Cơn mưa không lớn, nhưng sợ nhất là nửa đêm với vụn vặt ngầm, bí mật mang theo phong trần, tóc tai y phục đã nửa ướt, nhưng bởi vì gió nổi lên khiến chúng vẫn chưa khô mà lại dính vào người, không thoải mái bằng bị mưa to tưới ướt, nhưng vẫn còn tốt hơn tóc mai ướt át, y phục nặng nề dính vào nhau, nặng như đá tảng, cứ như muốn ép xương cổ vỡ nát.

Dưới người là đá vụn bùn đất, nằm cũng không thoải mái, một bên bả vai của Thôi Bất Khứ không dùng được lực, cả người cũng chỉ có thể dựa vào một khuỷu tay, đau nhức ở xương bả vai từ đầu đến giờ vẫn tiếp tục đau, mỗi một lần hít thở, thứ hắn ngửi thấy không phải là mùi tanh của bùn đất pha với nước mưa, cũng không phải mùi rượu khắp nơi trong quán, mà là mùi máu tỏa ra trên cả người mình.

Cơ thể không chịu nổi gánh nặng, bệnh tật và vết thương cũ chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, đau đớn không chỉ phát ra từ khắp người mà vết thương cũ cũng bị kéo ra, như một cái tay vô hình nắm con dao cùn tách rời thân thể.

Nhưng những nỗi đau khắc cốt khó quên này còn không rõ ràng bằng cảm giác trên môi.

Thôi Bất Khứ hơi mở to hai mắt, nhất thời quên cả phản kháng.

Hắn như khó mà tin được đối phương sẽ làm ra loại chuyện này vào lúc này.

Trong người trọng thương, những người ở đây trừ Quan Sơn Hải hôn mê bất tỉnh, còn có hai đốt mắt nóng rực đang trợn lên nhìn bọn họ.

Hai khuôn mặt giống Phượng Tiêu như đúc, giờ phút này lại lộ ra vẻ si ngốc không Phượng Tiêu chút nào, kinh ngạc nhìn bọn họ như hai khối gỗ.

Thôi Bất Khứ liếc một cái, chợt cảm thấy vết thương càng đau.

Phượng Tiêu lại chẳng ngó ngàng gì tới, không coi ai ra gì.

Y thậm chí bởi vì bất mãn Thôi Bất Khứ phân tâm hoảng hốt mà tăng thêm sức đè trên môi, không muốn dừng bước trước ngưỡng cửa lướt qua là ngừng, mà một hai phải gõ cửa yêu cầu chủ nhân trong nhà không còn một mống mới chịu hài lòng nghênh ngang mà đi.

Cái tay không bị thương một đè trên vai Phượng Tiêu, dùng sức đẩy ngược lại, Thôi Bất Khứ căn bản không muốn nghênh còn cự, đáng tiếc Phượng Tiêu trọng thương không nhúc nhích, vẫn vững như đá, thậm chí còn tăng thêm lực nắm cằm hắn, khiến Thôi Bất Khứ phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ vì không chịu nổi gánh nặng.

Nếu không thì giả bộ bất tỉnh, dù sao cũng là ngựa quen đường cũ.

Hắn nghĩ như vậy, Phượng Tiêu lại như nhìn thấu ý định của hắn, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy uy hiếp: “Nếu ngươi còn giả vờ choáng váng nữa thì cho dù ở trước mặt bọn họ, ta cũng sẽ lột sạch ngươi ra.”

Thôi Bất Khứ: …

Hắn không nghi ngờ chút nào, Phượng Nhị rất có thể làm được loại chuyện này, nhưng Thôi Bất Khứ không thể mất mặt như vậy được.

Giữa lúc do dự, đối phương lại không hề kiêng kỵ quét sạch một vòng, rốt cuộc vào lúc Thôi Bất Khứ khí tức rối loạn sắc mặt đỏ ửng gần như không thể chịu được nữa mới đột nhiên lui ra, nhưng hô hấp nóng bỏng vẫn còn để lại trên môi, màu môi trắng bệch thậm chí còn lộ ra màu xám xịt trong ngày thường lại bị cắn sưng lên đỏ bừng, Tả Nguyệt sứ bị bắt hơi ngẩng đầu, đôi mắt không biết là dính mưa hay là bị hô hấp phun vào mà hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, như giận mà không phải là giận, Phượng Tiêu gần trong gang tấc thấy rõ tất cả, biết người ngoài chưa chắc sẽ chú ý tới chi tiết này nhưng vẫn không khỏi đắc ý trong lòng, ngay cả cảm giác thất bại khi khó khăn lắm mới đánh ngang tay với Tiêu Lý, lại để khó đối phương bình yên rời đi cũng đã tiêu tán rất nhiều.

Minh Nguyệt há mồm ra, ngay cả nước mưa lọt vào cũng hồn nhiên không biết.

Hắn cảm thấy có thể là thương thế của mình quá nặng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma xuất hiện ảo giác, vội vàng miễn cưỡng kéo tầm mắt từ trên người hai người kia về, chịu đựng đau đớn, khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Diệu Ngữ bên cạnh, đang muốn bảo nàng tới đỡ mình một cái, lại thấy vẻ mặt của Tần Diệu Ngữ còn ngơ ngác hơn cả mình vừa rồi, đôi mắt trừng to tròn nhìn về phía trước, không hề chớp mắt cái nào.

Minh Nguyệt nghi hoặc quay về nhìn lần nữa, nhìn thấy hai người Phượng Thôi đã tách ra, Phượng Nhị ho khan mấy tiếng, nghiêng đầu khạc ra một búng máu đen, níu cánh tay Thôi Bất Khứ giúp hắn đứng dậy.

Rất bình thường mà, xem ra vừa rồi quả thật là ảo giác. Minh Nguyệt thở phào một cái, thầm nói.

“Nhị phủ chủ và Thôi Tôn sứ, hóa ra là quan hệ như vậy?” Tần Diệu Ngữ lại gần, xì xào bàn tán.

“Quan hệ thế nào?” Minh Nguyệt khó hiểu, đột nhiên nhớ tới một màn vừa rồi, lông măng cả người đều dựng lên, chợt cảm thấy nội thương càng đau hơn nữa rồi.

“Đoạn tụ phân đào nha.” Giọng nói của Tần Diệu Ngữ rất nhỏ.

Thương thế của nàng là nhẹ nhất, trừ ở trong quán rượu thì những trận chiến về sau không cần nàng ra tay, bây giờ được nghỉ ngơi một lát, đã khôi phục được một chút, đương nhiên có tinh thần truy cứu những chi tiết này hơn người khác rồi. 

Minh Nguyệt chưa kịp trả lời, Phượng Tiêu đã nhìn sang trước, sát khí của y vẫn chưa lui, không còn vẻ phóng túng trêu đùa bình thường nữa, Tần Diệu Ngữ bị y liếc một cái, lập tức câm như hến, cho đến khi Phượng Tiêu xoay người rời đi mới thở ra một hơi dài, vừa nhỏ tiếng hỏi Minh Nguyệt: “Tam phủ chủ, từ nay về sau chúng ta còn theo Tả Nguyệt cục cướp công lao hay không?”

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi đã khiến Minh Nguyệt cảm thấy mình không chỉ choáng váng đầu, mà dạ dày còn cồn cào, nội thương nặng hơn, hận không thể ói ra một búng máu thịt lần nữa.

Hắn biết Phượng Nhị xưa nay lớn gan làm bậy, không coi lễ phép ra gì, nhưng vạn lần không ngờ được Phượng Nhị sẽ lớn gan làm bậy đến nước này.

Lui mười ngàn mà bước nói, ngươi vừa ý ai thì không sao, hết lần này tới lần khác lại là đầu não của Tả Nguyệt cục.

Minh Nguyệt từng nghe nói Thôi Bất Khứ khó dây dưa, nhưng điều khiến hắn nhức đầu vạn phần không chỉ là Thôi Bất Khứ khó đối phó, mà là Tả Nguyệt cục sau lưng hắn, còn có suy nghĩ của Đế Hậu sau khi biết chuyện này. Mặc dù Đế Hậu vợ chồng tình thâm, nhưng có đế vương nào lại muốn thủ hạ của mình cấu kết cùng một chỗ chứ, còn cần tâm thuật thăng bằng của đế vương hay không vậy?”

Chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra một chút nào cả — thậm chí Minh Nguyệt chuyên cần trung thành với cương vị còn bắt đầu suy nghĩ ra đối sách về sau rồi.

Vì vậy thương thế lại càng đau.

Đây không phải là nội thương bình thường nữa, cứng chọi cứng một chưởng cùng Tiêu Lý gần như tiêu hao chân khí đã không còn nhiều của Minh Nguyệt, kinh mạch nội tạng đều bị chấn thương, nếu không phải trước đó Tiêu Lý đã giao thủ cùng Phượng Tiêu, có chút hao tổn, chỉ sợ giờ phút này Minh Nguyệt đã mất mạng.

“Tam phủ chủ?” Tần Diệu Ngữ không biết hắn đang suy nghĩ gì, còn thấy kì lạ vì sao đột nhiên hắn nhìn thẳng phía trước, mắt không tiêu cự, cứ như trúng tà.

“Không được, ta mệt quá, phải ngủ một giấc đã.” Minh Nguyệt lẩm bẩm nói, nhắm mắt nằm trong bùn đất không muốn động.

Tần Diệu Ngữ: …

Nên đỡ cấp trên lên hay là tự mình về đây? Nàng cũng rất mệt mỏi, nếu như nâng Minh Nguyệt đi cả một đường… Nhưng cứ trở về như vậy, nhất định sẽ bị trách cứ.

Tần Diệu Ngữ nhìn trái phải một chút, tìm chỗ có mái hiên khô ráo nằm xuống, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.

Nàng cũng bị thương đến ngất đi.

Thôi Bất Khứ đứng lên.

Một tay của hắn được Phượng Tiêu nâng, trên thực tế cũng đang chia sẻ hơn nửa sức nặng của Phượng Tiêu.

Nếu không phải như vậy, chỉ sợ Phượng Tiêu không có cách nào chống đỡ để về.

Thôi Bất Khứ cười nhạt, nửa phần không đồng tình: “Không phải vừa rồi Nhị phủ chủ rất uy phong sao, làm sao bây giờ như sắp chết vậy?”

Phượng Tiêu thở dài: “Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng nếu ta chết thật thì không phải đã phụ lòng một câu ‘đáng giá’ kia của ngươi sao?”

Thôi Bất Khứ: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ cho Tả Nguyệt cục treo đèn lồng đỏ hơn nửa tháng, mỗi ngày cho nổ ba dây pháo, giăng đèn kết hoa, vui mừng khôn xiết.”

Phượng Tiêu: “Khứ Khứ à, nữ nhân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo là đáng yêu, nhưng nam nhân miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo chính là làm kiêu, dĩ nhiên, ngươi không thể giống như tục nhân, nhưng để ngươi thoải mái thừa nhận một câu không muốn ta chết khó khăn thế sao?”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Ngươi có thể nói nhảm nhiều như vậy, xem ra thân thể đã ổn rồi?”

Hắn còn chưa dứt lời đã buông lỏng tay không chút lưu tình.

Phượng Tiêu vừa dùng hết sức để nói chuyện, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, một hơi còn chưa lên được đã trực tiếp ngã xuống đất, bùn bắn tung tóe cả người.

Lục phủ ngũ tạng của y như bị lửa thiêu, một khi sự chú ý đặt lên thương thế thì ngay lập tức không nói nên lời.

Xưa nay Phượng Nhị phủ chủ yêu sạch sẽ, ngay cả y phục dính vào một chút bùn cũng sẽ đổi một bộ đồ mới, lúc nào đã từng chật vật như vậy?

Y chậm rãi khạc ra một hơi, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân của Thôi Bất Khứ càng lúc càng xa.

Đúng là tàn nhẫn.

Nhưng thời tiết này cũng là thật lạnh quá.

Tại sao y lại phải ham muốn thoải mái mà lúc đi ra ngoài không mặc thêm một bộ chứ? Như vậy thì cho dù có gặp phải gió thu mưa lạnh, cũng không đến nỗi ê ẩm cả răng như bây giờ.

Nhưng nghĩ bây giờ họ Tiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong lòng y liền cân bằng.

Ngay cả mất mát khi bị Thôi Bất Khứ ném xuống cũng chẳng rõ ràng nữa.

Tiếng bước chân lại vang lên.

Sâu một bước, nông một bước, giống như có người bị thương, dùng sức không đều.

Suy nghĩ của y vừa động, ráng mở mắt ra.

Còn chưa thấy rõ người tới, một cái áo choàng mang mùi máu đã rơi lên người y, tuy đã ướt một nửa.

Phượng Tiêu nhíu mày, ngay sau đó bị nhét một cây trúc vào tay phải, không biết Thôi Bất Khứ tìm được từ chỗ nào.

“Áo choàng của ai?” Giọng nói yếu ớt, không giấu được vẻ ghét bỏ..

“Thiếu bang chủ Kim Hoàn bang.” Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói, “Tốt nhất ngươi nên dùng sức của mình, vai ta bị thương không có sức.”

“Ta không cần áo choàng của người chết.” Vẫn là chê, nhưng lại mang theo một chút nũng nịu khó hiểu.

Thôi Bất Khứ ho khan mấy tiếng, lúc đối phương khó khăn ngồi dậy, bắt lấy một cánh tay của hắn để dùng sức đứng lên, vì thế động đến vết thương ở bả vai, cả người hắn không kêu ra tiếng, chỉ là thân thể cứng ngắc trong chốc lát.

