Vân hoàng chỉnh chu lại trang phục của mình một chút, Đồng thời điều chỉnh trạng thái của bản thân. Ngay giữa phòng, hắn ngồi xuống bắt đầu bế quan chữa thương. Thương thế của hắn bên ngoài thoạt nhìn không có gì, nhưng thực chất tổn thương lại chính là hồn hải. Hắn vận chuyển liên tục Thần Hồn Chi Pháp, lấy xung quanh từng hạt nhỏ bé tinh quanh bắt đầu chữa trị.

Rất nhanh đã gần ba ngày trôi qua, thương thế của hắn mới khôi phục thất thất bát bát.

Thông thường tu sĩ nhận lấy tổn thương linh hồn tuyệt đối không có khả năng ba ngày là khôi phục, thậm chí là nửa năm còn khó. Chưa đạt đến Ngưng Niệm cảnh tu sĩ, linh hồn chính là trong cơ thể của mình yếu ớt nhất tồn tại.

Vân Hoàng ngồi dậy, hắn cắm ở đây đã ba ngày rồi nhưng không có ai đến, xem ra trường hợp này nhiều lần đã xảy ra trước kia.

Vân Hoàng một bên suy tính, một bên chuẩn bị để tiến hành đối phó cái bàn đá này.

...

Lục Thi Y bước đi trên một hành lang lớn, hành lang sâu hun hút khiến cho người ta không khỏi tâm thần bất ổn.

Bất quá, nàng vẫn một mặt bình tĩnh, chậm rãi bước đi.

Khoảng một nén hương thời gian, nàng cuối cùng cũng đi đến điểm cuối của hành lang này.

Điểm cuối, chính là một phiến tro sắc đại môn.

Dường như biết rằng Lục Thi Y sẽ đến, tro sắc đại môn chậm rãi mở ra. Bên trong, là một cái khoảng hơn hai mươi nữ tử đang ngồi.

Nàng dáng dấp tuy kiều diễm, nhưng lại rất anh khí, có đôi phần giống nam tử. Phối hợp thêm bộ y phục màu đỏ rực trên người lại càng trông mạnh mẽ.

Người này, chính là Thanh Hư Tông tông chủ, Ninh Trường Hân.

Thanh Hư Tông không phải không có nữ tông chủ những đời trước, nhưng là nữ tông chủ mà có thể một mình trấn áp cả Bát Phủ chỉ có duy nhất nàng Ninh Trường Hân làm được.

Lục Thi Y thảm nhiên ngồi xuống bên cạnh Ninh Trường Hân, dù luận bối phận không bằng Ninh Trường Hân, nhưng cả hai quan hệ căn bản chính là bằng hữu quan hệ.

Vị Thanh Hư Tông tông chủ này cũng là người duy nhất biết, Lục Thi Y biểu hiện trước mặt lũ Bát Phủ chỉ là một góc băng sơn là thôi. Mà nàng thì minh bạch rõ ràng Lục Thi Y đáng sợ.

Nếu để nàng cảnh giới đặt ngang hàng với Lục Thi Y, chắc chưa tới hai mươi chiêu là nàng sẽ chết ngay lập tức.

Nhưng để nàng không hiểu rằng, một nữ tử như Lục Thi Y này, sẽ để ý một cái nam tu khác.

Lục Thi Y tâm cảnh cao tuyệt, sát phạt quyết đoán, tâm linh cứng cỏi, so với nam tử còn muốn cứng rắn hơn. Vậy mà, mỗi khi nhắc đến Vân Hoàng, Lục Thi Y nàng vậy mà lại trở nên ngây ngô, căn bản giống như thiếu nữ mới biết yêu đồng dạng. Điều này làm tâm tình của Ninh Trường Hân hết sức cổ quái.

Phải biết rằng lúc nàng muốn thu Lục Thi Y làm đồ đệ, Lục Thi Y chỉ đơn giản đáp lại một câu như thế này.

“Ngươi không đủ.”

Ninh Trường Hân thở dài, nàng quả thật là không đủ.

Phải biết, hiện tại Lục Thi Y là đang chỉ điểm nàng a.

Nếu không phải tu vi nàng so với Lục Thi Y cao, nàng đã dập đầu bái sư rồi.

Quay lại vấn đề chính, đó chính là thiếu niên mà Lục Thi Y thích, Vân Hoàng.

Nàng đã cho nhân mạch đi điều tra một phen.

Vân Hoàng khoảng gần một năm trước bất chợt xuất hiện gần phụ cận Hạ Lân Hải Thành, hắn hành tung rất bình thường, không có gì đáng ngờ. Thẳng đến hôm nay gia nhập Thanh Hư Tông.

Ninh Trường Hân lặng lẽ chú ý, Vân Hoàng cái tên này, nàng sẽ vạn phần chú ý.

...

Vân Hoàng không tự chủ được mà lông tóc dựng đứng.

Giống như có một thứ gì đó, từ sâu trong u minh giáng lâm lên người hắn.

Bất quá, không cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ nó, Vân Hoàng dứt khoát không để ý nữa.

Vân Hoàng lúc này đứng dậy, hắn đã chuẩn bị xong xuôi, tiến nhập vào bên trong bàn đá cấm chế phạm vi.

Cái bàn đá này bình thường ẩn đấu phi thường lợi hại, thần thức bình thường căn bản không phát giác nó bất thường chỗ nào. Chỉ có Vân Hoàng sử dụng hồn lực mới có thể nhìn ra.

Lại một lần nữa, cái kia xích sắc đồ án tái hiện. Kinh khủng hoả diễm bùng lên như đốt cháy hư không. Vân Hoàng nghiêm mặt, lúc trước chỉ có thần hồn hoả diễm công kích mới có thể xuyên qua cấm chế, nhưng bây giờ hắn đã bước vào cấm chế phạm vi, mất đi cấm chế che chở. Bây giờ Vân Hoàng đối mặt không chỉ còn là linh hồn nguy hiểm, mà còn là nguy cơ nhục thân tiêu vong.

Hắn không dám khinh thị chút nào, phong cấm lực lượng linh hồn mở ra.

Dù chọn hai đồ vật kia xác xuất an toàn rất cao, lợi ích đem lại cũng rất lớn, đủ để thực lực của hắn tăng một mảng lớn. Nhưng Vân Hoàng có cảm giác cực kì mãnh liệt rằng, thứ ẩn giấu bên trong cái bàn đá đó giá trị xa xa ngự trị trên hai món kia.

“Cho ngươi xem một chút át chủ bài của ta.”

Vân Hoàng khẽ cười, trong ngữ khí tràn ngập chiến ý tự tin.

Hắn vừa mới tỉnh dậy, thân thể còn hơi co cứng. Mượn cái này hoạt động gân cốt một chút.

Cuồng bạo hoả diễm lần nữa tế xuất, Vân Hoàng hồn lực điên cuồng tràn ra, hắn cố gắng giữ vững tỉnh táo, đem hồn lực hoá thành vô vàn trận kì lớn nhỏ.

Dùng hồn lực để bố trận trước kia tại Nguyên Hạo Quốc thời điểm hắn đã từng thử nhưng thời điểm đó chỉ có thể bố trí một số trận pháp đơn giản. Bất quá với năng lực hiện tại, trong nháy mắt hắn có thể bố trí ra Tam cấp trận pháp, lấy trận pháp tạo nghệ cộng với cường đại hồn lực, phổ thông tu sĩ cùng giai hoàn toàn bị hắn nghiền ép. Đó là chưa vận dụng thân thể và tu vi.

Hàng đống trận pháp được bố trí dày đặc trong một khoảng thời gian rất ngắn, móc nối với nhau kín kẽ như mạng nhện. Nhưng vô cùng quy củ, thoạt nhìn bố cục có chút giống với cách sắp xếp các bánh răng của đồng hồ.

Cả một hệ thống đồng loạt vận chuyển, tạo thành một bức tường không kẽ hở. Bảo vệ chặt chẽ hồn hải của hắn, ăn quả đắng một lần, Vân Hoàng quyết không để cho hoả diễm của mình tràn vào hồn hải.

Hoả diễm đốt cháy không ngừng, nhưng mặc cho nó đốt như thế nào, ba mươi sáu trận pháp thay phiên nhau chống đỡ, chỉ cần một trận pháp bị tổn thương thì một trận pháp còn lành lặn sẽ tiến hành thay thế, còn Vân Hoàng sẽ điều đồng hồn lực chữa trị cho trận pháp kia.

Hoả diễm giống như có linh tính, nó vô cùng tức giận, thế công kéo lên. Vân Hoàng cũng không có dự định làm bao tải cho nó đánh, hắn toàn thân linh lực vận chuyển, liên tiếp xuất quyền. Quyền kình kinh khủng phá toái chân không, nổ ra giống như sấm động. Hoả diễm bị đánh lỗ chỗ, trong khoảnh khắc đó trông như cái tổ ong, vô cùng thảm thiết. Vân Hoàng quyết không có lưu thủ, 1080 đoạn linh hà trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. Hắn Diệt Vấn đao pháp vừa xuất, trong phút chố chém ra cả ngàn đao, đao khí mơ hồ hình thành xung quanh hắn hình cầu, hoả diễm tới gần lập tức bị đao khí nặng nề nghiền nát thành tàn hoả.

Hoả diễm này tuy có thể đối với linh hồn công kích, nhưng bản chất vẫn chưa phải là linh hồn loại kia, vì vậy lấy tu vi của hắn vẫn có thể đối phó.

Vân Hoàng đang chiến đấu kịch liệt thù trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.

Hắn đối với hoả diễm là toàn lực ứng phó, lấy hắn thực lực cũng là hết sức. Hơn nữa, Vân Hoàng không có dám chắc bị lật thuyền trong mương hay không, bao giờ hảo diễm này hao hết. Vì vậy, tại sao không lợi dụng cái này nhỉ? Vân Hoàng đột nhiên đình chỉ công kích, hắn ngồi xếp bàng xuống, để mặc hoả diễm tiến đến tàn phá.

Vân Hoàng bị hoả diễm bao phủ, lấy hắn Đạo Thể Ngũ Trọng Thiên da thịt vẫn trong ngáy mắt bị cháy đen, khô quắt lại. Vân Hoàng mặt không đổi sắc, trong đầu chỉ có thanh minh, liên tục vận chuyển luyện thể công pháp Bá Cực Chi Thể.

Vân Hoàng trong lòng vui mừng, hắn không có đoán sai. Hoả diễm này tuy cuồng bạo vô cùng, nhưng lại tinh thuần đến cực điểm, lấy nó để luyện thể so với đập vào một đống tài nguyên thì tốt hơn nhiều.

Bất quá, cũng bởi vì nó tinh thuần, không có ẩn chứa tàn phá tính chất nên Vân Hoàng mới dám làm thế. Nếu không đổi lại là một ngọn lửa ẩn chứa hủy diệt chi ý thì cho hắn mười cái là gan hắn cũng không dám dẫn nó vào trong cơ thể để rèn luyện.

Vân Hoàng cũng một mực suy đoán, một ngọn lửa mất đi hết thảy tàn phá, căn bản chỉ bằng một ngọn lửa bình thường dùng để sưởi ấm cả. Hắn suy đoán rằng, ngoạn lửa này trước kia quá mức cường đại, nên dù bị thời gian gột rửa hết thảy vẫn giữ một phần uy lực.

Tu luyện vào giai đoạn quan trọng, Vân Hoàng không có tiếp tục phân tâm nữa mà hoàn toàn đắm chìm trong luyện thể cảm ngộ. Đồng thời còn một công đôi việc. Cũng đem hồn lực của mình trước hoả diễm chống cự, rèn luyện, càng thêm vũng chắc, càng thêm ngưng luyện.

Ở bên ngoài, một dáng người xinh đẹp lướt qua trưởng lão trông coi Tàng Thư Các. Lão hai mắt trố ra, không nhịn được mà nuốt nước bọt cái ực. Trong miệng mấp máy không rõ tiếng.

“Cửu...cửu phủ chủ!!!”

Các đệ tử xung quanh nghe thấy danh hào này cũng hít một hơi lãnh khí, vội vàng cúi đầu, thậm chỉ cả len lén ngước lên cũng không dám.

Cửu phủ chủ vị này, không thể khinh nhờn!

“Bái kiến phủ chủ đại nhân!!!”

Lục Thi Y không có để ý, nàng chỉ bước vào trong căn phòng cuối cùng của Tàng Thư Các, để lại một câu.

“Trước khi ta đi ra, tuyệt đối không ai được phép vào đây.”

Các đệ tử kinh sợ một hồi, sau đó nhìn bóng lưng biến mất đằng sau đại môn kia. Ánh mắt tràn ngập vẻ mê ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện