Khi nàng tìm thấy hắn, lúc đó nhục thể của hắn đã suy kiệt cực độ, hồn hải bị tổn thương nghiêm trọng, toàn thân hắn lạnh kẽo như một khối băng, dường như chỉ một chút nữa sẽ chết đi.
Nàng đem hắn về, dùng thiên tài địa bảo đắt giá cứu hắn sống lại, mặc cho sự phản đối của tông môn nàng, nhưng ý nàng đã quyết, không ai có thể lay chuyển.
Sau này khi hắn hỏi, nàng cũng không hiểu tại sao lại làm ra quyết định như vậy, thuần tuý chỉ là cảm xúc của nàng.
Hắn tân sinh lần nữa, đi theo phụng sự dưới trướng nàng, trở thành đệ tử của nàng, dõi theo nàng từng bước chân.
...
Ở một đình viện thanh mát, một tuyệt sắc thiếu nữ mạng một bộ bạch y đang ngồi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Động tác của nàng vô cùng bình thường, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại đẹp đã vô cùng.
Một thanh niên bưng một khay trà lên, nhìn thấy tuyệt thế thiếu nữ, khay trà trong tay suýt nữa rơi xuống, giọng nói ẩn chứa vô vàn kích động.
”Sư tôn, người đột phá Mệnh kiếp cảnh rồi!!”
Nàng nghe hắn kích động như vậy cũng không có ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói.
”Ừm, ta còn đột phá đến Đế giai Đan sư nữa, Phù sư cũng vừa vặn bước vào Tôn giả đỉnh cấp.”
Nàng ngữ khí với cùng nhẹ nhàng, tựa như đó chẳng là gì cả, còn hắn lúc này đang làm động tác như bị vạn tiễn đâm tâm. Dở khóc dở cười nói.
”Sư tôn, ngài cũng quá ngưu bức đi, thiên hạ mà biết chắc là tổ chức hộc máu tập thể a.”
Nàng đặt chén trà xuống, ngữ khí có chút ý quở trách.
”Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi thôi, bây giờ lo mà trùng kích Ngưng niệm đi.”
Hắn cước bộ xuýt nữa đạp hụt, nàng đây là đang cố tình đâm hắn tâm? Trái tim rỉ máu a!
Thế này chả phải là nhà vua so sánh với thường dân sao? Cách nhau cũng quá mức to lớn đi.
Đột nhiên, có một thị nữ chạy vào bẩm báo. Thị nữ nhìn thấy hắn vẻ chán ghét xẹt qua đáy mắt, nhưng không có dám biểu hiện ra.
“Cung chủ, Vạn Tiên Tông Thiếu tông chủ đến cầu thân.”
Nàng khuôn mặt lúc này lạnh như băng, lạnh lùng đáp lại.
“Bảo bọn hắn về.”
Thị nữ kia cắn răng không cam lòng nhưng nhận được câu trả lời rồi cũng phải lui đi.
Hắn lo lắng.
”Sư tôn, tuổi của người cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi chứ. Tại sao người không có lấy gã thiếu tông chủ đó chứ?”
”Ta ghét hắn.” - Nàng trả lời không suy nghĩ.
Hắn vỗ đầu cười khổ, xoay người bước ra.
“Sư tôn, ta cũng không thích hắn, hắn mà lại gần sư tôn thì ta sẽ cắn chết hắn!”
Nàng nhìn bóng lưng của hắn dần nhỏ dần, đôi môi xinh đẹp khẽ nói nhỏ.
”Nhưng ngươi thì...”
...
”Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn!”
Giữa chiến trường nồng mặc mùi máu, xác chết chồng chất lên nhau, hắn một đường điên cuồng phi hành, tìm kiếm hình bóng của nàng kia.
Hắn liên tục nuốt Đan dược vào, mặc kệ có gây hại cho thân thể bao nhiêu vẫn không ngừng nuốt vào, tốc độ càng là tăng lên.
Ở trên đường đi, hắn có chiến đấu với những sinh vật với cùng kì lạ, nhưng thực lực lại mạnh đến cự điểm. Bất kể là về sức bền Bỉ, chống chịu, hồi phục hay chiến đấu đều vượt qua tu sĩ.
Hắn chỉ có thể chống cự, một đường phi hành tìm nàng, mạng kệ những thương thế chồng chất đang tích lũy càng lúc càng nhiều.
Rồi đột ngột, hắn bắt được một tia cảm giác quen thuộc. Tốc độ của hắn bộc phá, dù chỉ có một phần tỉ cơ hội, hắn cũng sẽ tìm, hắn cũng phải tìm!
Nàng...đã chết...
Xác nàng ở ngay trước mặt hắn, nhiệt độ lạnh băng, cả người nàng tàn tạ đầy vết thương, hồn hải tan vỡ, tựa hồ vừa trải qua tử chiến.
Hắn ôm xác nàng vào lòng, đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn, như một con búp bê. Cử động của hắn trở nên cứng ngoắc. Giọng hắn lạc cả đi.
”Sư tôn, người đừng ngủ nữa, đệ tử đã đến đánh thức người rồi a!”
”Sư tôn, chả phải ngài bảo sẽ xem ta độ kiếp Hư thiên sao? Sao ngài lại không trả lời?
”Sư tôn, hồng trà ta pha rất ngon mà, người dậy uống đi.”
”Sư tôn, ta sẽ không trêu chọc người nữa, người đừng có dỗi mà.”
”Sư tôn ngài xem này...”
”Sư tôn...”
”Sư tôn, đừng...”
”...bỏ...”
”...ta...”
”...đi...”
...
Cuối cùng, hắn không còn cất tiếng gọi nữa, Đôi mắt hắn đã chảy xuống hai dòng huyết lệ. Mái tóc trong chốc lát trở nên bạc trắng.
Hắn, trong chốc lát trở nên già đi cả chục tuổi.
Nàng là ánh sáng của hắn, ánh sáng duy nhất.
Giờ nàng đã đi, ánh sáng đã tàn.
Tâm hắn đã triệt để vỡ...
Nàng đi rồi, hắn còn lại gì?
Trong đầu của hắn đang hiện đi hiện lại từng khoảnh khắc một ở bên cạnh nàng, giống như một con dao đem tâm can của hắn chém làm bảy mảnh.
Không biết từ lúc nào, một sinh vật đang từ từ tiến lại gần chỗ hắn đang ôm chặt xác nàng.
Nó cao hơn năm thước, có hình dạng giống cự viên nhưng cánh tay bé hơn, vỏ ngoài trơn bóng như khôi giáp.
Nó tiến đến trước mặt hắn, hắn vẫn đứng bất động, trong mắt hắn lúc này chỉ có nàng và hắn ở đó.
Sinh vật này đâm cánh tay xuyên qua trái tim hắn, hắn vẫn không thay đổi tư thế.
Nó dường như nghĩ rằng hắn đã chết nên bỏ đi.
Đột nhiên, ở giữa trán của hắn xuất hiện một cái ma ấn. Con mắt hắn cũng biến thành hắc dạ.
”Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!”
Một tiếng gào thét mang theo khí tức kinh khủng đến cực điểm tỏa ra khắp thiên địa. Thiên hôi địa ám, tất cả đều bị hủy hoại.
Ở trung tâm, xuất hiện một ma thần cao ngàn vạn trượng, mỗi một ly trên người nó đều tỏa ra khinh khủng nhất sát lục, hủy diệt, xoá sổ cùng trấn áp khí tức.
Nhưng chỉ sau một sát na, ma thần biến mất, thiên địa khôi phục lại bình thường.
Hắn đứng ngay chỗ ma thần vừa biến mất, trên hai cánh tay bế thân xác nàng. Hắn con mắt đã hoàn toàn biến thành màu đen. Tự thì thào.
”Thật sự là có thể sao?”
Xung quanh không có ai trả lời câu hỏi của hắn hết, nhưng hắn lại kích động vô cùng, nhìn về phía xa xăm.
”Sư tôn, chờ đệ tử, đệ tử sẽ đến cứu người.”
Thân hình hắn nhoáng lên, mang theo nàng biến mất trong hư không.
Nàng đem hắn về, dùng thiên tài địa bảo đắt giá cứu hắn sống lại, mặc cho sự phản đối của tông môn nàng, nhưng ý nàng đã quyết, không ai có thể lay chuyển.
Sau này khi hắn hỏi, nàng cũng không hiểu tại sao lại làm ra quyết định như vậy, thuần tuý chỉ là cảm xúc của nàng.
Hắn tân sinh lần nữa, đi theo phụng sự dưới trướng nàng, trở thành đệ tử của nàng, dõi theo nàng từng bước chân.
...
Ở một đình viện thanh mát, một tuyệt sắc thiếu nữ mạng một bộ bạch y đang ngồi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà. Động tác của nàng vô cùng bình thường, nhưng rơi vào trong mắt người khác lại đẹp đã vô cùng.
Một thanh niên bưng một khay trà lên, nhìn thấy tuyệt thế thiếu nữ, khay trà trong tay suýt nữa rơi xuống, giọng nói ẩn chứa vô vàn kích động.
”Sư tôn, người đột phá Mệnh kiếp cảnh rồi!!”
Nàng nghe hắn kích động như vậy cũng không có ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói.
”Ừm, ta còn đột phá đến Đế giai Đan sư nữa, Phù sư cũng vừa vặn bước vào Tôn giả đỉnh cấp.”
Nàng ngữ khí với cùng nhẹ nhàng, tựa như đó chẳng là gì cả, còn hắn lúc này đang làm động tác như bị vạn tiễn đâm tâm. Dở khóc dở cười nói.
”Sư tôn, ngài cũng quá ngưu bức đi, thiên hạ mà biết chắc là tổ chức hộc máu tập thể a.”
Nàng đặt chén trà xuống, ngữ khí có chút ý quở trách.
”Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta một tuổi thôi, bây giờ lo mà trùng kích Ngưng niệm đi.”
Hắn cước bộ xuýt nữa đạp hụt, nàng đây là đang cố tình đâm hắn tâm? Trái tim rỉ máu a!
Thế này chả phải là nhà vua so sánh với thường dân sao? Cách nhau cũng quá mức to lớn đi.
Đột nhiên, có một thị nữ chạy vào bẩm báo. Thị nữ nhìn thấy hắn vẻ chán ghét xẹt qua đáy mắt, nhưng không có dám biểu hiện ra.
“Cung chủ, Vạn Tiên Tông Thiếu tông chủ đến cầu thân.”
Nàng khuôn mặt lúc này lạnh như băng, lạnh lùng đáp lại.
“Bảo bọn hắn về.”
Thị nữ kia cắn răng không cam lòng nhưng nhận được câu trả lời rồi cũng phải lui đi.
Hắn lo lắng.
”Sư tôn, tuổi của người cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi chứ. Tại sao người không có lấy gã thiếu tông chủ đó chứ?”
”Ta ghét hắn.” - Nàng trả lời không suy nghĩ.
Hắn vỗ đầu cười khổ, xoay người bước ra.
“Sư tôn, ta cũng không thích hắn, hắn mà lại gần sư tôn thì ta sẽ cắn chết hắn!”
Nàng nhìn bóng lưng của hắn dần nhỏ dần, đôi môi xinh đẹp khẽ nói nhỏ.
”Nhưng ngươi thì...”
...
”Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn!”
Giữa chiến trường nồng mặc mùi máu, xác chết chồng chất lên nhau, hắn một đường điên cuồng phi hành, tìm kiếm hình bóng của nàng kia.
Hắn liên tục nuốt Đan dược vào, mặc kệ có gây hại cho thân thể bao nhiêu vẫn không ngừng nuốt vào, tốc độ càng là tăng lên.
Ở trên đường đi, hắn có chiến đấu với những sinh vật với cùng kì lạ, nhưng thực lực lại mạnh đến cự điểm. Bất kể là về sức bền Bỉ, chống chịu, hồi phục hay chiến đấu đều vượt qua tu sĩ.