Nhưng Phượng Tiêu lại như phát hiện ra, y thở ra một hơi, mượn cây trúc giữ vững cơ thể, bỏ đi hơn nửa sức ở trên người đối phương, mặc dù ngoài miệng vẫn chê bai như cũ: “Ngươi đổi áo choàng của ngươi với gã đi, ta mặc của ngươi.”

Thôi Bất Khứ cười nhạt, khạc ra hai chữ: “Nằm mơ.”

Hai người cứ như vậy đỡ lẫn nhau, miễn cưỡng tạm chấp nhận ủy khuất đi trên đường.

Bước chân rất chậm, bởi vì còn phải phân một ít sức để cãi nhau, ai cũng không chịu ăn thua thiệt.

“Thôi Bất Khứ, miệng ngươi độc như vậy, tướng mạo cũng không có gì để khen, nếu cứ tiếp tục như thế nữa, chỉ sợ ở một mình cả đời.”

“Không nhọc ngài bận tâm.”

“Hay là ta liền đại phát từ bi, lấy thân hầu hổ, miễn cho ngươi gieo hoạ nhân gian đi.”

“Áo choàng của Lãnh Đô ấm áp không?”

“Cũng được, làm sao, ngươi lạnh hả, muốn đổi với ta không? Không có cửa đâu.”

“Ta nghe nói xưa nay gã có một cái tính dở hơi, mỗi lần đại chiến, trước khi lên đường đều phải ngủ với mỹ nhân, nói không chừng cái áo choàng trên người ngươi chính là để lót dưới người mỹ nhân, cũng không biết dính bao nhiêu mùi vị lúc hai người bọn họ nhiệt tình, hình như có chút tanh nồng mơ hồ.”

“… Nếu ngươi nói tiếp, ta liền ói trên người ngươi, chết thì cùng chết.”

“…”

Mưa, rốt cuộc cũng ngừng.

Gió thu thổi tới, tầng mây dày đặc, tuy vẫn không có trăng nhưng đã mang đến mấy phần khí tức nhẹ nhàng khoan khoái.

Sáng sủa cách biệt nhiều ngày đã lững thững tới chậm.

Sau đó, dĩ nhiên là Thôi Bất Khứ trở về bảo Tả Nguyệt Vệ và Bùi Kinh Chập tới tìm người, dùng một chiếc xe ngựa đưa ba người Tần Diệu Ngữ, Minh Nguyệt và Quan Sơn Hải về.

Nhưng Tần Diệu Ngữ còn chưa kịp ủng hộ vì quyết định anh minh của mình thì đã có một đống công vụ nặng nhọc khiến nàng phải khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, hận không thể trọng thương hôn mê cùng Minh Nguyệt.

Tai lương bị Tiêu Lý mang đi toàn bộ, một hạt cũng không để lại cho bọn họ, may mà lũ lụt đã rút dần, có Dương Vân xác nhận những đại hộ cấu kết với hắn, Thôi Bất Khứ dựa theo danh sách hắn cho mà triệu tập toàn bộ những người đó lại, thúc giục buộc họ giao ra lương thực tồn trữ, do Bùi Kinh Chập thống nhất phân phối.

Những đại hộ kia đương nhiên đùn đẩy, đâu chịu nuốt vào miệng rồi lại dễ dàng khạc ra, thậm chí Lý gia còn làm ầm ĩ mình có quan hệ với Lũng Tây Lý thị, mọi người đều biết, chủ mẫu đương thời của Lũng Tây Lý thị là chị ruột của Độc Cô hoàng hậu, Tần Diệu Ngữ vào Giải Kiếm phủ không lâu, đúng là không tiện hạ thủ với quan hệ rắc rối phức tạp giữa các thế gia Trung Nguyên, chỉ đành phải đi thỉnh giáo Thôi Bất Khứ.

Lúc Tần Diệu Ngữ đến, Thôi Bất Khứ đang bị một chén ma phí tán(*) đánh ngã, vô tri vô giác được đại phu chỉnh xương chữa trị, môi mỏng mím chặt, mi tâm cũng nhíu chặt, tựa như thống khổ có thể chạy dài đến trong giấc mơ.

(*) Ma phí tán là một loại thuốc gây mê do Hoa Đà chế ra.

Kiều Tiên ở bên cạnh trông nom, Tần Diệu Ngữ không tự nhịn được nhìn đối phương một cái.

Nàng nghe nói sau khi trở về, Kiều Tiên quỳ ở cửa phòng Thôi Bất Khứ hơn nửa đêm, Bùi Kinh Chập ngu xuẩn kia cũng cầm ô đứng với nàng nửa đêm, cho đến khi sắc trời nhập nhèm, Thôi Bất Khứ mới gọi nàng vào, đương nhiên Tần Diệu Ngữ không biết bọn họ nói cái gì, nhưng nàng có thể nhìn thấy Kiều Tiên tỏa ra ánh sáng như bỏ được gánh nặng nhiều năm, sau đó tên Bùi Kinh Chập ngu xuẩn kia càng thêm không rời được mắt.

Tần Diệu Ngữ yên lặng than thở một tiếng vì Giải Kiếm phủ có một đồng liêu không chịu thua kém như vậy.

Kiều Tiên chú ý tới tầm mắt của nàng, cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh sáng lạnh lẽ, địch ý vi diệu.

Tần Diệu Ngữ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó mới nhớ tới, sau khi trở về mình bận rộn hơn nửa đêm, hai người Phượng Tiêu và Minh Nguyệt bởi vì thương thế quá nặng nên đang chữa thương, ngay cả dịch dung trên mặt nàng cũng không tháo xuống, vẫn là khuôn mặt của Phượng Tiêu.

Vậy có phải có thể dùng thân phận của Phượng Nhị phủ chủ làm một ít chuyện xấu không, chờ y tỉnh thì tự gánh vác? Tần Diệu Ngữ không có ý tốt thầm nói, lại cảm thấy có thể mình đã chán sống rồi.

Thôi Bất Khứ mơ màng mở mắt ra, đau nhức chỉ khiến hắn phản ứng chậm chạp, chứ không hề phát ra nửa tiếng rên rỉ.

Hắn nhìn chằm chằm mạn trướng đỉnh đầu gần mười phút mới chậm rãi chuyển tầm mắt lên trên người Kiều Tiên và Tần Diệu Ngữ.

Kiều Tiên ôn nhu nói: “Tôn sứ, đại phu mới tới, có kê đơn thuốc, thuốc đã sắc tốt lắm rồi, ngài có muốn uống một chén trước không?”

Cái gì gọi là uống một chén chứ, nói uống thuốc cứ như uống canh vậy. Tần Diệu Ngữ thầm nói, trong lòng muốn chơi đùa, liền bắt chước giọng điệu của Phượng Tiêu nói chuyện.

“Ta có đường.”

Nàng lấy ra một hộp đường bỏ túi giống như ảo thuật, mở nắp ra, là mùi thơm của đường lúa mạch.

Thôi Bất Khứ nhìn nàng một cái, nhận lấy cái hộp.

“Tần Diệu Ngữ, ngươi rất rảnh sao?”

Tần Diệu Ngữ: …

Nàng căn bản không phát hiện mình để lộ sơ hở gì, người này lại liếc mắt một cái thấy ngay.

“Tôn sứ anh minh.” Tần Diệu Ngữ thức thời cười ha hả, không dám giả bộ tiếp nữa, trước khi Phượng Tiêu bế quan chữa thương, bảo nàng tạm thời nghe theo Thôi Bất Khứ sai khiến, kết quả Thôi Bất Khứ thật đúng là không chút khách khí sai khiến nàng, khiến Tần Diệu Ngữ phải chạy ngược chạy xuôi bận bịu thành chó.

“Ta đã làm theo lời ngài dặn, gom nhóm nạn dân lại, quả nhiên bọn họ không chịu ở tạm ngoài thành như ngài đã đoán.

Thôi Bất Khứ lãnh đạm nói: “Bọn họ đã bị nhốt nhiều ngày, vốn đã không tin quan phủ, đối với bọn họ mà nói, ra khỏi thành chính là chờ chết, ở trong thành mới có một đường sống.”

Giọng nói của hắn trầm thấp, tốc độ nói rất chậm, cũng rất ổn định.

Tần Diệu Ngữ rất có kiên nhẫn chờ hắn nói xong, gật đầu nói: “Vâng, cho nên ta để cho bọn họ tạm thời ở trong huyện nha, Hoàng Lược đã chết, nơi đó trống trải, còn có nha sai trông coi, tạm thời không gây ra chuyện gì, nhưng phiền toái là bây giờ không có lương thực, nhóm đại hộ không chịu quyên lương, nói cứu giúp nạn dân là chức trách của quan phủ, không có đạo lý ngược lại là đưa tay ra xin bách tính, trong đó thái độ của Đinh gia và Lý gia là kiên quyết nhất, nhà bọn họ đều có người làm quan ở trong triều, thuộc hạ không nắm được chủ ý, chỉ có thể tới quấy rầy ngài.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện