Lúc này đang là canh ba, xung quanh yên ắng không một tiếng động, chỉ có duy nhất là đình viện của Vân Hoàng còn có ánh sáng lờ mờ.
Vân Hoàng bước ra ngoài, hắn nhìn lên bầu trời cao vời vợi kia, ngồi xếp bằng xuống nền cỏ tu luyện.
Những hạt tinh thần to cỡ hạt thóc dần xuất hiện, bay vào trong mi tâm của Vân Hoàng, biến thành một bộ phận hồn lực của hắn.
Từ khi khai mở hồn hải, thức hồn của Vân Hoàng tăng trưởng chậm hơn nhiều, nhưng ngược lại vẫn như cũ không gặp bình cảnh.
”Có lẽ ta nên kiếm một chút đồ vật gia tăng hồn lực”
Tu luyện dưới thiên tinh cảnh giới càng cao, tác dụng càng giảm xuống, ít nhất là bây giờ vẫn chưa thực sự chạm tới thiên tinh.
Vân Hoàng cứ thế tĩnh tâm tu luyện đến khi bình minh.
Hắn đứng dậy, bắt đầu luyện quyền pháp.
Quyền pháp mà Vân Hoàng luyện chỉ là một bộ căn bản quyền pháp tồn tại rải rác trong thiên hạ, kể cả phàm nhân cũng có thể mua được. Nhưng Vân Hoàng từ lâu đã luyện tập nó, dù là kiếp trước hay kiếp này.
Quyền pháp chỉ có duy nhất một thế, nhưng có thể sử dụng mười tâm thức khác nhau. Những chiêu thức này từ lâu đã du nhập vào cốt nhục của Vân Hoàng, nối tiếp từng chiêu như nước chảy may trôi.
Đến khi trời sáng hẳn, Vân Hoàng mới kết thúc việc tu luyện.
Khi hắn đi ra ngoài đình viện, Vương Thần không biết từ lúc nào đã đứng ngoài đó.
Vân Hoàng thở dài, Vương Thần tuy tính tình đã bẻ hướng một trăm tám mươi độ, giác ngộ hoàn lương, nhưng lại khiến Vân Hoàng buồn bực theo một cách khác.
Vương Thần đã biến thành một gã cuồng nhân, gặp Bát mạch nào cũng thách đấu, có lẽ chỉ thiếu duy nhất khiêu chiến nội môn đệ tử thôi.
Vương Thần nhìn thấy Vân Hoàng đi ra, khoé miệng treo lên một nụ cười.
”Ngươi đã xong?”
Vân Hoàng vuốt vuốt mi tâm, nội tâm vô cùng sầu muộn.
...
Vân Hoàng, Lục Thi Y, Vương Thần, cùng với những đệ tử ngoại môn trong hai mươi hạng đầu và mười vị đệ tử nội môn được các trưởng lão dẫn đi tứ phái tụ hợp chi hội.
Nơi tổ chức tứ tông chi hội là sơn môn của Dạ Cách cung, Dạ cách cũng trong bốn thế lực được coi là mạnh nhất, Dạ cách cung cung chủ đã là cường giả nửa bước Thông linh cảnh, so với Hư kiếm tông, Lăng Hà phái và Phong Ngân tông mạnh hơn một bậc.
Đoàn người Phong Ngân tông dừng lại trước một đại điện to lớn, bên trong tụ hợp anh tài của tứ phái.
Ở bốn góc đại điện phân biệt ta khu vực rõ ràng, các đệ tử thỉnh thoảng cứ liếc mắt về phía đối phương, âm thầm thăm dò thực lực của địch thủ.
Tuy Lam Anh bí cảnh là tứ phái liên minh lập ra, nhưng ai lại muốn chia bảo vật cho kẻ khác? Cho nên không khí bên trong đại điện tuy bình tĩnh, nhưng sóng ngầm đã dần dần lan ra.
Không khí trong đại điện nhất thời trở nên nặng nề.
Đúng lúc này, cung chủ Dạ Cách cung Ôn Vân Diệp bước ra, giọng nói được linh lực khuếch tán, vang ra từng góc của đại điện.
”Các đệ tử của tứ phái, quy củ ta đã rất quen thuộc, nhưng ta vẫn giảng giải lần nữa. Các đệ tử của tứ phái sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Mỗi một đệ tử sẽ phải chiến thắng mười trận. Mỗi người sẽ có tổng cộng 100 điểm, thắng sẽ lấy được nửa số điểm đối phương, thua sẽ mất đi nửa số điểm, lúc tổng kết, một trăm hạng đầu sẽ có một danh ngạch vào Lam Anh bí cảnh!”
Những đệ tử trẻ tuổi tham gia hôm nay cũng chỉ gần một trăm năm mươi người, nên tỉ lệ đạt được danh ngạch là sáu phần. Bất quá không ai dám coi thường. Chẳng ai dám chắc trong số những người bị loại ấy không có mình? Rất nhiều ánh mắt của đệ tử Hư Kiếm tông nhìn về phía đoàn người Phong Ngân tông không có chút nào hảo ý.
Vương Thần nhỏ giọng truyền âm cho Vân Hoàng.
”Hư kiếm tông với Phong Ngân tông từ lâu đã bất hoà, khi vào trong Lam Anh bí cảnh ngươi phải cẩn thận bọn chúng”
Vân Hoàng chỉ gật đầu.
Hư kiếm tông không phải mối lo lắng lớn nhất. Vân Hoàng để ý đó chính là Dạ Cách cung kia.
Kiếp trước, vài năm sau khi hắn bị đuổi cổ, Dạ Cách cung đột ngột quật khởi mạnh mẽ, lực ép ba thế lực còn lại, mà những người đứng đầu Lăng Hà phái, Hư Kiếm tông và Phong Ngân tông đột nhiên biến mất, cả ba tông môn cuối cùng bị Dạ Cách cung ăn sạch sẽ.
Dù cho có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng cảm thấy có vấn đề.
Nhưng Vân Hoàng nghĩ mãi cũng không tìm được điểm mấu chốt, làm thế nào mà Dạ Cách cung lại có thể âm thầm thủ tiêu những nhân vật cao tầng của cả ba tông môn mà không ai biết.
Dạ Cách cung tuy thực lực đứng đầu. Nhưng nếu tấn công trực diện một thế lực có khi sẽ giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, hồi phục một nửa nguyên khí đã khó, đừng nói vẫn còn hai thế lực nữa đứng sừng sững ở đó.
Vân Hoàng kết luận, mấy chốt mà hắn còn thiếu, có lẽ chính là lần xông Lam Anh bí cảnh lần này.
...
Ngoại điện là nơi tụ họp giao lưu, khu vực tổ chức thi đấu là nội điện bên trong.
Tất cả có thời gian một ngày nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, chuẩn bị cho ngày mai.
Vân Hoàng đang ngồi xếp bằng ở giũa gian phòng của mình, giống như đang tu luyện. Nhưng Vân Hoàng đang tu luyện thân thể, không phải linh lực.
Sở sĩ hắn giả vờ bởi vì Vân Hoàng luôn cảm thấy một ánh mắt luôn khoá chặt hắn lại.
Vân Hoàng đoán đây là thủ đoạn của Dạ Cách cung nhằm thăm dò thực lực, Vân Hoàng bây giờ có quá nhiều bí mật, lúc vạn bất đắc dĩ mới lôi ra dùng.
Cũng may là, ánh mắt đó không dừng ở hắn quá lâu, chỉ một nén hương đau đã biến mất.
Vân Hoàng bước ra ngoài, hắn nhìn lên bầu trời cao vời vợi kia, ngồi xếp bằng xuống nền cỏ tu luyện.
Những hạt tinh thần to cỡ hạt thóc dần xuất hiện, bay vào trong mi tâm của Vân Hoàng, biến thành một bộ phận hồn lực của hắn.
Từ khi khai mở hồn hải, thức hồn của Vân Hoàng tăng trưởng chậm hơn nhiều, nhưng ngược lại vẫn như cũ không gặp bình cảnh.
”Có lẽ ta nên kiếm một chút đồ vật gia tăng hồn lực”
Tu luyện dưới thiên tinh cảnh giới càng cao, tác dụng càng giảm xuống, ít nhất là bây giờ vẫn chưa thực sự chạm tới thiên tinh.
Vân Hoàng cứ thế tĩnh tâm tu luyện đến khi bình minh.
Hắn đứng dậy, bắt đầu luyện quyền pháp.
Quyền pháp mà Vân Hoàng luyện chỉ là một bộ căn bản quyền pháp tồn tại rải rác trong thiên hạ, kể cả phàm nhân cũng có thể mua được. Nhưng Vân Hoàng từ lâu đã luyện tập nó, dù là kiếp trước hay kiếp này.
Quyền pháp chỉ có duy nhất một thế, nhưng có thể sử dụng mười tâm thức khác nhau. Những chiêu thức này từ lâu đã du nhập vào cốt nhục của Vân Hoàng, nối tiếp từng chiêu như nước chảy may trôi.
Đến khi trời sáng hẳn, Vân Hoàng mới kết thúc việc tu luyện.
Khi hắn đi ra ngoài đình viện, Vương Thần không biết từ lúc nào đã đứng ngoài đó.
Vân Hoàng thở dài, Vương Thần tuy tính tình đã bẻ hướng một trăm tám mươi độ, giác ngộ hoàn lương, nhưng lại khiến Vân Hoàng buồn bực theo một cách khác.
Vương Thần đã biến thành một gã cuồng nhân, gặp Bát mạch nào cũng thách đấu, có lẽ chỉ thiếu duy nhất khiêu chiến nội môn đệ tử thôi.
Vương Thần nhìn thấy Vân Hoàng đi ra, khoé miệng treo lên một nụ cười.
”Ngươi đã xong?”
Vân Hoàng vuốt vuốt mi tâm, nội tâm vô cùng sầu muộn.
...
Vân Hoàng, Lục Thi Y, Vương Thần, cùng với những đệ tử ngoại môn trong hai mươi hạng đầu và mười vị đệ tử nội môn được các trưởng lão dẫn đi tứ phái tụ hợp chi hội.
Nơi tổ chức tứ tông chi hội là sơn môn của Dạ Cách cung, Dạ cách cũng trong bốn thế lực được coi là mạnh nhất, Dạ cách cung cung chủ đã là cường giả nửa bước Thông linh cảnh, so với Hư kiếm tông, Lăng Hà phái và Phong Ngân tông mạnh hơn một bậc.
Đoàn người Phong Ngân tông dừng lại trước một đại điện to lớn, bên trong tụ hợp anh tài của tứ phái.
Ở bốn góc đại điện phân biệt ta khu vực rõ ràng, các đệ tử thỉnh thoảng cứ liếc mắt về phía đối phương, âm thầm thăm dò thực lực của địch thủ.
Tuy Lam Anh bí cảnh là tứ phái liên minh lập ra, nhưng ai lại muốn chia bảo vật cho kẻ khác? Cho nên không khí bên trong đại điện tuy bình tĩnh, nhưng sóng ngầm đã dần dần lan ra.
Không khí trong đại điện nhất thời trở nên nặng nề.
Đúng lúc này, cung chủ Dạ Cách cung Ôn Vân Diệp bước ra, giọng nói được linh lực khuếch tán, vang ra từng góc của đại điện.
”Các đệ tử của tứ phái, quy củ ta đã rất quen thuộc, nhưng ta vẫn giảng giải lần nữa. Các đệ tử của tứ phái sẽ ngẫu nhiên đấu với nhau. Mỗi một đệ tử sẽ phải chiến thắng mười trận. Mỗi người sẽ có tổng cộng 100 điểm, thắng sẽ lấy được nửa số điểm đối phương, thua sẽ mất đi nửa số điểm, lúc tổng kết, một trăm hạng đầu sẽ có một danh ngạch vào Lam Anh bí cảnh!”
Những đệ tử trẻ tuổi tham gia hôm nay cũng chỉ gần một trăm năm mươi người, nên tỉ lệ đạt được danh ngạch là sáu phần. Bất quá không ai dám coi thường. Chẳng ai dám chắc trong số những người bị loại ấy không có mình? Rất nhiều ánh mắt của đệ tử Hư Kiếm tông nhìn về phía đoàn người Phong Ngân tông không có chút nào hảo ý.
Vương Thần nhỏ giọng truyền âm cho Vân Hoàng.
”Hư kiếm tông với Phong Ngân tông từ lâu đã bất hoà, khi vào trong Lam Anh bí cảnh ngươi phải cẩn thận bọn chúng”
Vân Hoàng chỉ gật đầu.
Hư kiếm tông không phải mối lo lắng lớn nhất. Vân Hoàng để ý đó chính là Dạ Cách cung kia.
Kiếp trước, vài năm sau khi hắn bị đuổi cổ, Dạ Cách cung đột ngột quật khởi mạnh mẽ, lực ép ba thế lực còn lại, mà những người đứng đầu Lăng Hà phái, Hư Kiếm tông và Phong Ngân tông đột nhiên biến mất, cả ba tông môn cuối cùng bị Dạ Cách cung ăn sạch sẽ.
Dù cho có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng cảm thấy có vấn đề.
Nhưng Vân Hoàng nghĩ mãi cũng không tìm được điểm mấu chốt, làm thế nào mà Dạ Cách cung lại có thể âm thầm thủ tiêu những nhân vật cao tầng của cả ba tông môn mà không ai biết.
Dạ Cách cung tuy thực lực đứng đầu. Nhưng nếu tấn công trực diện một thế lực có khi sẽ giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, hồi phục một nửa nguyên khí đã khó, đừng nói vẫn còn hai thế lực nữa đứng sừng sững ở đó.
Vân Hoàng kết luận, mấy chốt mà hắn còn thiếu, có lẽ chính là lần xông Lam Anh bí cảnh lần này.
...
Ngoại điện là nơi tụ họp giao lưu, khu vực tổ chức thi đấu là nội điện bên trong.
Tất cả có thời gian một ngày nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, chuẩn bị cho ngày mai.
Vân Hoàng đang ngồi xếp bằng ở giũa gian phòng của mình, giống như đang tu luyện. Nhưng Vân Hoàng đang tu luyện thân thể, không phải linh lực.
Sở sĩ hắn giả vờ bởi vì Vân Hoàng luôn cảm thấy một ánh mắt luôn khoá chặt hắn lại.
Vân Hoàng đoán đây là thủ đoạn của Dạ Cách cung nhằm thăm dò thực lực, Vân Hoàng bây giờ có quá nhiều bí mật, lúc vạn bất đắc dĩ mới lôi ra dùng.
Cũng may là, ánh mắt đó không dừng ở hắn quá lâu, chỉ một nén hương đau đã biến mất.
Danh sách chương