Khí tức xung quanh trong nháy mắt đó như ngừng lại.
Tất cả mọi người, bao gồm A Ba Khả Hãn, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn Phượng Tiêu dùng vải áo trên người Phật Nhĩ, từ từ lau sạch máu trên kiếm, lại cất nhuyễn kiếm vào bên hông, đứng dậy đi về phía Nhị vương tử.
“Ngươi đừng tới đây! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tiến lên một bước nữa, ta liền giết ngươi! Người đâu! Cứu mạng!” Gã cũng không để ý đối phương nghe không hiểu, gào thét ầm ĩ.
Mắt thấy đối phương từng bước một đến gần, Nhị vương tử rất sợ, gã không để ý tới điều gì khác, đúng là liền lăn một vòng chạy đến phía sau A Ba Khả Hãn, mặt đầy sợ hãi phòng bị trợn mắt nhìn Phượng Tiêu.
Thị vệ Đột Quyết xách đao lên trước, tỏ ý Phượng Tiêu không thể đến gần thêm nữa, người kia cũng thật sự nghe lời dừng bước, nâng tay lên, trong tay còn cầm một quả bồ đào.
“Ta chỉ muốn trả lại bồ đào cho ngươi.” Phượng Tiêu vô tội nói, “Nếu ngươi không muốn, vậy ta tùy ý xử trí.”
Dứt lời, hơi khép ngón trỏ và ngón cái lại, làm một động tác nghiền nát, quả bồ đào kia ngay sau đó hóa thành phấn vụn rơi lã chã xuống, lại theo gió tiêu tán trên không trung.
Nhị vương tử run càng dữ hơn.
A Ba Khả Hãn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn hất tay mỹ nhân Quy Tư khoác lên đùi ra, cũng rời khỏi cái bàn bày đầy rượu ngon món ngon, đi về phía Phượng Tiêu.
Nhị vương tử núp ở sau lưng hắn không ngờ bị lộ, lại càng thêm khủng hoảng, ánh mắt không khỏi nhìn khắp nơi, bỗng nhiên chạm phải Đại vương tử.
Hôm nay Đại vương tử tỉnh táo lạ thường, so với Nhị vương tử đích nhảy nhót lung tung, dường như hắn còn có phong độ kẻ lãnh đạo hơn.
Nhị vương tử ý thức được mình thất thố, không khỏi thầm cắn răng, vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, làm bộ như chưa hề có chuyện gì.
Tất cả mọi người đều nhìn A Ba Khả Hãn đến gần Phượng Tiêu, nhưng cảnh tượng vấn tội theo dự đoán cũng không xuất hiện.
Chỉ thấy sắc mặt Khả Hãn nghiêm lại, ngay sau đó thay bằng một nụ cười, nói với Phượng Tiêu: “Không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy trận đánh xuất sắc như vậy, theo cách nói của người Đột Quyết chúng ta, ngài chính là dũng sĩ thần sói ban thưởng, đáng để tất cả mọi người tôn kính!”
Phượng Tiêu nghe không hiểu tiếng Đột Quyết, Thôi Bất Khứ tiến lên, chậm rãi nhỏ nhẹ phiên dịch thành tiếng Hán.
Nụ cười của A Ba Khả Hãn đầy vẻ nhiệt tình, thậm chí mang theo mấy phần ân cần, cùng với thái độ lãnh đạm hời hợt trước kia như hai người.
Tất cả mọi người ở vương đình cộng lại, đều không có võ công cao bằng Phật Nhĩ, cho nên ban đầu, A Ba Khả Hãn mới có thể cung cung kính kính với Phật Nhĩ.
Cũng không đơn giản bởi vì sau lưng hắn là Đông Đột Quyết cường đại, càng bởi vì bản thân Phật Nhĩ chính là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, mà người Đột Quyết luôn kính sợ cao thủ, nguyện ý thần phục cao thủ.
