Vân Hoàng tâm thần bất định lẩn trốn sau một hốc đá, thần thức phóng xuất ra ngoài. Thỉnh thoảng lại có một tốp gồm vài ba con tam cấp yêu thú đi ngang qua chỗ hắn.
Còn về nguyên nhân tại sao hắn phải trốn thì phải quay về năm ngày trước, thời điểm mà Hắc Dạ Lang lần đầu xuất hiện. Hắn sau khi rút lui đi được có nửa ngày, phân nửa Tam cấp yêu thú tản ra tứ phương tám hướng tìm kiếm. Tuy không hoàn toàn nhưng Vân Hoàng có thể đoán rằng là tìm kiếm hắn. Ngày hôm đó hắn đã bị Hắc Dạ Lang phát hiện.
“Chậc chậc, xem ra muốn giấu được tồn tại của mình với Tam cấp đỉnh giai yêu thú vẫn chênh lệch không nhỏ a!” - Vân Hoàng cười khổ.
Sau khi chắc chắn nhóm kia Tam cấp yêu thú đã hoàn toàn ly khai, trong thời gian ngắn sẽ không có nhóm mới xuất hiện. Hắn nhanh chóng lẻn đi.
Vân Hoàng thực chất có thể dễ dàng chém giết Tam cấp yêu thú, nhưng như vậy tương đương với đánh rắn động cỏ. Hắn giết một, một vạn chắc chắn sẽ tìm tới cửa đòi mạng hắn, huống chi tại đâu Tam cấp trung giai, cao giai cũng có không ít.
Vân Hoàng tìm được một cái hốc sâu có thông nhiều đường, bố trí một cái ẩn nặc trận pháp. Hắn nằm bệt xuống thở ra một hơi, nhiều ngày liên tục bị truy đuổi đã khiến Vân Hoàng có chút mệt mỏi.
Nhưng chỉ nghỉ ngơi một lúc, Vân Hoàng lại ngồi dậy, lúc này không phải lúc để buông lỏng, hắn không muốn ngồi im như vậy.
Vân Hoàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một số quyển trục và ngọc giản có trận pháp tri thức. Nếu hắn có thể đạt đến Ngũ cấp Trận Pháp Sư, liền có thể bố trí một cái cỡ nhỏ truyền tống trận. Tuy chỉ là nhỏ thôi nhưng cũng đủ để hắn truyền tống lên gần mặt đất, lúc đó khác có biện pháp để thoát ra.
“Trước tiên thử xem.”
Vân Hoàng vẽ lên trên không trung, một cái Nhất cấp sơ giai trận pháp trôi nổi trong không khí, hắn tiếp tục làm một cái trận pháp tương tự như vậy. Cho đến khi số lượng trận pháp đã đạt đến mười hắn mới dừng lại, hai tay kết thủ ấn, từng tia linh lực đem mười cái trận pháp quán thông vào một khối.
”Mười cái Nhất cấp sơ giai Thiêu Hoả trận, không biết đạt đến mức nào nhỉ?”
Hắn kích phát trận pháp, một đoàn hỏa diễm nóng bỏng phun ra. Cảm nhận được sức nóng của hỏa diễm, Vân Hoàng ngạc nhiên.
”Vậy mà có thể so với Nhất cấp trung giai trận pháp bảy phần uy lực.”
Trong số những quyển trục mà hắn đạt được có một môn trận pháp vô cùng thú vị, xưng là liên hợp trận. Liên hợp trận có thể đem nhiều cấp thấp trận pháp câu thông lại với nhau, lẫn nhau đề thăng uy lực.
Bất quá, muốn hoàn toàn sử dụng liên hợp trận cần nắm rất rõ từng phương vị, khuyết thiếu của trận pháp. Khi đó mới có thể đem nó kết nối với trận pháp khác, nếu không phản phệ sẽ rất kinh khủng.
Đừng nhìn Vân Hoàng đã là Tam cấp trung giai Trận Pháp Sư, chứ nếu muốn bố trí liên hợp trận hắn cũng chỉ có thể đem Nhất cấp cao giai trận pháp liên hợp với nhau thôi.
Liên hợp Nhất cấp cao giai trận pháp với hắn lúc này không có tác dụng gì, nhưng sau này thì liên hợp trận có thể sẽ trở thành hắn bài tẩy một trong.
Song song trận đạo, các phương diện khác cũng không bị Vân Hoàng bỏ ngỏ, Vân Hoàng đem toàn bộ linh dược bên trong nhẫn trực vật luyện chế toàn bộ thành Đan dược, đồng thời cũng tiêu hoá hết đống tri thức của Lăng gia Đan đạo kết hợp với lĩnh ngộ của mình.
Ba ngày sau, Vân Hoàng đang tu luyện thì cảm nhận được ba động lớn đang hướng đến đây, hắn thu dọn trận pháp, nhanh chóng lẩn đi những chỗ khác.
...
Nguyên Hạo Quốc, bên trong Càn Thương viện.
Trong đêm tối, Nguyệt Nha trong tay vẫn cầm một thanh kiếm, miệt mài mài sắc chính mình lưỡi kiếm.
Nửa năm qua đi, nàng đã cao hơn một chút, khí chất cũng ngày càng thành thục hơn.
Được Càn Thương viện cao tầng chú trọng bồi dưỡng, Nguyệt Nha giờ đây đã là Luyện Khí cảnh thất cấp đỉnh phong. Hơn nữa với nàng thực lực, Hư Linh cảnh trở xuống cơ hồ là vô địch.
Cách chỗ nàng luyện kiếm tầm mấy chục trượng, một thanh niên sắc mặt lạnh lùng tiến ra, hướng Nguyệt Nha ra lệnh.
“Vân Nguyệt Nha, cho ngươi ba ngày thời gian hồi gia. Chỉ cần ngươi hồi, Vân gia cao tầng có lẽ sẽ tha cho ngươi.”
Nguyệt Nha cười lạnh, nửa năm qua đi, nàng đã bớt đi sự ngây thơ, trẻ con, thêm vào sự quyết đoán, một chút tàn nhẫn. Nghĩ rằng Nguyệt Nha nàng là một tiểu hài tử mười tuổi nên dễ bị lừa sao? Hơn nữa, Chuyển Long Hình Thần Quả càng phát hủy ra tác dụng to lớn hơn. Thần, Long chí cao vô thượng, dưỡng dục cho nàng một cỗ vô thượng chi ý. Bất cứ ai nhìn thấy sẽ đều có cảm giác hèn mọn, nhỏ bé.
Thanh niên kia sắc mặt khó coi, hắn ngay trong khoảnh khắc kia đã sợ hãi đối với Nguyệt Nha. Đường đường là một cái Hư Linh cảnh cường giả lại bị một tiểu gia hỏa Luyện Khí cảnh dọa sợ, điều này mà truyền ra ngoài có khi hắn cũng không còn mặt mũi nữa.
Nguyệt Nha dừng đường kiếm lại, ngữ khí lạnh lùng nói ra một câu.
”Cút!”
Tên kia sắc mặt xấu xí, kiềm chế ham muốn muốn động thủ lại, quay người rời đi.
Bọn chúng trước đó muốn dùng người đã đưa Nguyệt Nha về Vương Đô để uy hiếp nàng, nhưng trên đó ẩn dấu quá giỏi, sau khi ra khỏi Vương Đô giống như hơi nước bốc hơi đồng dạng, biệt tăm biệt tích, mặc kệ tìm xa tới đâu cũng không thấy được. Cũng phải thôi, ai lại ngờ người mà chúng đang tìm đang trốn dưới lòng đất chứ.
Tên Vân gia đệ tử bóp nát truyền âm phù, một đạo tin tức gửi về Vân gia tổng bộ.
”Lớn mật!”
Vân gia gia chủ Vân Hạo Dực vỗ một chưởng lên cái bàn làm nó chia năm sẻ bảy.
“Vân Nguyệt Nha, ngươi nghĩ rằng Càn Thương viện sẽ che chở cho ngươi mãi sao. Một con tiện nhân mà thôi, dám không để Vân gia ta vào mắt.”
Từ bên trong gian nhà bước ra một vị cũng trang mĩ phụ, Vân Hạo Dự thê tử Đường Tu Nhai.
“Hạo Dực, chàng nôn nóng làm gì? Càng Thương viện thì đã sao? Càn gia thì đã sao? Sớm muộn gì...”
Vân Hạo Dực minh ngộ, mỉm cười hoà ái, khác hẳn một trời một vực so với ban nãy.
”Nàng nói đúng, là ta nóng vội.”
”Nhưng mà coi thường Vân gia ta, sớm muộn gì nó cũng phải chết.” - Sắc mặt hắn chuyển lạnh.
Đường Tu Nhai nhào vào lòng Vân Hạo Dược, giọng nói mê huyễn, quyến rũ nói.
“Phu quân, ta muốn...”
Ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo cùng thân hình đẫy đà của Đường Tu Nhai trong lòng mình, lại thêm giọng nói kích thích vô cùng. Vân Hạo Dực sớm đã u mê đầu óc, khí huyết cương dương, bế Đường Tu Nhai lên giường.
Còn về nguyên nhân tại sao hắn phải trốn thì phải quay về năm ngày trước, thời điểm mà Hắc Dạ Lang lần đầu xuất hiện. Hắn sau khi rút lui đi được có nửa ngày, phân nửa Tam cấp yêu thú tản ra tứ phương tám hướng tìm kiếm. Tuy không hoàn toàn nhưng Vân Hoàng có thể đoán rằng là tìm kiếm hắn. Ngày hôm đó hắn đã bị Hắc Dạ Lang phát hiện.
“Chậc chậc, xem ra muốn giấu được tồn tại của mình với Tam cấp đỉnh giai yêu thú vẫn chênh lệch không nhỏ a!” - Vân Hoàng cười khổ.
Sau khi chắc chắn nhóm kia Tam cấp yêu thú đã hoàn toàn ly khai, trong thời gian ngắn sẽ không có nhóm mới xuất hiện. Hắn nhanh chóng lẻn đi.
Vân Hoàng thực chất có thể dễ dàng chém giết Tam cấp yêu thú, nhưng như vậy tương đương với đánh rắn động cỏ. Hắn giết một, một vạn chắc chắn sẽ tìm tới cửa đòi mạng hắn, huống chi tại đâu Tam cấp trung giai, cao giai cũng có không ít.
Vân Hoàng tìm được một cái hốc sâu có thông nhiều đường, bố trí một cái ẩn nặc trận pháp. Hắn nằm bệt xuống thở ra một hơi, nhiều ngày liên tục bị truy đuổi đã khiến Vân Hoàng có chút mệt mỏi.
Nhưng chỉ nghỉ ngơi một lúc, Vân Hoàng lại ngồi dậy, lúc này không phải lúc để buông lỏng, hắn không muốn ngồi im như vậy.
Vân Hoàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một số quyển trục và ngọc giản có trận pháp tri thức. Nếu hắn có thể đạt đến Ngũ cấp Trận Pháp Sư, liền có thể bố trí một cái cỡ nhỏ truyền tống trận. Tuy chỉ là nhỏ thôi nhưng cũng đủ để hắn truyền tống lên gần mặt đất, lúc đó khác có biện pháp để thoát ra.
“Trước tiên thử xem.”
Vân Hoàng vẽ lên trên không trung, một cái Nhất cấp sơ giai trận pháp trôi nổi trong không khí, hắn tiếp tục làm một cái trận pháp tương tự như vậy. Cho đến khi số lượng trận pháp đã đạt đến mười hắn mới dừng lại, hai tay kết thủ ấn, từng tia linh lực đem mười cái trận pháp quán thông vào một khối.
”Mười cái Nhất cấp sơ giai Thiêu Hoả trận, không biết đạt đến mức nào nhỉ?”
Hắn kích phát trận pháp, một đoàn hỏa diễm nóng bỏng phun ra. Cảm nhận được sức nóng của hỏa diễm, Vân Hoàng ngạc nhiên.
”Vậy mà có thể so với Nhất cấp trung giai trận pháp bảy phần uy lực.”
Trong số những quyển trục mà hắn đạt được có một môn trận pháp vô cùng thú vị, xưng là liên hợp trận. Liên hợp trận có thể đem nhiều cấp thấp trận pháp câu thông lại với nhau, lẫn nhau đề thăng uy lực.
Bất quá, muốn hoàn toàn sử dụng liên hợp trận cần nắm rất rõ từng phương vị, khuyết thiếu của trận pháp. Khi đó mới có thể đem nó kết nối với trận pháp khác, nếu không phản phệ sẽ rất kinh khủng.
Đừng nhìn Vân Hoàng đã là Tam cấp trung giai Trận Pháp Sư, chứ nếu muốn bố trí liên hợp trận hắn cũng chỉ có thể đem Nhất cấp cao giai trận pháp liên hợp với nhau thôi.
Liên hợp Nhất cấp cao giai trận pháp với hắn lúc này không có tác dụng gì, nhưng sau này thì liên hợp trận có thể sẽ trở thành hắn bài tẩy một trong.
Song song trận đạo, các phương diện khác cũng không bị Vân Hoàng bỏ ngỏ, Vân Hoàng đem toàn bộ linh dược bên trong nhẫn trực vật luyện chế toàn bộ thành Đan dược, đồng thời cũng tiêu hoá hết đống tri thức của Lăng gia Đan đạo kết hợp với lĩnh ngộ của mình.
Ba ngày sau, Vân Hoàng đang tu luyện thì cảm nhận được ba động lớn đang hướng đến đây, hắn thu dọn trận pháp, nhanh chóng lẩn đi những chỗ khác.
...
Nguyên Hạo Quốc, bên trong Càn Thương viện.
Trong đêm tối, Nguyệt Nha trong tay vẫn cầm một thanh kiếm, miệt mài mài sắc chính mình lưỡi kiếm.
Nửa năm qua đi, nàng đã cao hơn một chút, khí chất cũng ngày càng thành thục hơn.
Được Càn Thương viện cao tầng chú trọng bồi dưỡng, Nguyệt Nha giờ đây đã là Luyện Khí cảnh thất cấp đỉnh phong. Hơn nữa với nàng thực lực, Hư Linh cảnh trở xuống cơ hồ là vô địch.
Cách chỗ nàng luyện kiếm tầm mấy chục trượng, một thanh niên sắc mặt lạnh lùng tiến ra, hướng Nguyệt Nha ra lệnh.
“Vân Nguyệt Nha, cho ngươi ba ngày thời gian hồi gia. Chỉ cần ngươi hồi, Vân gia cao tầng có lẽ sẽ tha cho ngươi.”
Nguyệt Nha cười lạnh, nửa năm qua đi, nàng đã bớt đi sự ngây thơ, trẻ con, thêm vào sự quyết đoán, một chút tàn nhẫn. Nghĩ rằng Nguyệt Nha nàng là một tiểu hài tử mười tuổi nên dễ bị lừa sao? Hơn nữa, Chuyển Long Hình Thần Quả càng phát hủy ra tác dụng to lớn hơn. Thần, Long chí cao vô thượng, dưỡng dục cho nàng một cỗ vô thượng chi ý. Bất cứ ai nhìn thấy sẽ đều có cảm giác hèn mọn, nhỏ bé.
Thanh niên kia sắc mặt khó coi, hắn ngay trong khoảnh khắc kia đã sợ hãi đối với Nguyệt Nha. Đường đường là một cái Hư Linh cảnh cường giả lại bị một tiểu gia hỏa Luyện Khí cảnh dọa sợ, điều này mà truyền ra ngoài có khi hắn cũng không còn mặt mũi nữa.
Nguyệt Nha dừng đường kiếm lại, ngữ khí lạnh lùng nói ra một câu.
”Cút!”
Tên kia sắc mặt xấu xí, kiềm chế ham muốn muốn động thủ lại, quay người rời đi.
Bọn chúng trước đó muốn dùng người đã đưa Nguyệt Nha về Vương Đô để uy hiếp nàng, nhưng trên đó ẩn dấu quá giỏi, sau khi ra khỏi Vương Đô giống như hơi nước bốc hơi đồng dạng, biệt tăm biệt tích, mặc kệ tìm xa tới đâu cũng không thấy được. Cũng phải thôi, ai lại ngờ người mà chúng đang tìm đang trốn dưới lòng đất chứ.
Tên Vân gia đệ tử bóp nát truyền âm phù, một đạo tin tức gửi về Vân gia tổng bộ.
”Lớn mật!”
Vân gia gia chủ Vân Hạo Dực vỗ một chưởng lên cái bàn làm nó chia năm sẻ bảy.
“Vân Nguyệt Nha, ngươi nghĩ rằng Càn Thương viện sẽ che chở cho ngươi mãi sao. Một con tiện nhân mà thôi, dám không để Vân gia ta vào mắt.”
Từ bên trong gian nhà bước ra một vị cũng trang mĩ phụ, Vân Hạo Dự thê tử Đường Tu Nhai.
“Hạo Dực, chàng nôn nóng làm gì? Càng Thương viện thì đã sao? Càn gia thì đã sao? Sớm muộn gì...”
Vân Hạo Dực minh ngộ, mỉm cười hoà ái, khác hẳn một trời một vực so với ban nãy.
”Nàng nói đúng, là ta nóng vội.”
”Nhưng mà coi thường Vân gia ta, sớm muộn gì nó cũng phải chết.” - Sắc mặt hắn chuyển lạnh.
Đường Tu Nhai nhào vào lòng Vân Hạo Dược, giọng nói mê huyễn, quyến rũ nói.
“Phu quân, ta muốn...”
Ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo cùng thân hình đẫy đà của Đường Tu Nhai trong lòng mình, lại thêm giọng nói kích thích vô cùng. Vân Hạo Dực sớm đã u mê đầu óc, khí huyết cương dương, bế Đường Tu Nhai lên giường.
Danh sách chương