Nhìn cái đại môn vô cùng quen thuộc kia, khóe miệng Vân Hoàng giật giật, tròng mắt như muốn lòi ra.

Hắn run rẩy đưa tay lên sờ đầu, sờ mặt mình. Cái trán này, mái tóc này đích thị là hắn thời lúc niên thiếu. Còn quang cảnh trước mắt là lúc mà Vân Hoàng lần đầu tiên gia nhập tông môn.

A phi!

Đại nhật gia gia uy vũ!!!!

Nội tâm của Vân Hoàng lúc này đang rất muốn quỳ xuống đất mà cúng bái, hô “Vạn tuế” suốt ba ngày ba đêm.

Tiếc rằng đây là trước của Phong Ngân tông, không tiện để nháo.

“Có thể đem thời gian nghịch chuyển, vô sắc đại nhật kia rút cuộc có lai lịch gì?”

Vân Hoàng lẩm bẩm.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn liền lắc đầu. Loại truyện này, chưa phải một tiểu tu sĩ như hắn có thể nhúng tay, chi bằng đừng suy nghĩ nữa.

Ở đằng trước đám thiếu niên, thiếu nữ, một vị sư huynh đang giải thích quy đinh của Phong Ngân tông.

Dù đã biết hết, Vân Hoàng vẫn phải ngồi nghe chăm chú, hắn không muốn như lúc trước, mới vào tông môn đã gây sự để bị chú ý.

Đệ tử tạp dịch nếu trong hai năm không tấn thăng làm đệ tử ngoại môn liền sẽ bị tông môn đuổi cổ. Nghe nói mất năm trước, vài tạp dịch đệ tử không hoàn thành điều kiện, bị đuổi đu, sau đó thẹn quá hóa giận, đến sơn môn quấy phá, kết quả là bị chấp pháp phế tu vi, treo lên trước sơn môn đẻ thị uy, từ lúc đó không đệ tử nào dám nháo nữa.

Vân Hoàng lúc trước bị cút cũng là cái dạng này.

Để tấn thăng làm ngoại môn đệ tử, cần trong hai năm đột phá đến Tứ mạch.

Sau khi giảng giải kết thúc, mỗi người được phát mười viên hạ phẩm linh thạch và mộ cuốn công pháp nhập môn Tụ khí quyết.

Vân Hoàng không muốn lãng phí thời gian, liền chui tọt vào gian phòng của mình, treo biển bế quan.

Nhưng mà mục đích của hắn không phải là bế quan.

Vân Hoàng lấy một tờ giấy ra, cẩn thận ghi lại một phương thuốc.

Kiếp trước, khi Vân Hoàng đang là tu sĩ Thông linh tứ cấp, hắn tình cờ lọt vào vết rách của một huyễn trận, phát hiện ra sơn môn của một thượng cổ tông phái cực kì hùng mạnh.

Theo những bí tịch ghi chép còn sót lại, vào thời kì đỉnh phong, tông phái này có tới mấy chục cường giả Ngưng niệm đỉnh phong, số lượng Ngưng niệm còn tới hơn trăm đầu, đặc biệt là tông chủ của tông phái này còn đạt tới cảnh giới vượt qua Ngưng niệm.

Lực lượng bực này, thừa sức càn quét một nửa đại lục, thử hỏi xem ngươi có sợ hay không.

Lúc đó, hắn cứ tưởng là vớ bở rồi, ai ngờ ngoại trừ một bộ công pháp luyện thể không rõ tên cùng với phương pháp phối tôi thể dịch dành cho tu sĩ Khai mạch ra thì chẳng có gì cả.

Công pháp luyện thể đó có tổng công bốn tầng, mỗi tầng phân làm sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, viên mãn.

Công pháp luyện thể đó phi thường cường đại, bất quá… phải đánh xuống cơ sở khi còn là phàm nhân mới có thể tu luyện. Biết được điều đó, hắn suýt chút nữa gào toáng lên.

