn Diệc Quân đang hướng tới chỗ này.
Danh sách chương