Bị trúng một nhát kiếm, Vân Hoàng liền khôi phục thần trí. Hắn rút trong tay Bích lôi chuỳ ra, cương nguyên liên tục rót vào, lôi vân trên thân chuỳ sáng lên.

“Điệp Vũ kiếm quyết, liễu vũ tàn liên!”

Liễu kiếm trên bàn tay mảnh khảnh của Lục Thi Y giống như hoá thành huyễn ảnh, liên tục mười mấy đạo thất thải kiếm mang trùng điệp lên nhau, biến thành hư ảnh thất thải tàn liên.

Vân Hoàng trầm xuống, đòn đánh này ẩn chứa mê hoặc ý cảnh cùng với phong hệ ý cảnh, một đòn này dù cho là Lục mạch không chết thì cũng phải mất một lớp da.

Không hổ danh là Tuyệt thế Lục Hoa Nữ Đế, ngộ tính cùng thiên phú quả nhiên khiến trời xanh ghen ghét. Bất quá, Vân Hoàng cũng không muốn như vậy liền chịu thua.

Ta thiên phú không bằng ngươi, ngộ tính ta không bằng ngươi, nhưng vẫn có thể dùng tu vi ép ngươi!

Bích lôi chuỳ là lôi hệ pháp bảo, Vân Hoàng không tu lôi hệ, may mắn là sức tấn công của nó cũng phi thường khủng bố. Hắn vung Bích lôi chùy, cương nguyên trong cơ thể hình thanhf một cái hư ảnh hoàng sắc cột trụ.

“Thiên Hoang trấn trụ!”

Ca sát ca sát ca sát

Hư ảnh cự trụ cùng hư ảnh thất thải tàn liên kịch liệt đụng vào nhau. Linh khí chấn động, dư ba tỏa ra, một số đệ tử thực lực yếu suýt nữa thì thổ huyết.

Đây… thật sự là hai đệ tử tạp dịch giáo thủ sao? Dù làm ngoại môn đệ tử đấu pháp cũng không hơn gì cái này! Các ngươi có thật để cho bọn ta sống không hả!!! – Các tạp dịch đệ tử liên tục gào thét trong lòng.

Nguyên bản Lục Hoa Y đang bị yếu thế thì khí tức của nàng đột nhiên tăng mạnh, linh lực xung quanh nàn biến thành dòng xoáy, như sóng biến tràn ra.

Có một tu sĩ hét lên.

“Lục… Lục Thi Y nàng đột phá!!”

Mà tu vi của Lục Hoa Y cũng không dừng lại ở đó, khí tức trên người không ngừng tăng thêm, thẳng đến khi Tứ mạch đỉnh phong.

Khoảng cách Ngũ mạch, chỉ còn một lằn ranh nhỏ, liền ngay lập tức bị đột phá.

Mọi người, không riêng gì các đệ tử tạp dịch, ngoại môn đệ tử cùng vị Cố trưởng lão kia cũng bị truyện này là cho kinh sợ rồi.

Hậu tích bạo phát, thăng liền hai tiểu cảnh giới, mà đó là trong chiến đấu đột phá!

“Hỏng rồi!”

Vân Hoàng kêu khổ, nguyên bản là hắn đang nghiền ép Lục Thi Y, mà nàng còn mượn nhờ lực ép của hắn, nước đưa thuyền lên, tấn thăng thẳng đến Ngũ mạch. Mà Lục Thi Y tích lũy hơn một năm, căn cơ vững chắc tới cực điểm, số lượng linh khí trong cơ thể sẽ không so với Thất mạch cũng không kém bao nhiêu, so về độ tinh thuần thì Vân Hoàng đoán Bát mạch cũng không thể bằng được.

“Quái vật, thực sự là quái vật!”

Liễu kiếm quét mộ đường hình bán nguyệt, Lục Thi Y xoay người, bộ pháp như hòa cùng một thể với kiếm ảnh, nàng đâm ra một kiếm.

“Điệp Vũ kiếm quyết, Huyễn điệp thiên sơ!”

Thất thải kiếm mang như một dải lụa tung bay trong gió, mang theo mị lực khó cưỡng lại, khiến người ta không tự chủ được mà buông bỏ hết phòng ngự.

Thiên Hoang cự trụ vừa chống lại hư ảnh tàn liên, lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh, lại đụng độ với thất thải kiếm mang tiếp cận Thất mạch lực công kích liền vỡ nát. Thất thải kiếm mang chém lên người Vân Hoàng.

Phốc

Vân Hoàng phun ra một ngụm máu, nếu mà hắn không Ngưng dịch, Tế cốt, lấy nhục thể đối kháng thất thải kiếm mang này thì sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Bộ Điệp Vũ kiếm quyết này rốt cuộc Lục Thi Y kiếm đâu ra vậy, lại có thể lợi hại như thế? Sắc mặt của Lục Thi Y trắng bệch, chiêu vừa rồi đã rút đi gần hết linh khí của nàng, mà Vân Hoàng trước mặt vẫn đứng được. Tuy trên ngực có một vết chém dài, bị nhuộn đỏ bởi máu nhưng hắn vẫn đứng được!

Cả Vân Hoàng lẫn Lục Thi Y tình trạng đều không tốt hơn nhau là bao. Lúc này, vị Cố trưởng lão vẫn luôn bất động từ đầu đến cuối đứng dậy, một luồng linh lực tạo thành một tấm màn chắn giữa Vân Hoàng và Lục Thi Y.

Tu sĩ Luyện khí cảnh, linh khí trong cơ thể chuyển hoá thành linh lực. Linh lực của Luyện khí cảnh so với linh khí trong cơ thể của Khai mạch cảnh thì mạnh hơn nhiều.

Tất cả đều biết, Cố trưởng lão không cho phép cả hai tiếp tục.

”Vân Hoàng, Lục Thi Y, các ngươi đều thể hiện vô cùng xuất sắc, năm ngày sau đến chấp pháp đường nhận lệnh bài ngoại môn thân phận!”

Cả hai đều cúi đầu.

”Tạ ơn Cố trưởng lão!”

Cố trưởng lão mang theo đám ngoại môn đệ tử rời đi. Nhưng dư âm của cuộc chiến vừa rồi vẫn chưa dứt, các đệ tử liên tục bàn tán, một số người còn chạy đi loan tin này ra. Nhưng mà, hai nhân vật chính đã thần không biết, quỷ không hay rời diễn võ đài.

Vân Hoàng lúc này tức tốc trở về gian phòng của mình, đem trận pháp khởi động, hắn đem một phần linh dược còn lại luyện chế tôi thể dịch.

Thất thải kiếm mang so với hắn nghĩ còn bá đạo hơn nhiều, nó không những không triệt tiêu đi mà còn ở bên trong thân thể của Vân Hoàng hung hăng quấy phá, nếu đổi lại là tu sĩ khác kinh mạch rất có thể bị phá hủy, trở thành phế nhân. Đây cũng không phải do Lục Thi Y cố ý hạ thủ, chỉ là với tu vi của Lục Thi Y cũng khó kiểm soát một chiêu Điệp Vũ thiên sơ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện