Vân Hoàng hít vào một hơi lãnh khí.

Bên trong mật thất nhỏ này chỉ có tổng cộng mười hai cái Ngọc giản, mỗi một cái Ngọc giản lại được bố trí một cái cấm chế rất mạnh, tuy chỉ là Linh giai cực phẩm phù văn cấm chế, nhưng người bố trí cấm chế này mạnh hơn hắn nhiều.

Những cấm chế này như hoà vào thiên địa, để làm được bước này thì thiên địa cảm ngộ cũng đã đạt đến cấp bậc rất cao. Hắn đoán sơ sơ qua ít nhất cũng là một Thông Linh cảnh cửu cấp đỉnh phong.

Một cái Lăng gia nơi La Vũ Thành này, thoạt nhìn là một cái tầm thường gia tộc, ai mà ngờ được tổ tiên lại là một cường giả như vậy? Khi Vân Hoàng thần thức tiến đến gần những cái Ngọc giản kia, hắn cảm thấy thần thức của mình giống như đụng vào một cái tầng bình chướng. Ngay sau đó, một lực ép tinh thần hướng hắn đè xuống.

”Có người bên trong?”

Vân Hoàng hồn hải ông ông rung lên từng hồi, thần thức của hắn càng gia cường lên, chống chọi cứng đối cứng cùng cỗ tinh thần lực này. Hắn ban đầu sở dĩ thất thủ cũng là vì không nghĩ đến trong này còn ẩn dấu như vậy, nhưng giờ đây khi hắn đã hoàn toàn bình ổn lại, Hắc Động hồn hải xoay tròn, những cỗ tinh thần lực kia từng cái từng cái một bị nghiền nát thành bác vụn.

”Chậc, cũng may là đánh lén mình đồng dạng cũng là Thông Linh sơ kì đỉnh phong tinh thần công kích lực lượng, nếu không lần này quả thật có nguy hiểm.”

Tuy rằng Thần hồn chi pháp của hắn có thể chữa được hầu hết các loại hồn hải bị thương, tổn hao hay thậm chia là thương tổn đến bản nguyên, nhưng để chữa trị cần thời gian rất dài, sẽ khiến hắn lỡ rất nhiều việc.

Thần thức của hắn phá tan cấm chế trên mình những Ngọc giản kia, những cấm chế này tuy rằng là Linh giai cực phẩm phù văn, bất quá thời gian bố trí hắn đoán cũng không cách dưới một ngàn năm. Thời gian này dù là bán Huyền giai cấp bậc phù văn cũng có thể bị mục nát chứ đừng nói đến Linh giai cực phẩm.

“Vị Lăng gia tổ tiên này, chắc cũng không nghĩ là hậu thế lại lụi bại đến mức không thể mở nổi truyền thừa của mình ra. Cuối cùng lại rơi vào tay ngoại nhân như mình.”

Vân Hoàng dở khóc dở cười.

Thần thức của hắn cuối cùng cũng đem toàn bộ mười hai cái cấm chế phá vỡ. mười hai cái Ngọc giản nội dung lộ ra trước mặt hắn.

Vân Hoàng thần thức bắt đầu dò xét.

”Thật là tinh diệu, thật sự rất tinh diệu!”

Vân Hoàng không nhịn được mà khen ngợi, hắn đã xem qua một bài miếng Ngọc giản rồi. Đồng dạng là Nhập đạo bát phẩm Đan đạo, nhưng của lăng gia tiên tổ so với hắn càng thâm sâu hơn.

Đây cũng không nói là thủ pháp hay cách thức luyện chế, mà là nói về tri thức.

Đan đạo không chỉ là riêng mỗi việc luyện Đan, nó trong đó còn bao hàm rất nhiều thứ như dược học, từng loại linh dược khác nhau sinh ra ở những điều kiện khác nhau và trong thời gian khác nhau đều có biến hoá của riêng mình.

Sử dụng những loại biến hoá đó một cách hợp lí mới có thể khiến linh dược hài hoà cùng nhau mà không gây ra sự bài xích. Nếu không thì cũng đừng nghĩ đến chuyện luyện Đan.

Vân Hoàng lúc này chỉ có thể đ toàn bộ học vẹt, cũng là bởi vì những cái này có rất nhiều cái tối nghĩa cùng khó hiểu, không thực hành thì hắn không hiểu nổi, vì thế chỉ có thể trở về mới có thể đem toàn bộ đống tri thức này tiêu hao.

“Có những cái này điều kiện, không tới ba ngày ta có thể luyện chế được bán Huyền giai Đan dược, tiến vào hàng ngực nửa bước Đại Sư.”

Vân Hoàng có chút hưng phấn cảm thán.

Sau khi đem toàn bộ nội dung trong mười hai miếng Ngọc giản nhớ lực, Vân Hoàng ly khai khỏi Lăng gia, trước khi hắn rời đi, Lăng gia gia chủ Lăng Viễn Trình còn nhét cho hắn một cái nhẫn trữ vật, trong đó chứa khoảng mười vạn hạ phẩm linh thạch. Bán Hoàng cũng ngầm đoán được ý nên hắn cũng không khách khí nhận lấy.

...

Đêm.

Vân Hoàng thở ra một ngụm bạch khí, nhìn viên Đan dược lóng lánh trên bàn tay mình không khỏi cười khổ. Một viên bán Huyền Đan đã tiêu hao phân nửa hắn tích lũy cả tháng làm ăn trong La Vũ Thành.

”Nơi này đã không còn gì làm nữa, cũng đã đến lúc rời đi rồi.”

Vân Hoàng qua đây cũng chỉ là một cái khách qua đường, nhưng hắn cũng không khỏi có một ít lưu luyến.

Kiếp này, đây chính là nơi đầu tiên mà hắn khởi bước, cũng là những thành công đầu tiên mà Vân Hoàng hắn tạo ra.

Đối với một số người, cái đầu tiên có lẽ chính là đáng nhớ nhất. Hắn cũng như vậy, La Vũ Thành chính là nơi thực sự mà Vân Hoàng bước những bước chân đầu tiên, chiếm giữ một góc nhỏ trong tâm trí hắn.

Nghĩ đến những điều này, Vân Hoàng đất lòng giống như có điều gì đó không còn bị trói buộc nữa, được giải thoát.

Vân Hoàng từ lúc sống lại một kiếp này chưa bao giờ ngủ thực sự một lần nào. Bởi vì hắn sợ, sợ rằng khi mình mở mắt ra sẽ lại là khung cảnh kia, hắn với cái thi thể lạnh ngắt của chính mình, trước mặt là trận đại chiến của hai vị tu sĩ kia, sợ rằng tất cả những nhân sinh mình đã trải qua, những con người mình gặp chỉ là ảo tưởng của một kẻ sắp chết. Nhưng giờ đây, Vân Hoàng đặt mình xuống giường say giấc, ngủ yên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện