Văn sĩ đương thời mắng chửi người, ngoài mắng đối phương là tiểu nhân đê tiện không biết xấu hổ, còn một cách khác, là lấy nữ nhân và súc vật để so sánh, giống như “khóc lóc là dáng vẻ của phụ nhân”, đó là cười nhạo đối phương khóc giống như nữ nhân vậy, có thể thấy được bị coi thành nữ nhân, đối với đại đa số người mà nói, là một loại vũ nhục.
Phượng Tiêu rất khịt mũi coi thường đối với những thứ phàm tục này, lấy thân phận địa vị của hắn và Thôi Bất Khứ, cảnh giới nhận biết, người trên thế gian, không quan tâm nam nhân hay nữ nhân, đối bọn họ đa số chỉ chia làm hai loại: Bằng hữu hoặc kẻ địch, người hữu dụng, hoặc người vô dụng.
Người thức thời như Tần Diệu Ngữ, bởi vì một kỹ năng, cũng có thể khiến Phượng Tiêu mở một mặt lưới cho nàng, nhưng Tô Tỉnh lại không có đãi ngộ này, cái nhìn của Phượng Tiêu với người khác, chưa bao giờ quan tâm đến khác biệt giữa nam và nữ.
Nhưng bây giờ có một vấn đề khó khăn nho nhỏ bày ở trước mặt y.
Là y phục tóc tai gọn gàng quan trọng, hay tôn nghiêm nam nhân quan trọng? Đại trượng phu co được dãn được, giống như ở trên sườn núi Thôi Bất Khứ không chút do dự gọi cha, Phượng Tiêu cũng không chút do dự lựa chọn vế trước.
Vì thế một nhóm vẫn là bốn người, chẳng qua cái tổ hợp này đã có biến hóa.
Để tránh phiền toái, ngoại trừ bốn người, hai gã phu xe, một người dẫn đường đến Thả Mạt thành, cũng không mang theo bất kì tôi tớ nào – đây cũng rất hợp với thân phận Diệp thị mà Thôi Bất Khứ muốn giả trang, vốn xuất thân tiểu gia nghèo khó, không có gì đáng để phô trương, nếu mang theo nô tỳ, ngược lại khiến người ta thấy kì lạ.
Rời Lục Công thành, ba chiếc xe ngựa một đường đi về hướng tây, vì chăm sóc thân thể Thôi Bất Khứ, tốc đột tiến lên rất chậm, mấy người ước chừng ăn cát mười ngày nửa tháng, cuối cùng mới thoát khỏi cát vàng mênh mông vô bờ, thấy dáng vẻ thành trì xa xa.
“Trước mặt chính là Thả Mạt sao?” Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, vén rèm xe nhìn quanh bên ngoài, đập vào mũi chính là mùi vị càng nồng nặc.
Đó là cát bị phơi dưới mặt trờ chói chang, sau đó lại bị gió thổi lên hơi nóng.
Hắn không nhịn được lại ho khan.
Một bàn tay khác đưa tới, kéo rèm xuống.
“Lang chủ, thân thể ngài yếu ớt, đừng ra ngoài ăn cát, nhỡ may lại bị bệnh, thiếp sẽ lo lắng.”
Tốc độ nói của chủ nhân giọng nói này không tính là nhanh, giọng có chút trầm thấp, cũng rất nhu hòa, khiến người ta không nhịn được phải nhìn lén.
Nhưng không bao gồm Thôi Bất Khứ.
Hắn không chỉ không quay đầu, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không muốn nghe, ngược lại ho khan càng lợi hại hơn.
“Ai da, ngài nhìn ngài xem, thiếp chỉ mới nói ngài đôi câu thôi, lại lên nữa rồi! Chờ lát nữa vào thành, chúng ta nhanh chóng tìm gian khách điếm ngủ lại, thiếp giúp ngài tiết lửa.”
Thanh âm kia thấy hắn như vậy, không những không dừng lại, ngược lại nói càng hăng say.
Thôi Bất Khứ chậm rãi quay đầu, mặt không cảm giác: “Cái gì gọi là tiết lửa?”
“Đúng vậy, chính là, thiếp biết ngài đoạn đường này bất tiện, thật là bực bội, đến khách điếm, có thể dễ phục vụ ngài tốt hơn rồi!” Nữ tử bị hắn nhìn một cái, khuôn mặt mắc cỡ như ráng mây, “Thiếp nói thế nào cũng là nữ tắc nhân gia, ngài không nên ép ta nói thẳng thừng như vậy chứ, nếu người ngoài nghe thấy, sợ còn hiểu lầm ta là một dâm | oa | đãng | phụ đấy!”
Thôi Bất Khứ cảm thấy đầu mình càng đau, không nhịn được day huyệt thái dương: “Ở đây cũng không có người ngoài, ngươi có thể nói tiếng người không?”
Nữ tử ủy khuất nói: “Thiếp không nói tiếng người, chẳng lẽ là chuyện hoang đường sao? Đều nói lấy vợ ba năm, Điêu Thuyền cũng thành heo nái, ta hiểu mà, lang chủ ngài cũng là như thế!”
Thân hình nàng cao gầy, lúc ngồi xếp bằng ở trong xe ngựa, buồng xe cũng có chút chật hẹp.
Mái tóc đen nhánh sáng bóng vấn búi tóc thường thấy của phụ nhân, thả lỏng ở sau gáy, trong sợi tóc lộ ra dây buộc màu đỏ, càng khiến làn da nàng thêm trắng nõn, mặc dù khuôn mặt đối phương không nhu hòa như nữ tử Giang Nam, nhưng vẻ xinh đẹp cũng không hề kém chút nào, một trắng che ba xấu, ít nhất đây là một mỹ nhân khiến người ta lần đầu nhìn thấy sẽ phải hoa mắt say mê, quên đi chút tì vết trên người nàng.
Nhưng Thôi Bất Khứ hoàn toàn không thể thưởng thức được, thậm chí còn muốn đạp kẻ này xuống xe ngựa.
Thuật dịch dung của Kiều Tiên quả thật rất cao minh, nàng không chỉ khắc sâu hơn đường nét ngũ quan của Phượng Tiêu, để cho đối phương nhìn qua càng giống như một nữ tử dị tộc, hơn nữa còn che đi hầu kết ở cổ họng Phượng Tiêu, che đi rất nhiều chi tiết dễ để người ta phát hiện.
Nữ tử Tây Vực vốn mày cao mắt sâu, khung xương lớn hơn nữ tử Trung Nguyên, người khác nhìn thấy Phượng Tiêu, tuyệt đối sẽ nghĩ đến việc giả nữ.
Nhưng mà sau khi Phượng Tiêu đồng ý giả trang thành nữ tử, lại bắt Thôi Bất Khứ giả thành phu quân Diệp thị của hắn, xuất phát từ tâm tình chế giễu Thôi Bất Khứ cũng đồng ý, nhưng sau khi lên đường được nửa ngày, hắn liền hối hận.
Trên đời không có thuốc hối hận, chỉ có thể một đường đi đến bây giờ.
Khá tốt, Thả Mạt thành đã ở trong tầm mắt, lổ tai của hắn cũng có thể yên tĩnh trong chốc lát.
Thả Mạt thành là trấn quan trọng tiếp giáp với đông tây, nhưng nơi này cách xa Trung Nguyên, Tùy Triêu thành lập chỉ có ba năm, triều đình vào lúc này, chủ yếu đặt tinh lực lên Đột Quyết và Nam Trần, tạm thời còn chưa để ý quản lý ở đây, nhưng không có nghĩa sẽ buông tha cho nơi này.
Hơn ba mươi năm trước, Thiện Thiện quốc bị Tây Ngụy tiêu diệt, Thiện Thiện vương đưa người ra đi, tới Thả Mạt thành định cư, năm này tháng nọ, cũng đã thành lập được thế lực của mình ở trong thành, cộng thêm thương nhân khắp nơi lui tới Trung Nguyên Tây Vực, Thả Mạt thành là một điểm lách không ra, rất nhiều người nghỉ chân ở đây, lâu ngày, Thả Mạt thành liền tạo thành cục diện thế chân vạc ba phương.
Một là Cao Ý, huyện lệnh Thả Mạt do Tùy Triều phái tới trú đóng.
Hai là thế hệ sau của Thiện Thiện vương, Hưng Mậu.
Ba là cự phú Đoạn Tệ Hộc của Tây Vực.
Hai người trước còn dễ hiểu, Cao Ý dù sao cũng là người Tùy Triêu phái tới trú đóng, tuy chức quan là Huyện lệnh, trên thực tế huyện lệnh như hắn cũng đưa binh lính đến; Thiện Thiện vương mặc dù mất nước, nhưng hắn ở đây kinh doanh ba đời, Hưng Mậu bây giờ chính là trưởng tôn của vị Thiện Thiện vương năm đó, nghe nói dân chúng Thiện Thiện trong thành bây giờ vẫn gọi người này là vương thượng.
Đoạn Tê Hộc sau cùng, thật ra xuất thân từ mã tặc trộm cướp, năm xưa hoành hành ở Tây Vực không cố kỵ gì, đến mức, cướp bóc vô số, làm người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, thương nhân Tây Vực hành kinh mà gặp hắn, chỉ có hai con đường, hoặc là giao tiền, hoặc là nộp mạng, sau đó Đoạn Tê Hộc rửa tay gác kiếm, định cư ở thành Thả Mạt, nhưng hắn vẫn còn nhiều thế lực, không ai dám khinh thường vị đạo tặc Tây Vực ngày xưa này. Đoạn Tê Hộc giao du với vả hai phái hắc bạch, thế lực ăn sâu bén rễ ở thành Thả Mạt.
So với hai người kia, huyện lệnh Cao Ý của Thả Mạt, ngược lại trở thành phe có thế lực yếu nhất.
Sau khi bọn Thôi Bất Khứ vào thành, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Bá tính các nơi lăn lộn ở đây, tam giáo cửu lưu(*), người buôn bán nhỏ, đầy đủ mọi thứ, cộng thêm thế lực ba phe ngổn ngang lần lượt thay nhau, một thành Thả Mạt nho nhỏ, lại nháo nhiệt hơn Lục Công thành mấy phần.
(*)Tam giáo cửu lưu: tam giáo là tôn giáo, đạo giáo, phật giáo; cửu lưu là chỉ chín lưu phái. Tóm lại câu này để chỉ đủ hạng người.
“Đại ca, chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ chân trước đi, sắc trời đã tối, không thích hợp để đi đường, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi xuất phát cũng không muộn.” Vào cửa thành, Kiều Tiên liền nói với Thôi Bất Khứ.
Nàng bây giờ giả trang thành Lý Sùng, là thế giao(*) của Diệp gia, đưa thê tử là A Liên đi Quy Tư đi làm ăn mua bán.
(*)Thế giao: Có giao tình qua các đời.
Kiều Tiên vốn cũng cao gầy, lúc ăn mặc như nữ tử sẽ có dung mạo như tiên tử không thể xâm phạm, hôm nay thay hình đổi dạng, cũng không biết làm chút tay chân gì, vóc người lập tức mập ra một vòng, ngũ quan cũng xuất hiện biến hóa rõ ràng, không những hàm dưới có nhiều râu ngắn, làn da cũng thô ráp như nam tử bình thường, cho dù nàng có nói với người khác mình là nữ tử, chỉ sợ cũng chẳng có ai tin.
Thuật dịch dung chân chính, không chỉ là hoàn toàn thay đổi mặt mũi, ngay cả giọng nói, thần thái cử chỉ đi đứng, kể cả biến hóa khẩu âm cũng đều đổi thành một người khác, năng lực như vậy, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng không làm được, nhưng Kiều Tiên lại làm được, khẩu âm nàng nói chuyện bây giờ, hoàn toàn chính là nhân sĩ lớn lên ở địa phương Lục Công thành.
Sau khi Thôi Bất Khứ gật đầu đồng ý, Kiều Tiên bảo người dẫn đường đề cử một gian khách điếm.
“Không cần lớn nhất, nhưng phải thoải mái nhất, thân thể huynh đệ ta không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều mới được.” Giọng nói của Kiều Tiên hào phóng, hoàn toàn không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng như trước, cho dù Phượng Tiêu lúc đi đường đã nghe quen, lúc này vẫn phải nhìn nàng thêm mấy cái.
Nếu là mỹ nhân cao lãnh như hoa băng tuyết, trước mắt chỉ sợ bị không ít kẻ quấy rầy, nhưng bây giờ Kiều Tiên đã hoàn toàn không có phiền não này, bởi vì cho dù có người chú ý đến mấy người họ, cũng sẽ không nhìn Kiều Tiên đổi một đầu trang nghiêm, hay là Kim Liên từ nương bán lão(*), mà là Phượng Tiêu da trắng cao gầy.
(*)Từ nương bán lão: Ý chỉ phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn dáng vẻ thướt tha.
Người dẫn đường vội vàng đồng ý, đưa bọn họ đến khách điếm.
“Ta biết các ngươi là người Hán, nhất định không quen ở lữ điếm do người Quy Tư hoặc người Thiện Thiện mở, khách điếm này đã mở được năm sáu năm trong thành, người trước đây ta đưa đến, cũng ở trong này đấy!”
Kim Liên lần trước từ Đột Quyết đến Lục Công thành, cũng đi ngang qua nơi này một đêm, nhưng lúc đó có thị vệ thu xếp, nàng không cần bận tâm quá nhiều, chuyến này đi cùng bọn Thôi Bất Khứ, tất nhiên sẽ không hỏi chuyện vụn vặt, nghe người dẫn đường nói như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, liền muốn đi theo sau Kiều Tiên vào.
Nhưng Thôi Bất Khứ đột nhiên nói: “Chậm đã.”
Mấy người còn lại lập tức dừng bước nhìn hắn.
“Đây là cái gì?” Thôi Bất Khứ chỉ tấm bảng gỗ được đóng trên cây cột ở cửa khách điếm, hỏi.
Tấm bảng gỗ lớn chừng bằng bàn tay trẻ con, bên trên khắc một hình trăng khuyết, trên trăng có một con chim hộc(*)đang đậu.
(*)Chim hộc: Thiên nga, ngỗng trời.
Rất ít có người sẽ cố ý nhìn thấy tấm bảng gỗ sau khi vào cửa, cho dù nhìn thấy, cũng sẽ làm lơ, chỉ coi là ký hiệu đặc biệt của khách điếm, bên phía Trung Nguyên cũng có vài chi nhánh lữ điếm, cũng đều dùng kí hiệu của mình, thể hiện rõ bảng hiệu của mình.
Người hướng dẫn cười nói: “Mấy vị đều là người Trung Nguyên, sẽ không không biết được, rất nhiều khách sạn đều có ký hiệu của mình.”
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt: “Chúng ta muốn khách điếm thoải mái, không phải khách điếm sẽ mang đến phiền toái cho chúng ta, ngươi dẫn chúng ta đến khách điếm do Đoạn Tê Hộc mở, có phải đã nhận chỗ tốt gì của người ta không?”
Thương khách ngoại lai nến mới đến, khó tránh khỏi sẽ bị mắc lừa mấy lần, thậm chí gặp phải phiền phức không nhỏ, chỉ vì tình thế ở Thả Mạt thành phức tạp, cho nên cũng phải để ý đến việc ở trọ khách điếm, thế lực của Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu khổng lồ, trải rộng trong thành, trừ khai khách điếm, trên danh nghĩa còn có mã hành, lư hành, quán ăn vân vân, người giang hồ không sợ chuyện lui tới, người thích kiếm chuyện tốt, thậm chí những người lưu vong, đều sẽ chọn ở trong khách điếm Đoạn Tê Hộc mở, vì có thể tránh được tai mắt của quan phủ Tùy Triều, đến được bên bờ hắc bạch, lấy các loại tình báo mình muốn.
Thế nhưng khách thương và dân chúng tầm thường an phận thủ thường, thà ở khách điếm đắt một chút, cũng sẽ không tới nơi này.
Bọn Thôi Bất Khứ dĩ nhiên không sợ chuyện, nhưng mục đích của chuyến đi này không phải ở đây gây chuyện, cho nên càng ít chuyện càng tốt, hơn nữa thân phận của bọn họ bây giờ là lương dân, dĩ nhiên sẽ không lựa chọn ở lại địa bàn của Đoạn Tê Hộc.
Người hướng dẫn không ngờ Thôi Bất Khứ còn rất hiểu chuyện, cười khan một tiếng: “Không phải ta muốn tiết kiệm tiền cho các ngươi sao?”
Kiều Tiên tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai hắn: “Dẫn chúng ta đến một khách điếm an toàn ổn thỏa.”
Cái vỗ này của nàng, nhìn như hời hợt, nhưng người hướng dẫn lại cảm thấy được một sự đau đớn thấu tim, mặt mũi vặn vẹo không nhịn được muốn kêu lên thành tiếng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh gì, lúc này mới biết mình hoàn toàn nhìn lầm, dọc đường đi mấy người này bất hiển sơn bất lộ thủy(*), muốn khiêm tốn bao nhiêu có bấy nhiêu khiêm tốn, cũng không khi dễ người ngoại địa.
(*)Bất hiển sơn bất lộ thủy: Ý chỉ không để lộ ra tài năng của mình.
Kiều Tiên: “Nếu ngươi không hiểu, chúng ta sẽ đi tìm người khác.”
Người hướng dẫn nào còn dám do dự, vội vàng gật đầu như giã tỏi, nước mắt cũng sắp tuôn ra ngoài.
Phượng Tiêu rất khịt mũi coi thường đối với những thứ phàm tục này, lấy thân phận địa vị của hắn và Thôi Bất Khứ, cảnh giới nhận biết, người trên thế gian, không quan tâm nam nhân hay nữ nhân, đối bọn họ đa số chỉ chia làm hai loại: Bằng hữu hoặc kẻ địch, người hữu dụng, hoặc người vô dụng.
Người thức thời như Tần Diệu Ngữ, bởi vì một kỹ năng, cũng có thể khiến Phượng Tiêu mở một mặt lưới cho nàng, nhưng Tô Tỉnh lại không có đãi ngộ này, cái nhìn của Phượng Tiêu với người khác, chưa bao giờ quan tâm đến khác biệt giữa nam và nữ.
Nhưng bây giờ có một vấn đề khó khăn nho nhỏ bày ở trước mặt y.
Là y phục tóc tai gọn gàng quan trọng, hay tôn nghiêm nam nhân quan trọng? Đại trượng phu co được dãn được, giống như ở trên sườn núi Thôi Bất Khứ không chút do dự gọi cha, Phượng Tiêu cũng không chút do dự lựa chọn vế trước.
Vì thế một nhóm vẫn là bốn người, chẳng qua cái tổ hợp này đã có biến hóa.
Để tránh phiền toái, ngoại trừ bốn người, hai gã phu xe, một người dẫn đường đến Thả Mạt thành, cũng không mang theo bất kì tôi tớ nào – đây cũng rất hợp với thân phận Diệp thị mà Thôi Bất Khứ muốn giả trang, vốn xuất thân tiểu gia nghèo khó, không có gì đáng để phô trương, nếu mang theo nô tỳ, ngược lại khiến người ta thấy kì lạ.
Rời Lục Công thành, ba chiếc xe ngựa một đường đi về hướng tây, vì chăm sóc thân thể Thôi Bất Khứ, tốc đột tiến lên rất chậm, mấy người ước chừng ăn cát mười ngày nửa tháng, cuối cùng mới thoát khỏi cát vàng mênh mông vô bờ, thấy dáng vẻ thành trì xa xa.
“Trước mặt chính là Thả Mạt sao?” Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, vén rèm xe nhìn quanh bên ngoài, đập vào mũi chính là mùi vị càng nồng nặc.
Đó là cát bị phơi dưới mặt trờ chói chang, sau đó lại bị gió thổi lên hơi nóng.
Hắn không nhịn được lại ho khan.
Một bàn tay khác đưa tới, kéo rèm xuống.
“Lang chủ, thân thể ngài yếu ớt, đừng ra ngoài ăn cát, nhỡ may lại bị bệnh, thiếp sẽ lo lắng.”
Tốc độ nói của chủ nhân giọng nói này không tính là nhanh, giọng có chút trầm thấp, cũng rất nhu hòa, khiến người ta không nhịn được phải nhìn lén.
Nhưng không bao gồm Thôi Bất Khứ.
Hắn không chỉ không quay đầu, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không muốn nghe, ngược lại ho khan càng lợi hại hơn.
“Ai da, ngài nhìn ngài xem, thiếp chỉ mới nói ngài đôi câu thôi, lại lên nữa rồi! Chờ lát nữa vào thành, chúng ta nhanh chóng tìm gian khách điếm ngủ lại, thiếp giúp ngài tiết lửa.”
Thanh âm kia thấy hắn như vậy, không những không dừng lại, ngược lại nói càng hăng say.
Thôi Bất Khứ chậm rãi quay đầu, mặt không cảm giác: “Cái gì gọi là tiết lửa?”
“Đúng vậy, chính là, thiếp biết ngài đoạn đường này bất tiện, thật là bực bội, đến khách điếm, có thể dễ phục vụ ngài tốt hơn rồi!” Nữ tử bị hắn nhìn một cái, khuôn mặt mắc cỡ như ráng mây, “Thiếp nói thế nào cũng là nữ tắc nhân gia, ngài không nên ép ta nói thẳng thừng như vậy chứ, nếu người ngoài nghe thấy, sợ còn hiểu lầm ta là một dâm | oa | đãng | phụ đấy!”
Thôi Bất Khứ cảm thấy đầu mình càng đau, không nhịn được day huyệt thái dương: “Ở đây cũng không có người ngoài, ngươi có thể nói tiếng người không?”
Nữ tử ủy khuất nói: “Thiếp không nói tiếng người, chẳng lẽ là chuyện hoang đường sao? Đều nói lấy vợ ba năm, Điêu Thuyền cũng thành heo nái, ta hiểu mà, lang chủ ngài cũng là như thế!”
Thân hình nàng cao gầy, lúc ngồi xếp bằng ở trong xe ngựa, buồng xe cũng có chút chật hẹp.
Mái tóc đen nhánh sáng bóng vấn búi tóc thường thấy của phụ nhân, thả lỏng ở sau gáy, trong sợi tóc lộ ra dây buộc màu đỏ, càng khiến làn da nàng thêm trắng nõn, mặc dù khuôn mặt đối phương không nhu hòa như nữ tử Giang Nam, nhưng vẻ xinh đẹp cũng không hề kém chút nào, một trắng che ba xấu, ít nhất đây là một mỹ nhân khiến người ta lần đầu nhìn thấy sẽ phải hoa mắt say mê, quên đi chút tì vết trên người nàng.
Nhưng Thôi Bất Khứ hoàn toàn không thể thưởng thức được, thậm chí còn muốn đạp kẻ này xuống xe ngựa.
Thuật dịch dung của Kiều Tiên quả thật rất cao minh, nàng không chỉ khắc sâu hơn đường nét ngũ quan của Phượng Tiêu, để cho đối phương nhìn qua càng giống như một nữ tử dị tộc, hơn nữa còn che đi hầu kết ở cổ họng Phượng Tiêu, che đi rất nhiều chi tiết dễ để người ta phát hiện.
Nữ tử Tây Vực vốn mày cao mắt sâu, khung xương lớn hơn nữ tử Trung Nguyên, người khác nhìn thấy Phượng Tiêu, tuyệt đối sẽ nghĩ đến việc giả nữ.
Nhưng mà sau khi Phượng Tiêu đồng ý giả trang thành nữ tử, lại bắt Thôi Bất Khứ giả thành phu quân Diệp thị của hắn, xuất phát từ tâm tình chế giễu Thôi Bất Khứ cũng đồng ý, nhưng sau khi lên đường được nửa ngày, hắn liền hối hận.
Trên đời không có thuốc hối hận, chỉ có thể một đường đi đến bây giờ.
Khá tốt, Thả Mạt thành đã ở trong tầm mắt, lổ tai của hắn cũng có thể yên tĩnh trong chốc lát.
Thả Mạt thành là trấn quan trọng tiếp giáp với đông tây, nhưng nơi này cách xa Trung Nguyên, Tùy Triêu thành lập chỉ có ba năm, triều đình vào lúc này, chủ yếu đặt tinh lực lên Đột Quyết và Nam Trần, tạm thời còn chưa để ý quản lý ở đây, nhưng không có nghĩa sẽ buông tha cho nơi này.
Hơn ba mươi năm trước, Thiện Thiện quốc bị Tây Ngụy tiêu diệt, Thiện Thiện vương đưa người ra đi, tới Thả Mạt thành định cư, năm này tháng nọ, cũng đã thành lập được thế lực của mình ở trong thành, cộng thêm thương nhân khắp nơi lui tới Trung Nguyên Tây Vực, Thả Mạt thành là một điểm lách không ra, rất nhiều người nghỉ chân ở đây, lâu ngày, Thả Mạt thành liền tạo thành cục diện thế chân vạc ba phương.
Một là Cao Ý, huyện lệnh Thả Mạt do Tùy Triều phái tới trú đóng.
Hai là thế hệ sau của Thiện Thiện vương, Hưng Mậu.
Ba là cự phú Đoạn Tệ Hộc của Tây Vực.
Hai người trước còn dễ hiểu, Cao Ý dù sao cũng là người Tùy Triêu phái tới trú đóng, tuy chức quan là Huyện lệnh, trên thực tế huyện lệnh như hắn cũng đưa binh lính đến; Thiện Thiện vương mặc dù mất nước, nhưng hắn ở đây kinh doanh ba đời, Hưng Mậu bây giờ chính là trưởng tôn của vị Thiện Thiện vương năm đó, nghe nói dân chúng Thiện Thiện trong thành bây giờ vẫn gọi người này là vương thượng.
Đoạn Tê Hộc sau cùng, thật ra xuất thân từ mã tặc trộm cướp, năm xưa hoành hành ở Tây Vực không cố kỵ gì, đến mức, cướp bóc vô số, làm người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, thương nhân Tây Vực hành kinh mà gặp hắn, chỉ có hai con đường, hoặc là giao tiền, hoặc là nộp mạng, sau đó Đoạn Tê Hộc rửa tay gác kiếm, định cư ở thành Thả Mạt, nhưng hắn vẫn còn nhiều thế lực, không ai dám khinh thường vị đạo tặc Tây Vực ngày xưa này. Đoạn Tê Hộc giao du với vả hai phái hắc bạch, thế lực ăn sâu bén rễ ở thành Thả Mạt.
So với hai người kia, huyện lệnh Cao Ý của Thả Mạt, ngược lại trở thành phe có thế lực yếu nhất.
Sau khi bọn Thôi Bất Khứ vào thành, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Bá tính các nơi lăn lộn ở đây, tam giáo cửu lưu(*), người buôn bán nhỏ, đầy đủ mọi thứ, cộng thêm thế lực ba phe ngổn ngang lần lượt thay nhau, một thành Thả Mạt nho nhỏ, lại nháo nhiệt hơn Lục Công thành mấy phần.
(*)Tam giáo cửu lưu: tam giáo là tôn giáo, đạo giáo, phật giáo; cửu lưu là chỉ chín lưu phái. Tóm lại câu này để chỉ đủ hạng người.
“Đại ca, chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ chân trước đi, sắc trời đã tối, không thích hợp để đi đường, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi xuất phát cũng không muộn.” Vào cửa thành, Kiều Tiên liền nói với Thôi Bất Khứ.
Nàng bây giờ giả trang thành Lý Sùng, là thế giao(*) của Diệp gia, đưa thê tử là A Liên đi Quy Tư đi làm ăn mua bán.
(*)Thế giao: Có giao tình qua các đời.
Kiều Tiên vốn cũng cao gầy, lúc ăn mặc như nữ tử sẽ có dung mạo như tiên tử không thể xâm phạm, hôm nay thay hình đổi dạng, cũng không biết làm chút tay chân gì, vóc người lập tức mập ra một vòng, ngũ quan cũng xuất hiện biến hóa rõ ràng, không những hàm dưới có nhiều râu ngắn, làn da cũng thô ráp như nam tử bình thường, cho dù nàng có nói với người khác mình là nữ tử, chỉ sợ cũng chẳng có ai tin.
Thuật dịch dung chân chính, không chỉ là hoàn toàn thay đổi mặt mũi, ngay cả giọng nói, thần thái cử chỉ đi đứng, kể cả biến hóa khẩu âm cũng đều đổi thành một người khác, năng lực như vậy, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng không làm được, nhưng Kiều Tiên lại làm được, khẩu âm nàng nói chuyện bây giờ, hoàn toàn chính là nhân sĩ lớn lên ở địa phương Lục Công thành.
Sau khi Thôi Bất Khứ gật đầu đồng ý, Kiều Tiên bảo người dẫn đường đề cử một gian khách điếm.
“Không cần lớn nhất, nhưng phải thoải mái nhất, thân thể huynh đệ ta không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều mới được.” Giọng nói của Kiều Tiên hào phóng, hoàn toàn không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng như trước, cho dù Phượng Tiêu lúc đi đường đã nghe quen, lúc này vẫn phải nhìn nàng thêm mấy cái.
Nếu là mỹ nhân cao lãnh như hoa băng tuyết, trước mắt chỉ sợ bị không ít kẻ quấy rầy, nhưng bây giờ Kiều Tiên đã hoàn toàn không có phiền não này, bởi vì cho dù có người chú ý đến mấy người họ, cũng sẽ không nhìn Kiều Tiên đổi một đầu trang nghiêm, hay là Kim Liên từ nương bán lão(*), mà là Phượng Tiêu da trắng cao gầy.
(*)Từ nương bán lão: Ý chỉ phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn dáng vẻ thướt tha.
Người dẫn đường vội vàng đồng ý, đưa bọn họ đến khách điếm.
“Ta biết các ngươi là người Hán, nhất định không quen ở lữ điếm do người Quy Tư hoặc người Thiện Thiện mở, khách điếm này đã mở được năm sáu năm trong thành, người trước đây ta đưa đến, cũng ở trong này đấy!”
Kim Liên lần trước từ Đột Quyết đến Lục Công thành, cũng đi ngang qua nơi này một đêm, nhưng lúc đó có thị vệ thu xếp, nàng không cần bận tâm quá nhiều, chuyến này đi cùng bọn Thôi Bất Khứ, tất nhiên sẽ không hỏi chuyện vụn vặt, nghe người dẫn đường nói như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, liền muốn đi theo sau Kiều Tiên vào.
Nhưng Thôi Bất Khứ đột nhiên nói: “Chậm đã.”
Mấy người còn lại lập tức dừng bước nhìn hắn.
“Đây là cái gì?” Thôi Bất Khứ chỉ tấm bảng gỗ được đóng trên cây cột ở cửa khách điếm, hỏi.
Tấm bảng gỗ lớn chừng bằng bàn tay trẻ con, bên trên khắc một hình trăng khuyết, trên trăng có một con chim hộc(*)đang đậu.
(*)Chim hộc: Thiên nga, ngỗng trời.
Rất ít có người sẽ cố ý nhìn thấy tấm bảng gỗ sau khi vào cửa, cho dù nhìn thấy, cũng sẽ làm lơ, chỉ coi là ký hiệu đặc biệt của khách điếm, bên phía Trung Nguyên cũng có vài chi nhánh lữ điếm, cũng đều dùng kí hiệu của mình, thể hiện rõ bảng hiệu của mình.
Người hướng dẫn cười nói: “Mấy vị đều là người Trung Nguyên, sẽ không không biết được, rất nhiều khách sạn đều có ký hiệu của mình.”
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt: “Chúng ta muốn khách điếm thoải mái, không phải khách điếm sẽ mang đến phiền toái cho chúng ta, ngươi dẫn chúng ta đến khách điếm do Đoạn Tê Hộc mở, có phải đã nhận chỗ tốt gì của người ta không?”
Thương khách ngoại lai nến mới đến, khó tránh khỏi sẽ bị mắc lừa mấy lần, thậm chí gặp phải phiền phức không nhỏ, chỉ vì tình thế ở Thả Mạt thành phức tạp, cho nên cũng phải để ý đến việc ở trọ khách điếm, thế lực của Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu khổng lồ, trải rộng trong thành, trừ khai khách điếm, trên danh nghĩa còn có mã hành, lư hành, quán ăn vân vân, người giang hồ không sợ chuyện lui tới, người thích kiếm chuyện tốt, thậm chí những người lưu vong, đều sẽ chọn ở trong khách điếm Đoạn Tê Hộc mở, vì có thể tránh được tai mắt của quan phủ Tùy Triều, đến được bên bờ hắc bạch, lấy các loại tình báo mình muốn.
Thế nhưng khách thương và dân chúng tầm thường an phận thủ thường, thà ở khách điếm đắt một chút, cũng sẽ không tới nơi này.
Bọn Thôi Bất Khứ dĩ nhiên không sợ chuyện, nhưng mục đích của chuyến đi này không phải ở đây gây chuyện, cho nên càng ít chuyện càng tốt, hơn nữa thân phận của bọn họ bây giờ là lương dân, dĩ nhiên sẽ không lựa chọn ở lại địa bàn của Đoạn Tê Hộc.
Người hướng dẫn không ngờ Thôi Bất Khứ còn rất hiểu chuyện, cười khan một tiếng: “Không phải ta muốn tiết kiệm tiền cho các ngươi sao?”
Kiều Tiên tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai hắn: “Dẫn chúng ta đến một khách điếm an toàn ổn thỏa.”
Cái vỗ này của nàng, nhìn như hời hợt, nhưng người hướng dẫn lại cảm thấy được một sự đau đớn thấu tim, mặt mũi vặn vẹo không nhịn được muốn kêu lên thành tiếng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh gì, lúc này mới biết mình hoàn toàn nhìn lầm, dọc đường đi mấy người này bất hiển sơn bất lộ thủy(*), muốn khiêm tốn bao nhiêu có bấy nhiêu khiêm tốn, cũng không khi dễ người ngoại địa.
(*)Bất hiển sơn bất lộ thủy: Ý chỉ không để lộ ra tài năng của mình.
Kiều Tiên: “Nếu ngươi không hiểu, chúng ta sẽ đi tìm người khác.”
Người hướng dẫn nào còn dám do dự, vội vàng gật đầu như giã tỏi, nước mắt cũng sắp tuôn ra ngoài.
Danh sách chương