Tạo hóa trêu người, thâm tâm mệt mỏi.

Hắn buộc phải để công pháp đó phủ bụi.

“Luyện thể chi quyết, đây là lúc mà ngươi tỏa sáng”

Sau khi đem toàn bộ ghi chép xuống, Vân Hoàng mới yên lòng.

Ba loại linh dược chính của tôi thể dịch là Huyết nhân sâm, Trì nguyên thảo và Hỏa nha thảo.

Đối với ba loại linh dược này thì kiếm có chút khó khăn, bất quá hắn có thể đem linh thạch ra để đổi.

Nơi đổi đồ tốt nhất ở tông môn, chắc chắn là chấp pháp đường.

Vị sư huynh trông giữ chấp pháp đường khó hiểu nhìn Vân Hoàng.

Vị thiếu niên trước mặt hắn đem mười viên linh thạch đổi một đống lớn Huyết nhân sâm, Trì nguyên thảo cùng Hỏa nha thảo. Thông thường, đệ tử dùng điểm cống hiến để đổi chứ không dùng linh thạch.

Hơn nữa, ngoại trừ Huyết nhân sâm và Trì nguyên thảo ra, Hỏa nha thảo chỉ có tác dụng khi ném vào ngọn lửa thì sẽ tăng cường sức nóng, cái này chỉ có luyện đan sư lấy về, thiếu niên này đổi làm gì? Vị sư huynh này lắc đầu, dù sao là truyện của người khác, ít can thiệp thì tốt hơn.

Vân Hoàng trở về liền lập tức bắt tay vào luyện chế tôi thể dịch.

Nghiền nhỏ, phân loại, cân đo đong đếm đều được Vân Hoàng làm vô cùng cẩn thận.

Kì thực những quá trình đều không quá phức tạp, chỉ cần cẩn thận một chút liền ổn. Nhưng với Vân Hoàng, mỗi một phân dược liệu đều là linh thạch quý giá đổi lấy đó!

Đến khi khâu cuối cùng hoàn thành, Vân Hoàng mới nhẹ nhõm thở ra.

Hoàn thành!

Ba loại linh dược kia vẫn còn nhiều, Vân Hoàng quyết tâm, đem toàn bộ tôi thể dịch luyện chế một lần.

Vì vậy, ngày nào hắn cũng luyện chế tôi thể dịch từ sáng đến tối. Vì vẫn còn là phàm nhân, tinh thần của hắn ẩn ẩn có chút không chịu nổi, rất may là sau chín ngày, toàn bộ đã luyện chế xong.

Vân Hoàng nằm ngửa về phía sau, hai tay xoa bóp hai bên thái dương.

“Ước gì có biện pháp hồi phục tinh thần thì tốt”

Nói vớ vẩn như vây, đột nhiên hắn nghĩ đến một sự tình.

Biện pháp hồi phục tinh thần thì không có, nhưng hắn có công pháp tu luyện thần hồn a.

Vân Hoàng có chút không chờ đợi đươc, liền niệm khẩu quyết, cả người lâm vào trạng thái tu luyện.

Dù mắt đã nhắm, Vân Hoàng vẫn có thể “thấy” được những hạt sáng nhỏ chui vào bên trong Vân Hoàng thể nội.

Toàn bộ mệt nhọc cứ thế được đánh tan. Quá thoải mái, Vân Hoàng không có dứt khỏi trạng thái tu luyện mà cứ như vậy đến hết đêm.

Những hạt sáng tuy nhỏ bé, còn xa mới có thể khiến tinh thần lực của hắn tăng lên, nhưng với Vân Hoàng thì vậy là đủ.

Sáng hôm sau, Vân Hoàng mới mở mắt. Dù không ngủ suốt một đêm nhưng tinh thần của hắn vô cùng tốt. Nguyên lai là phải nghỉ ngơi vài ba ngày mới bắt đầu sử dụng tôi thể dịch, nhưng bây giờ hoàn toàn có thể phục dụng luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện