Nằm trên phi kiếm, Vân Hoàng không cử động, nằm ngắm bình minh đang diễn ra. Thực tế hắn cũng không cử động nổi.
Phải nghỉ ngơi một chung trà sau hắn mới có thể ngồi dậy, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình vài viên chữa thương đan dược. Một ngụm phục dụng hết, cảm nhận được dược lực đang xua tan đi mệt mỏi, hắn mới thở ra.
“Tầm chút nữa là đến giờ hẹn rồi.”
Hắn cùng đoàn hộ tônhs chỉ nghỉ lại đây một đêm thôi, bây giờ đã là lúc rời đi.
Còn về Nguyên Bảo Hội cái gì đos hắn thực sự không để tâm cho lắm. Vân Hoàng xưa nay làm việc cẩn thận, ăn vụng tất nhiên phải biết chùi mép. Dù có điều tra được khách điếm hắn ở thì đã sao, dung mạo mà những người tại khách điếm thấy chính là dịch dung, ba tia thần hồn kia cũng chỉ thấy hắn sịch dung khuôn mặt, có bắt được cũng không gây nên gợn sóng nào.
Vân Hoàng đầu óc có chút mơ hồ, những thứ mà hắn đã lĩnh ngộ ra từ lần độ kiếp này số lượng có chút nhiều, nhất thời khó mà tiêu hoá được hết. Vân Hoàng chỉ có thể một bên âm thần lĩnh ngộ, miễn cưỡng phân ra một phần ý niệm để trở về hải thành.
Vân Hoàng đến vị trí điểm hẹn, hắn là người đến sớm nhất nên bây giờ chưa có ai cả. Tầm vài nén hương sau, cả đoàn lục tục đến.
Theo thứ tự là đôi đạo lữ đã thuê bọn họ, nam tử tóc rối, nữ tử da ngăm cùng hoàng bào trung niên. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả đã tập hợp đầy đủ. So với không khí lúc đầu, cả sáu người đều trầm mặc hơn hẳn. Nam tử tóc rối chỉ nói chuyện một chút với mọi người rồi lập tức trở về phòng riêng, hoàng bào trung niên vốn ít nói, cũng biệt tích. Vân Hoàng không muốn đụng chạm quá nhiều, đi vào gian phòng của mình. Chỉ để lại da ngăm nữ tử bên ngoài canh chừng.
Vân Hoàng trở về gian phòng của mình liền ném ra mấy cái trận kì, tạo thành một cái ẩn nặc trận. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra những cái nhọc giản toàn bộ về trận pháp kiếm được từ bên ttong di tích kia. Bắt đầu tiến hành tham ngộ trận đạo.
Hắn trận đạo khi trở thành Tam cấp trung giai Trận Pháp Sư đã liền gặp bình cảnh lớn, không cách nào tiến thêm một bước được. Chỉ có thể tích luỹ từng chút một. Nay đột phá Thông Linh cảnh về sau, các phương diện tích luỹ đều đồng loạt bùng nổ, tiến triển vô cùng mạnh mẽ. Trận đạo cũng không ngoại lệ.
Hắn trốn tiệt trong phòng từ sáng sớm đến khi sắc trời đã ngả màu tía, hoàng hôn cận kề mới bước ra. Gần một ngày chuyên tu trận đạo Vân Hoàng đã tiến vào hàng ngũ Tam cấp cao giai Trận Pháp Sư. Để cho hắn xuất ra trận pháp đối địch thì dù có là tu sũ Thông Linh cảnh cửu cấp cũng khó mà thắng hắn được.
Cái để hắn kinh hỉ nhất chính là Liên Hợp Trận Đạo. Vân Hoàng bây giờ có thể đem mười hai cái Nhị cấp đê giai trận pháp liên hợp lại thành một dãy chồng chất lên nhau. Đừng nghĩ là chỉ Nhị cấp trận pháp mà coi thường nó, hắn là Tam cấp cao giai Trận Pháp Sư, Nhị cấp trận pháp quá yếu đối với hắn. Bất quá muốn thật sự bố trí một cái Tam cấp cao giai trận pháp đối địch thì cũng mất thời gian, mà trong một cuộc chiến nhanh chóng không báo trước thì đối thủ sẽ cho hắn nhần ấy thời gian sao? Nhị cấp trận pháp hắn có thể bố trí cực nhanh, đem mười hai cái bố trí và liên hợp với nhau cũng vậy, trong một trận chiến nhanh mặt đối mặt cũng có tác dụng rất lớn.
Đêm lại xuống, đến ca canh gác của Vân Hoàng, hắn ra ngoài ngồi xếp bàng, tưởng chừng như nhắm mắt tu luyện, thần thức của Vân Hoàng đem thu hẹp vào trong phạm vi mười trượng xung quanh. Chỉ cần bất cứ vật gì xâm nhập vào hắn phạm vi này thì sẽ ngay lập tức bị hắn phát giác.
Bóng đêm lặng yên, chỉ có tiếng nước biển bắn lên nhè nhẹ cùng với tiếng sóng, một sự tĩnh lặng cùng cô độc đáng sợ giống như muốn ăn mòn nhân tâm của con người. Từng bước kéo ta vào vực tối không đáy.
Vân Hoàng vẫn ngồi tĩnh toạ, ánh mắt hắn trong vắt không chút tạp chất. Lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng to lớn kia.
Hắn có thể cảm nhận được trong không khí, từng hạt bụi bay, thậm chí cả không gian, thời gian trong đêm đều mang một loại khí tức rất cổ quái. Cô độc, lặng lẽ, âm trầm, nó không có thanh thế lớn nhưng như một thứ độc dược chậm rãi gặm nhấm linh hồn, đến khi phát giác được, đã là quá muộn để loại bỏ.
Loại khí tức có thể đem cả thế giới hoà vào một thể này, kể cả kiếp trước hắn cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Lạc Dương này, kì quái.”
Vân Hoàng nói nhỏ một câu.
Kể cả mặt trăng kia, dù có to lớn và sáng đến mức nào. Cũng không thể đem ánh trăng chiếu xuống mặt biển, tựa như bị hắc ám bủa vây.
Vân Hoàng lúc này loại bỏ tạp niệm, bắt đầu chuyên tu tu luyện.
Thức khuyu mới biết đêm dài, Vân Hoàng không nghỉ ngơi một chút nào, một mực tu luyện tới sáng.
Bình minh mở ra, cái khí tức quỷ dị kia giống như tan biến, Vân Hoàng mới cảm thấy thoải mái một chút.
...
Đến gần trưa, cả nhóm mới cập bến Huyền Nguyệt Hải Thành.
Sau khi trả một chút lệ phí vào thành, Vân Hoàng cùng ba người kia được trả cho một khoản lệ phí cùng chứng nhận đã hoàn thành nhiệm vụ. Vân Hoàng chưa có ý định đi, thành gần đây nhất có phân bộ Linh An đoàn cách đây cũng không dưới ba ngàn dặm. Hắn quyết định tại nơi này nghỉ ngơi một đêm đã, đồng thời mua sắm một chút đồ vật cần thiết.
Nam tử tóc rối cùng nữ tử da ngăm cũng giống như hắn, quyết định ở lại đây cho đến ngày mai. Chỉ riêng hoàng bào trung niên đã lấy ra phi hành khí, chuẩn bị rời thành.
Vân Hoàn thoải mái bước đi bên trong thành. Huyền Nguyệt Hải Thành rất lớn, ít nhất cũng so với Hạ Lân Hải Thành lớn gấp ba lần. Nơi thăm thú cũng rất nhiều.
Vân Hoàng lượn lờ một chút gian hàng, hắn thu mua chủ yếu là linh dược cùng vật liệu luyện chế trận kì. Đồng thời cũng mua một chút dụng cụ để chế tạo cơ giới đồ vật.
Để chế tạo cơ giới đồ vật cần có trình độ cơ quan thuật nhất định. Mà liên quan đến cơ quan thuật ghi chép còn rất ít, hơn nữa chỉ chủ yếu về khôi lỗi chế tạo thuật. Còn về các phương diện khác đã gần như thất truyền. Mà hắn lại nắm giữ nó.
Thứ mà hắn muốn chế tạo đầu tiên, là một thứ mà trong bảng thiết kế gọi là “đồng hồ”.
Tác dụng của cái này không thực sự có, đồng hồ chỉ đơn giản là một thiết bị chia thời gian làm nhiều mốc để dễ phân định. Nó là một maywj hình tròn, bên trên hiển thị mười hai cái cột mốc tương đương với mười hai canh giờ một ngày. Chạy hết một vòng tròn tức là chạy hết một ngày.
Đối với Vân Hoàng mà nói nó chẳng khác gì vật trang trí, nhưng cách để chế tạo ra nó mới làm hắn có hứng thú.
Bắt tay vào chế tạo, Vân Hoàng đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chi tiết, hắn cảm thấy, dường như thời đại trước... khác biệt quá lớn so với bây giờ.
Một cái đồng hồ, chỉ đơn thuần lắp ráp những linh kiện vào với nhau tạo nên một tổ hợp, kết nối các tổ hợp với nhau tạo nên một dây truyền. Và chỉ cần một tác động năng lượng yếu ớt vào trong một mắt xích của dây truyền đó. Cả một hệ thống khổng lồ vậy mà lại có thể khởi động. Kim đồng hồ vậy mà thực sự chạy!
Vân Hoàng cảm thấy choáng váng, trừ công đoạn năng lượng ra thì toàn bộ quá trình hắn không dùng bất cứ linh lực hay tinh thần lực nào, chỉ đơn thuần sử dụng bàn tay cùng khối óc. Đắp nặn lên thiết bị này.
Hắn kiếp trước đã từng trông thấy khôi lỗi nhiều lần. So với cái đồng hồ cơ giới đồ vật này. Khôi lỗi kĩ nghệ chế tạo yếu kém đến cực điểm, sai lầm từ căn bản. Đơn giản chỉ là dùng một đống trận pháp cùng phù văn ghép vào chèo chống.
...
Vân Hoàng bước ra khỏi khách điếm, còn một canh giờ nữa là trời tối, hắn tranh thủ tản bộ hóng mát một chút.
Vân Hoàng đem ra phi hành khí, bay ra vùng biển phụ cận Huyền Nguyệt Hải Thành hóng gió một chút. Dù sao vùng phụ cận hải thành cũng chỉ có một chút nhỏ yếu hải thú tồn tại mà thôi.
Vân Hoàng ra ngoài khoảng mười dặm, đột nhiên hắn cảm nhận được trong không khí có vết tích chiến đấu. Hắn phóng xuất ra tinh thần lực, tra xét xung quanh, không phát hiện ra bất thường nào.
“Chả lẽ mình đoán sai?”
Đắn đo một lúc, Vân Hoàng phóng xuất ra hồn lực. Lúc này, hắn bắt được một tia cực kì hư nhược như có như không lôi điện. Hơn nữa khí tức có đôi chút quen thuộc.
Lôi hệ tu sĩ tuy nhiều, bất quá hắn quen biết cũng không nhiều. Cái khí tức này, Vân Hoàng dùng đầu gối cũng đoán ra được chính là hoàng bào trung niên trưa nay còn rời thành đây.
Hắn cũng đột nhiên cảm thấy kì quái, một Thông Linh cảnh chiến đấu mà có thể lưu lại vết tích không tiêu tán vài canh giờ?
Đột nhiên. Môt tấm lưới lớn trùm xuống, xung quanh ẩn nấp trận kì sáng lên, tạo thành một cái pháp trận bao quanh hắn.
Vân Hoàng sắc mặt trầm xuống, không ngờ rằng trong phạm vi gần hải thành như vậy vẫn có kẻ muốn ra tay giết mình. Hắn lần này cũng không cẩn thận, để đối phương đắc thủ. Mà hơn nữa, Vân Hoàng cũng không ngờ đối phương lại sở hữu hư không trận kì.
Hư không trận kì có thể bố trí đại trận trên không, ít nhất phải có Tứ cấp Trận Pháp Sư thực lực mới có thể làm ra. Hắn mới là Tam cấp Trận Pháp Sư, trừ khi kết nối trực tiếp với linh lực của bản thân, hắn vẫn cần bề mặt để bố trận.
Từ đằng xa lao lên một bóng người, hắn toàn thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ hình một con hắc xà. Âm thần chửi rủa.
”Chậc, nếu không phải nhiệm vụ lần này quan trọng, thủ lĩnh không muốn có một chút kẽ hở nào thì đã chẳng phải phiền toái như vậy.”
Nhưng một màn tiếp theo lại khiếm hắn hoảng sợ. Từ bên trong tấm lưới, một thanh kiếm cắt qua chém ra một lỗ hổng, trận pháp rung động muốn giam lại thì một tiếng rắc phát lên. Trận pháp vị xuyên thủng, trận kì rơi lả tả xuống biển.
Phải nghỉ ngơi một chung trà sau hắn mới có thể ngồi dậy, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình vài viên chữa thương đan dược. Một ngụm phục dụng hết, cảm nhận được dược lực đang xua tan đi mệt mỏi, hắn mới thở ra.
“Tầm chút nữa là đến giờ hẹn rồi.”
Hắn cùng đoàn hộ tônhs chỉ nghỉ lại đây một đêm thôi, bây giờ đã là lúc rời đi.
Còn về Nguyên Bảo Hội cái gì đos hắn thực sự không để tâm cho lắm. Vân Hoàng xưa nay làm việc cẩn thận, ăn vụng tất nhiên phải biết chùi mép. Dù có điều tra được khách điếm hắn ở thì đã sao, dung mạo mà những người tại khách điếm thấy chính là dịch dung, ba tia thần hồn kia cũng chỉ thấy hắn sịch dung khuôn mặt, có bắt được cũng không gây nên gợn sóng nào.
Vân Hoàng đầu óc có chút mơ hồ, những thứ mà hắn đã lĩnh ngộ ra từ lần độ kiếp này số lượng có chút nhiều, nhất thời khó mà tiêu hoá được hết. Vân Hoàng chỉ có thể một bên âm thần lĩnh ngộ, miễn cưỡng phân ra một phần ý niệm để trở về hải thành.
Vân Hoàng đến vị trí điểm hẹn, hắn là người đến sớm nhất nên bây giờ chưa có ai cả. Tầm vài nén hương sau, cả đoàn lục tục đến.
Theo thứ tự là đôi đạo lữ đã thuê bọn họ, nam tử tóc rối, nữ tử da ngăm cùng hoàng bào trung niên. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả đã tập hợp đầy đủ. So với không khí lúc đầu, cả sáu người đều trầm mặc hơn hẳn. Nam tử tóc rối chỉ nói chuyện một chút với mọi người rồi lập tức trở về phòng riêng, hoàng bào trung niên vốn ít nói, cũng biệt tích. Vân Hoàng không muốn đụng chạm quá nhiều, đi vào gian phòng của mình. Chỉ để lại da ngăm nữ tử bên ngoài canh chừng.
Vân Hoàng trở về gian phòng của mình liền ném ra mấy cái trận kì, tạo thành một cái ẩn nặc trận. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra những cái nhọc giản toàn bộ về trận pháp kiếm được từ bên ttong di tích kia. Bắt đầu tiến hành tham ngộ trận đạo.
Hắn trận đạo khi trở thành Tam cấp trung giai Trận Pháp Sư đã liền gặp bình cảnh lớn, không cách nào tiến thêm một bước được. Chỉ có thể tích luỹ từng chút một. Nay đột phá Thông Linh cảnh về sau, các phương diện tích luỹ đều đồng loạt bùng nổ, tiến triển vô cùng mạnh mẽ. Trận đạo cũng không ngoại lệ.
Hắn trốn tiệt trong phòng từ sáng sớm đến khi sắc trời đã ngả màu tía, hoàng hôn cận kề mới bước ra. Gần một ngày chuyên tu trận đạo Vân Hoàng đã tiến vào hàng ngũ Tam cấp cao giai Trận Pháp Sư. Để cho hắn xuất ra trận pháp đối địch thì dù có là tu sũ Thông Linh cảnh cửu cấp cũng khó mà thắng hắn được.
Cái để hắn kinh hỉ nhất chính là Liên Hợp Trận Đạo. Vân Hoàng bây giờ có thể đem mười hai cái Nhị cấp đê giai trận pháp liên hợp lại thành một dãy chồng chất lên nhau. Đừng nghĩ là chỉ Nhị cấp trận pháp mà coi thường nó, hắn là Tam cấp cao giai Trận Pháp Sư, Nhị cấp trận pháp quá yếu đối với hắn. Bất quá muốn thật sự bố trí một cái Tam cấp cao giai trận pháp đối địch thì cũng mất thời gian, mà trong một cuộc chiến nhanh chóng không báo trước thì đối thủ sẽ cho hắn nhần ấy thời gian sao? Nhị cấp trận pháp hắn có thể bố trí cực nhanh, đem mười hai cái bố trí và liên hợp với nhau cũng vậy, trong một trận chiến nhanh mặt đối mặt cũng có tác dụng rất lớn.
Đêm lại xuống, đến ca canh gác của Vân Hoàng, hắn ra ngoài ngồi xếp bàng, tưởng chừng như nhắm mắt tu luyện, thần thức của Vân Hoàng đem thu hẹp vào trong phạm vi mười trượng xung quanh. Chỉ cần bất cứ vật gì xâm nhập vào hắn phạm vi này thì sẽ ngay lập tức bị hắn phát giác.
Bóng đêm lặng yên, chỉ có tiếng nước biển bắn lên nhè nhẹ cùng với tiếng sóng, một sự tĩnh lặng cùng cô độc đáng sợ giống như muốn ăn mòn nhân tâm của con người. Từng bước kéo ta vào vực tối không đáy.
Vân Hoàng vẫn ngồi tĩnh toạ, ánh mắt hắn trong vắt không chút tạp chất. Lặng lẽ ngắm nhìn mặt trăng to lớn kia.
Hắn có thể cảm nhận được trong không khí, từng hạt bụi bay, thậm chí cả không gian, thời gian trong đêm đều mang một loại khí tức rất cổ quái. Cô độc, lặng lẽ, âm trầm, nó không có thanh thế lớn nhưng như một thứ độc dược chậm rãi gặm nhấm linh hồn, đến khi phát giác được, đã là quá muộn để loại bỏ.
Loại khí tức có thể đem cả thế giới hoà vào một thể này, kể cả kiếp trước hắn cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.
“Lạc Dương này, kì quái.”
Vân Hoàng nói nhỏ một câu.
Kể cả mặt trăng kia, dù có to lớn và sáng đến mức nào. Cũng không thể đem ánh trăng chiếu xuống mặt biển, tựa như bị hắc ám bủa vây.
Vân Hoàng lúc này loại bỏ tạp niệm, bắt đầu chuyên tu tu luyện.
Thức khuyu mới biết đêm dài, Vân Hoàng không nghỉ ngơi một chút nào, một mực tu luyện tới sáng.
Bình minh mở ra, cái khí tức quỷ dị kia giống như tan biến, Vân Hoàng mới cảm thấy thoải mái một chút.
...
Đến gần trưa, cả nhóm mới cập bến Huyền Nguyệt Hải Thành.
Sau khi trả một chút lệ phí vào thành, Vân Hoàng cùng ba người kia được trả cho một khoản lệ phí cùng chứng nhận đã hoàn thành nhiệm vụ. Vân Hoàng chưa có ý định đi, thành gần đây nhất có phân bộ Linh An đoàn cách đây cũng không dưới ba ngàn dặm. Hắn quyết định tại nơi này nghỉ ngơi một đêm đã, đồng thời mua sắm một chút đồ vật cần thiết.
Nam tử tóc rối cùng nữ tử da ngăm cũng giống như hắn, quyết định ở lại đây cho đến ngày mai. Chỉ riêng hoàng bào trung niên đã lấy ra phi hành khí, chuẩn bị rời thành.
Vân Hoàn thoải mái bước đi bên trong thành. Huyền Nguyệt Hải Thành rất lớn, ít nhất cũng so với Hạ Lân Hải Thành lớn gấp ba lần. Nơi thăm thú cũng rất nhiều.
Vân Hoàng lượn lờ một chút gian hàng, hắn thu mua chủ yếu là linh dược cùng vật liệu luyện chế trận kì. Đồng thời cũng mua một chút dụng cụ để chế tạo cơ giới đồ vật.
Để chế tạo cơ giới đồ vật cần có trình độ cơ quan thuật nhất định. Mà liên quan đến cơ quan thuật ghi chép còn rất ít, hơn nữa chỉ chủ yếu về khôi lỗi chế tạo thuật. Còn về các phương diện khác đã gần như thất truyền. Mà hắn lại nắm giữ nó.
Thứ mà hắn muốn chế tạo đầu tiên, là một thứ mà trong bảng thiết kế gọi là “đồng hồ”.
Tác dụng của cái này không thực sự có, đồng hồ chỉ đơn giản là một thiết bị chia thời gian làm nhiều mốc để dễ phân định. Nó là một maywj hình tròn, bên trên hiển thị mười hai cái cột mốc tương đương với mười hai canh giờ một ngày. Chạy hết một vòng tròn tức là chạy hết một ngày.
Đối với Vân Hoàng mà nói nó chẳng khác gì vật trang trí, nhưng cách để chế tạo ra nó mới làm hắn có hứng thú.
Bắt tay vào chế tạo, Vân Hoàng đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chi tiết, hắn cảm thấy, dường như thời đại trước... khác biệt quá lớn so với bây giờ.
Một cái đồng hồ, chỉ đơn thuần lắp ráp những linh kiện vào với nhau tạo nên một tổ hợp, kết nối các tổ hợp với nhau tạo nên một dây truyền. Và chỉ cần một tác động năng lượng yếu ớt vào trong một mắt xích của dây truyền đó. Cả một hệ thống khổng lồ vậy mà lại có thể khởi động. Kim đồng hồ vậy mà thực sự chạy!
Vân Hoàng cảm thấy choáng váng, trừ công đoạn năng lượng ra thì toàn bộ quá trình hắn không dùng bất cứ linh lực hay tinh thần lực nào, chỉ đơn thuần sử dụng bàn tay cùng khối óc. Đắp nặn lên thiết bị này.
Hắn kiếp trước đã từng trông thấy khôi lỗi nhiều lần. So với cái đồng hồ cơ giới đồ vật này. Khôi lỗi kĩ nghệ chế tạo yếu kém đến cực điểm, sai lầm từ căn bản. Đơn giản chỉ là dùng một đống trận pháp cùng phù văn ghép vào chèo chống.
...
Vân Hoàng bước ra khỏi khách điếm, còn một canh giờ nữa là trời tối, hắn tranh thủ tản bộ hóng mát một chút.
Vân Hoàng đem ra phi hành khí, bay ra vùng biển phụ cận Huyền Nguyệt Hải Thành hóng gió một chút. Dù sao vùng phụ cận hải thành cũng chỉ có một chút nhỏ yếu hải thú tồn tại mà thôi.
Vân Hoàng ra ngoài khoảng mười dặm, đột nhiên hắn cảm nhận được trong không khí có vết tích chiến đấu. Hắn phóng xuất ra tinh thần lực, tra xét xung quanh, không phát hiện ra bất thường nào.
“Chả lẽ mình đoán sai?”
Đắn đo một lúc, Vân Hoàng phóng xuất ra hồn lực. Lúc này, hắn bắt được một tia cực kì hư nhược như có như không lôi điện. Hơn nữa khí tức có đôi chút quen thuộc.
Lôi hệ tu sĩ tuy nhiều, bất quá hắn quen biết cũng không nhiều. Cái khí tức này, Vân Hoàng dùng đầu gối cũng đoán ra được chính là hoàng bào trung niên trưa nay còn rời thành đây.
Hắn cũng đột nhiên cảm thấy kì quái, một Thông Linh cảnh chiến đấu mà có thể lưu lại vết tích không tiêu tán vài canh giờ?
Đột nhiên. Môt tấm lưới lớn trùm xuống, xung quanh ẩn nấp trận kì sáng lên, tạo thành một cái pháp trận bao quanh hắn.
Vân Hoàng sắc mặt trầm xuống, không ngờ rằng trong phạm vi gần hải thành như vậy vẫn có kẻ muốn ra tay giết mình. Hắn lần này cũng không cẩn thận, để đối phương đắc thủ. Mà hơn nữa, Vân Hoàng cũng không ngờ đối phương lại sở hữu hư không trận kì.
Hư không trận kì có thể bố trí đại trận trên không, ít nhất phải có Tứ cấp Trận Pháp Sư thực lực mới có thể làm ra. Hắn mới là Tam cấp Trận Pháp Sư, trừ khi kết nối trực tiếp với linh lực của bản thân, hắn vẫn cần bề mặt để bố trận.
Từ đằng xa lao lên một bóng người, hắn toàn thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ hình một con hắc xà. Âm thần chửi rủa.
”Chậc, nếu không phải nhiệm vụ lần này quan trọng, thủ lĩnh không muốn có một chút kẽ hở nào thì đã chẳng phải phiền toái như vậy.”
Nhưng một màn tiếp theo lại khiếm hắn hoảng sợ. Từ bên trong tấm lưới, một thanh kiếm cắt qua chém ra một lỗ hổng, trận pháp rung động muốn giam lại thì một tiếng rắc phát lên. Trận pháp vị xuyên thủng, trận kì rơi lả tả xuống biển.
Danh sách chương