Hắn chỉ có thể chống cự, một đường phi hành tìm nàng, mạng kệ những thương thế chồng chất đang tích lũy càng lúc càng nhiều.
Rồi đột ngột, hắn bắt được một tia cảm giác quen thuộc. Tốc độ của hắn bộc phá, dù chỉ có một phần tỉ cơ hội, hắn cũng sẽ tìm, hắn cũng phải tìm!
Nàng...đã chết...
Xác nàng ở ngay trước mặt hắn, nhiệt độ lạnh băng, cả người nàng tàn tạ đầy vết thương, hồn hải tan vỡ, tựa hồ vừa trải qua tử chiến.
Hắn ôm xác nàng vào lòng, đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn, như một con búp bê. Cử động của hắn trở nên cứng ngoắc. Giọng hắn lạc cả đi.
”Sư tôn, người đừng ngủ nữa, đệ tử đã đến đánh thức người rồi a!”
”Sư tôn, chả phải ngài bảo sẽ xem ta độ kiếp Hư thiên sao? Sao ngài lại không trả lời?
”Sư tôn, hồng trà ta pha rất ngon mà, người dậy uống đi.”
”Sư tôn, ta sẽ không trêu chọc người nữa, người đừng có dỗi mà.”
”Sư tôn ngài xem này...”
”Sư tôn...”
”Sư tôn, đừng...”
”...bỏ...”
”...ta...”
”...đi...”
...
Cuối cùng, hắn không còn cất tiếng gọi nữa, Đôi mắt hắn đã chảy xuống hai dòng huyết lệ. Mái tóc trong chốc lát trở nên bạc trắng.
Hắn, trong chốc lát trở nên già đi cả chục tuổi.
Nàng là ánh sáng của hắn, ánh sáng duy nhất.
Giờ nàng đã đi, ánh sáng đã tàn.
Tâm hắn đã triệt để vỡ...
Nàng đi rồi, hắn còn lại gì?
Trong đầu của hắn đang hiện đi hiện lại từng khoảnh khắc một ở bên cạnh nàng, giống như một con dao đem tâm can của hắn chém làm bảy mảnh.
Không biết từ lúc nào, một sinh vật đang từ từ tiến lại gần chỗ hắn đang ôm chặt xác nàng.
Nó cao hơn năm thước, có hình dạng giống cự viên nhưng cánh tay bé hơn, vỏ ngoài trơn bóng như khôi giáp.
Nó tiến đến trước mặt hắn, hắn vẫn đứng bất động, trong mắt hắn lúc này chỉ có nàng và hắn ở đó.
Sinh vật này đâm cánh tay xuyên qua trái tim hắn, hắn vẫn không thay đổi tư thế.
Nó dường như nghĩ rằng hắn đã chết nên bỏ đi.
Đột nhiên, ở giữa trán của hắn xuất hiện một cái ma ấn. Con mắt hắn cũng biến thành hắc dạ.
”Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!”
Một tiếng gào thét mang theo khí tức kinh khủng đến cực điểm tỏa ra khắp thiên địa. Thiên hôi địa ám, tất cả đều bị hủy hoại.
Ở trung tâm, xuất hiện một ma thần cao ngàn vạn trượng, mỗi một ly trên người nó đều tỏa ra khinh khủng nhất sát lục, hủy diệt, xoá sổ cùng trấn áp khí tức.
Nhưng chỉ sau một sát na, ma thần biến mất, thiên địa khôi phục lại bình thường.
Hắn đứng ngay chỗ ma thần vừa biến mất, trên hai cánh tay bế thân xác nàng. Hắn con mắt đã hoàn toàn biến thành màu đen. Tự thì thào.
”Thật sự là có thể sao?”
Xung quanh không có ai trả lời câu hỏi của hắn hết, nhưng hắn lại kích động vô cùng, nhìn về phía xa xăm.
”Sư tôn, chờ đệ tử, đệ tử sẽ đến cứu người.”
Thân hình hắn nhoáng lên, mang theo nàng biến mất trong hư không.
Danh sách chương