Mà bây giờ, Phật Nhĩ bị Phượng Tiêu giết.
Nói cách khác, Phượng Tiêu còn mạnh hơn Phật Nhĩ.
Suy đoán đơn giản như vậy, đừng nói A Ba Khả Hãn, ngay cả người Đột Quyết bình thường cũng biết.
A Ba Khả Hãn thay đổi thái độ, cũng không kỳ lạ.
Không những không hiếm lạ, Khả Đôn, Đại vương tử, thậm chí còn đông đảo bề tôi Đột Quyết, cũng đều coi là chuyện đương nhiên.
Dẫu sao Phượng Tiêu ngay cả Phật Nhĩ cũng có thể tùy tiện giết chết, ai có thể bảo đảm y sẽ không giết bất kỳ một người nào ở đây đâu? Tự nhiên cũng có người lo lắng Sa Bát Lược bên kia sẽ vì thế mà hưng sư vấn tội, nhưng đối với A Ba Khả Hãn mà nói, giao hảo với sứ giả Tùy Triều, mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Dù sao cuối cùng hắn cũng phải lựa chọn một bên kết minh, trước mắt gần như đã không còn vướng mắc nữa.
Phượng Tiêu khẽ mỉm cười, nụ cười chói mắt, làm mọi người đều thất thần.
“Đa tạ Đại Hãn tán dương. Nhưng mà, kẻ bị ta giết chết là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, kiện tướng đắc lực dưới Sa Bát Lược, ngài không sợ bị Sa Bát Lược trách tội, phái đại quân tới thâu tóm vương đình sao?”
Tầm mắt của A Ba Khả Hãn rời khỏi thi thể Phật Nhĩ, nhìn nụ cười của Phượng Tiêu, cảm giác trên người có chút lạnh, không khỏi quấn chặt áo khoác ngoài, cười khan nói: “Có thể làm chứng một trận tỷ thí giữa các cao thủ, là vinh hạnh của ta, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Sa Bát Lược Khả Hãn cũng sẽ hiểu!”
Hắn vội vàng vẫy tay sai người mang thi thể Phật Nhĩ và phó sứ xuống, hai tên người hầu Đột Quyết mỗi người một bên nâng thi thể lên rồi đi, người Đột Quyết không chú trọng lá rụng về cội, Sa Bát Lược Khả Hãn chắc hẳn cũng không có hứng thú với một thi thể, đường đường là cao thủ Đột Quyết một đời, mà ngay cả sau khi chết còn bị đối xử lạnh nhạt như vậy, không khỏi làm người ta thổn thức.
Nhưng mà người thổn thức, hiển nhiên không bao gồm Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ.
Mềm mỏng với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình.
A Ba Khả Hãn trở lại chỗ lần nữa, chỉ làm như chưa xảy ra chuyện gì, những sứ giả khác tất nhiên cũng vui vẻ giả điếc, rối rít tán dương Phượng Tiêu võ công cao cường, thiên hạ vô song, đời này không có đối thủ, lời khen không mất tiền cứ rối rít tuôn ra ngoài, rất sợ nói ít một câu sẽ chịu thiệt nhiều hơn một tí.
Mặc dù tỷ võ chưa kết thúc, nhưng cũng không có ai ngu đến mức chủ động đứng ra muốn khiêu chiến võ công của Phượng Tiêu nữa.
A Ba Khả Hãn thuận thế để cho Phượng Tiêu thoải mái nghỉ ngơi, tiếp đó để cho hai tên dũng sĩ Đột Quyết ra sân tỷ võ, ngược lại cũng được mọi người ủng hộ liên tục.
Đại vương tử đích thân tới mời rượu, A Ba Khả Hãn mỉm cười nhìn, cũng không ngăn cản, còn cho mỹ nhân Quy Tư lui đi, để Kim Liên đến bên cạnh mình ngồi, thấp giọng rỉ tai nàng, cẩn thận nghe nàng kể lể một đường gian khổ đến Trung Nguyên.
Nhị vương tử nhút nhát kéo ống tay áo phụ thân một chút, Khả Hãn trầm mặt xuống, giống như dạy dỗ mấy câu, Nhị vương tử lúc này mặt xám mày tro mà cáo lui, xem dáng vẻ là trở về tự kiểm điểm.
Tình thế nhất thời biến đổi.
Ban đầu những kẻ coi trọng Đông Đột Quyết, không dám đắc tội Phật Nhĩ, lúc này đều rối rít đứng dậy tới mời rượu, biết nói tiếng Hán thì như nhả ngọc phun châu, không biết tiếng Hán, cũng lấy tiếng Đột Quyết nịnh nọt Thôi Bất Khứ.
Bọn họ không biết Phượng Tiêu ở Trung Nguyên có danh tiếng như thế nào, thậm chí trước đó, căn bản chưa từng thấy Phượng Tiêu, nhưng danh tiếng Phật Nhĩ vang khắp Tây Vực, không ai không biết, chính vì có nguyên nhân như vậy, chính mắt thấy hắn chết, mới càng lộ vẻ rung động.
Đừng tưởng rằng người Trung Nguyên ở bên ngoài không gió chiều nào theo chiều nấy, tranh lợi tránh hại là bản tính trời cho con người, thế lực Tùy Triều lớn mạnh không thể đỡ, hôm nay Phượng Tiêu đánh chết Phật Nhĩ tại chỗ, giống như một cái lông chim đè ở cuối lòng mọi người, trong nháy mắt như ép tim, cũng để cho những kẻ có lập trường nghiêng trái ngã phải có lựa chọn.
Mặc dù A Ba Khả Hãn không nói gì, nhưng hắn khiển trách Nhị vương tử, ai ai cũng nhìn thấy, chắc hẳn chậm nhất là tối nay, hắn cũng sẽ chủ động tới tìm Thôi Bất Khứ.
Tuy nói còn chưa tới việc đại cuộc đã định, nhưng cũng đã định bảy tám phần, rốt cuộc Thôi Bất Khứ có thể thở phào một cái.
“Thôi đạo trưởng, lần này ta có công lớn nhất đó, ngài không có gì muốn nói sao?” Bên người, giọng nói vẫn ung dung của Phượng Tiêu truyền tới.
“A?” Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, “Chúng ta đều không phải đang làm việc vì Triều đình, phân ưu cho Thiên tử sao?”
Kiều Tiên đã bị Thôi Bất Khứ đuổi về doanh trướng chữa thương trước, nếu không bây giờ nhất định sẽ không nhịn được cười nhạo một tiếng.
“Bớt làm bộ với ta đi!”
Phượng Tiêu nhếch mép một cái, nhớ tới lúc đầu ở Tử Hà quan vừa thấy người này, dáng vẻ không buồn không vui của đối phương trong hương khói lượn lờ, những tín đồ kia chắc hẳn cũng không nghĩ đến Thôi quan chủ từ mi thiện mục, không không dính khói lửa phàm tục trong lòng bọn họ, cuối cùng lại là một người mặt dày vô sỉ, bạc tình bạc nghĩa, da mặt còn dày hơn tường thành.
“Vừa rồi ta vì giết Phật Nhĩ, che chỗ đau kinh mạch của mình, bây giờ khí huyết chảy ngược, chân khí nghịch chuyển, không nói đến việc thương thế tăng thêm, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục, ta chưa bao giờ dùng biện pháp này, còn không biết có để lại hậu quả không nữa.” Phượng Tiêu không lớn tiếng biểu dương, mà dựa vào lỗ tai Thôi Bất Khứ thấp giọng nói, “Không có ta, cho dù ngươi có cái miệng lưỡi ba tấc không nát, cũng không có cách để cho đám người thô tục này yếu dần chứ?”
Hai người cách quá gần, lúc nói chuyện khó tránh khỏi phun hơi thở lên lỗ tai đối phương, trái lại Thôi Bất Khứ vẫn bất động như núi, dáng vẻ “tùy ý ngươi nói trời sập xuống ta cũng mặc kệ”, tầm mắt của Phượng Tiêu tự nhiên rơi xuống lỗ tai hắn.
Rất trắng.
Nhìn qua còn thật mềm.
Không biết đưa tay bóp một cái sẽ có cảm giác như thế nào?
Nghĩ đến đây, y phát hiện tay mình còn nhanh hơn não, đã nắm được rái tai đối phương.
Thôi Bất Khứ giật mình một cái, hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ làm vậy, theo bản năng muốn tránh thoát.
Không nghĩ tới đối phương như đoán được động tác của hắn, tay tóm lấy eo hắn, chặn đứt đường lui.
“Buông tay!” Giọng nói của Thôi Bất Khứ lạnh đến mức có thể tạo ra mưa đá.
Phượng Tiêu xoa hai cái, phát hiện cảm giác mềm mại y như tưởng tưởng của mình, mới hài lòng buông ra.
Hình như không có vị bánh hoa quế.
Nhưng mà mùi thuốc trên người đối phương, miễn cưỡng cũng có thể coi như mùi thơm đi.
Thôi Bất Khứ không hiểu nổi nhìn y một cái, lạnh lùng nói: “Phượng phủ chủ nếu quá lâu không có mỹ nhân làm bạn, ta có thể nói một tiếng với Khả Hãn, mỹ nhân chân núi Tam Di, chắc hẳn cũng tình nguyện có một lần gió xuân với ngươi.”
Phượng Tiêu ông nói gà bà nói vịt nói: “Ta muốn ăn bánh hoa quế.”
Thôi Bất Khứ rất nghi ngờ vừa nãy y bị Phật Nhĩ đánh ngu: “Ngươi không sao chứ?”
Phượng Tiêu cười không nói.
Hai người vốn là một phe, cho dù cử chỉ thân cận một ít, người ngoài cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Đại vương tử muốn giao hảo với bọn họ, lại tới mời rượu lần nữa thấy một màn này, cảm nhận cũng không giống nhau.
Hắn không nhịn được thở dài nói: “Ta thật hâm mộ hai vị, tha hương ở xứ lạ, có thể thoải mái làm mình chuyện muốn làm!”
Thôi Bất Khứ nhớ tới lúc trước mình vì muốn lấy tín nhiệm kết giao với Đại vương tử, hồ ngôn loạn ngữ với hắn, cười khan một tiếng, cũng không nói gì.
Phượng Tiêu giống như tìm được xương sườn mềm của Thôi Bất Khứ, trong đầu nghĩ lúc này không đùa còn đợi lúc nào, liền thuận thế lại bóp rái tai Thôi Bất Khứ một cái.
Động tác của y cực nhanh, đối phương còn chưa kịp phản đối đã thu tay, sau đó cười với Đại vương Tử: “Đa tạ ngài đã hiểu.”
Đại vương tử hiểu ý: “Ta hiểu mà, ta hiểu mà!”
Thôi Bất Khứ: Ngươi hiểu cái gì??
Hắn huých cùi chỏ vào bụng Phượng Tiêu, khiến đối phương hít một hơi khí lạnh, đứng dậy muốn gọi Đại vương tử lại, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Mình đào hố, lại tự mình nhảy xuống!”
…
Kim Liên có thể cảm giác được địa vị của mình lại biến hóa.
Biến hóa trực quan nhất chính là A Ba Khả Hãn hòa khí với nàng như trước lúc đi xa vậy, tất cả trở lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỹ nhân Quy Tư cũng chỉ là đồ đẹp trưng bày, chiếm cứ vị trí bên cạnh Khả Hãn, lại đổi thành nàng lần nữa.
Mà những biến hóa này, cũng vì một khắc Phượng Tiêu giết chết Phật Nhĩ kia.
Kim Liên rất rõ một điểm này, nàng cũng không qua sông rút ván, coi thường bọn Thôi Bất Khứ, ngược lại nghe được tin từ chỗ A Ba Khả Hãn, liền hào hứng đi tìm Thôi Bất Khứ, nói cho bọn họ, sau yến hội tối nay, A Ba Khả Hãn sẽ chủ động triệu kiến Thôi Bất Khứ, nói tới việc kết minh cùng Tùy Triều.
“Chúng ta giết Phật Nhĩ, chẳng lẽ hắn không lo lắng Sa Bát Lược bên kia trách tội một chút nào sao?” Thôi Bất Khứ hỏi.
Trong doanh trướng bên kia, Phượng Tiêu và Kiều Tiên đang nhắm mắt điều tức, hai người Thôi Bất Khứ và Kim Liên hội đàm, không ảnh hưởng đến bọn họ chút nào.
Kim Liên lắc đầu: “Chắc hắn cảm thấy Tùy Triều mạnh mẽ, không cần sợ hãi Sa Bát Lược bên kia nữa?”
Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ trầm ngâm.
Kim Liên kỳ quái nói: “Ngươi cảm thấy, còn có chỗ nào không ổn sao? Kết minh cùng Tùy Triều, vẫn tốt hơn cúi đầu trước Sa Bát Lược, khẩu vị người sau, có thể còn lớn hơn Tùy Triều, người thông minh cũng nên biết chọn như thế nào, bây giờ các ngươi đã giúp hắn lựa chọn, hắn sẽ không chần chờ nữa.”
Nàng nói rất có đạo lý, Thôi Bất Khứ không phản bác, cũng không thể nói còn chỗ nào không ổn.
Nhưng, chính vì không nói được nguyên nhân, mới bất an trong lòng.
Màn đêm buông xuống.
Một yến hội còn long trọng hơn đêm qua, được cử hành trong vương trướng.
Đêm qua Khả Hãn bận rộn chơi đùa cùng mỹ nhân, không tham dự, nhưng tối nay không giống vậy, Khả Hãn không chỉ hiện thân, còn mặc trang phục lộng lẫy, mang theo Khả Đôn lớn nhỏ và Đại vương tử, cùng với một đám quý tộc đại thần Đột Quyết, đã có vẻ chính thức náo nhiệt.
Duy chỉ có Nhị vương tử chậm chạp chưa đến.
Nhưng chuyện này cũng bình thường, ban ngày gã trăm phương ngàn kế hạ chướng ngại cho bọn Thôi Bất Khứ, kết quả chướng ngại không thành công, ngược lại làm mình vấp té, đối với kẻ có tâm cao khí ngạo như gã mà nói khẳng định tâm tình khó chịu, tới trễ thậm chí cũng có thể vắng mặt.
Nhưng A Ba Khả Hãn không cao hứng lắm, còn phái người đi giục Nhị vương tử.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều có chút hớn hở, say bí tỉ, không khí cũng càng thêm tùy ý.
Phượng Tiêu bị thương trên người, không uống rượu, y uống một loại nước trái cây địa phương, rất chua, nhưng ăn cùng thịt dê nướng, lại có một mùi vị khác.
Tất cả mọi người thay nhau tới mời rượu, ngay cả A Ba Khả Hãn, cũng tự mình cầm ly rượu tới, thịnh tình khó chối từ, mặc dù lấy trà quả thay rượu, cũng khó tránh khỏi uống nhiều một chút, chung quy Phượng Tiêu có chút khó chịu, liền nói một tiếng với Thôi Bất Khứ, chuẩn bị đứng dậy đi về dưỡng thương.
Bên ngoài gió lạnh thổi từ từ, ánh lửa xa xa, gần hòa cùng bóng tối.
Một cánh tay mềm mại trơn nhắn nhô ra từ trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động, sờ lên thắt lưng y.
Tất cả mọi người, bao gồm A Ba Khả Hãn, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn Phượng Tiêu dùng vải áo trên người Phật Nhĩ, từ từ lau sạch máu trên kiếm, lại cất nhuyễn kiếm vào bên hông, đứng dậy đi về phía Nhị vương tử.
“Ngươi đừng tới đây! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tiến lên một bước nữa, ta liền giết ngươi! Người đâu! Cứu mạng!” Gã cũng không để ý đối phương nghe không hiểu, gào thét ầm ĩ.
Mắt thấy đối phương từng bước một đến gần, Nhị vương tử rất sợ, gã không để ý tới điều gì khác, đúng là liền lăn một vòng chạy đến phía sau A Ba Khả Hãn, mặt đầy sợ hãi phòng bị trợn mắt nhìn Phượng Tiêu.
Thị vệ Đột Quyết xách đao lên trước, tỏ ý Phượng Tiêu không thể đến gần thêm nữa, người kia cũng thật sự nghe lời dừng bước, nâng tay lên, trong tay còn cầm một quả bồ đào.
“Ta chỉ muốn trả lại bồ đào cho ngươi.” Phượng Tiêu vô tội nói, “Nếu ngươi không muốn, vậy ta tùy ý xử trí.”
Dứt lời, hơi khép ngón trỏ và ngón cái lại, làm một động tác nghiền nát, quả bồ đào kia ngay sau đó hóa thành phấn vụn rơi lã chã xuống, lại theo gió tiêu tán trên không trung.
Nhị vương tử run càng dữ hơn.
A Ba Khả Hãn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn hất tay mỹ nhân Quy Tư khoác lên đùi ra, cũng rời khỏi cái bàn bày đầy rượu ngon món ngon, đi về phía Phượng Tiêu.
Nhị vương tử núp ở sau lưng hắn không ngờ bị lộ, lại càng thêm khủng hoảng, ánh mắt không khỏi nhìn khắp nơi, bỗng nhiên chạm phải Đại vương tử.
Hôm nay Đại vương tử tỉnh táo lạ thường, so với Nhị vương tử đích nhảy nhót lung tung, dường như hắn còn có phong độ kẻ lãnh đạo hơn.
Nhị vương tử ý thức được mình thất thố, không khỏi thầm cắn răng, vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, làm bộ như chưa hề có chuyện gì.
Tất cả mọi người đều nhìn A Ba Khả Hãn đến gần Phượng Tiêu, nhưng cảnh tượng vấn tội theo dự đoán cũng không xuất hiện.
Chỉ thấy sắc mặt Khả Hãn nghiêm lại, ngay sau đó thay bằng một nụ cười, nói với Phượng Tiêu: “Không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy trận đánh xuất sắc như vậy, theo cách nói của người Đột Quyết chúng ta, ngài chính là dũng sĩ thần sói ban thưởng, đáng để tất cả mọi người tôn kính!”
Phượng Tiêu nghe không hiểu tiếng Đột Quyết, Thôi Bất Khứ tiến lên, chậm rãi nhỏ nhẹ phiên dịch thành tiếng Hán.
Nụ cười của A Ba Khả Hãn đầy vẻ nhiệt tình, thậm chí mang theo mấy phần ân cần, cùng với thái độ lãnh đạm hời hợt trước kia như hai người.
Tất cả mọi người ở vương đình cộng lại, đều không có võ công cao bằng Phật Nhĩ, cho nên ban đầu, A Ba Khả Hãn mới có thể cung cung kính kính với Phật Nhĩ.
Cũng không đơn giản bởi vì sau lưng hắn là Đông Đột Quyết cường đại, càng bởi vì bản thân Phật Nhĩ chính là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, mà người Đột Quyết luôn kính sợ cao thủ, nguyện ý thần phục cao thủ.
Mà bây giờ, Phật Nhĩ bị Phượng Tiêu giết.
Nói cách khác, Phượng Tiêu còn mạnh hơn Phật Nhĩ.
Suy đoán đơn giản như vậy, đừng nói A Ba Khả Hãn, ngay cả người Đột Quyết bình thường cũng biết.
A Ba Khả Hãn thay đổi thái độ, cũng không kỳ lạ.
Không những không hiếm lạ, Khả Đôn, Đại vương tử, thậm chí còn đông đảo bề tôi Đột Quyết, cũng đều coi là chuyện đương nhiên.
Dẫu sao Phượng Tiêu ngay cả Phật Nhĩ cũng có thể tùy tiện giết chết, ai có thể bảo đảm y sẽ không giết bất kỳ một người nào ở đây đâu? Tự nhiên cũng có người lo lắng Sa Bát Lược bên kia sẽ vì thế mà hưng sư vấn tội, nhưng đối với A Ba Khả Hãn mà nói, giao hảo với sứ giả Tùy Triều, mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Dù sao cuối cùng hắn cũng phải lựa chọn một bên kết minh, trước mắt gần như đã không còn vướng mắc nữa.
Phượng Tiêu khẽ mỉm cười, nụ cười chói mắt, làm mọi người đều thất thần.
“Đa tạ Đại Hãn tán dương. Nhưng mà, kẻ bị ta giết chết là đệ nhất cao thủ Đột Quyết, kiện tướng đắc lực dưới Sa Bát Lược, ngài không sợ bị Sa Bát Lược trách tội, phái đại quân tới thâu tóm vương đình sao?”
Tầm mắt của A Ba Khả Hãn rời khỏi thi thể Phật Nhĩ, nhìn nụ cười của Phượng Tiêu, cảm giác trên người có chút lạnh, không khỏi quấn chặt áo khoác ngoài, cười khan nói: “Có thể làm chứng một trận tỷ thí giữa các cao thủ, là vinh hạnh của ta, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Sa Bát Lược Khả Hãn cũng sẽ hiểu!”
Hắn vội vàng vẫy tay sai người mang thi thể Phật Nhĩ và phó sứ xuống, hai tên người hầu Đột Quyết mỗi người một bên nâng thi thể lên rồi đi, người Đột Quyết không chú trọng lá rụng về cội, Sa Bát Lược Khả Hãn chắc hẳn cũng không có hứng thú với một thi thể, đường đường là cao thủ Đột Quyết một đời, mà ngay cả sau khi chết còn bị đối xử lạnh nhạt như vậy, không khỏi làm người ta thổn thức.
Nhưng mà người thổn thức, hiển nhiên không bao gồm Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ.
Mềm mỏng với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình.
A Ba Khả Hãn trở lại chỗ lần nữa, chỉ làm như chưa xảy ra chuyện gì, những sứ giả khác tất nhiên cũng vui vẻ giả điếc, rối rít tán dương Phượng Tiêu võ công cao cường, thiên hạ vô song, đời này không có đối thủ, lời khen không mất tiền cứ rối rít tuôn ra ngoài, rất sợ nói ít một câu sẽ chịu thiệt nhiều hơn một tí.
Mặc dù tỷ võ chưa kết thúc, nhưng cũng không có ai ngu đến mức chủ động đứng ra muốn khiêu chiến võ công của Phượng Tiêu nữa.
A Ba Khả Hãn thuận thế để cho Phượng Tiêu thoải mái nghỉ ngơi, tiếp đó để cho hai tên dũng sĩ Đột Quyết ra sân tỷ võ, ngược lại cũng được mọi người ủng hộ liên tục.
Đại vương tử đích thân tới mời rượu, A Ba Khả Hãn mỉm cười nhìn, cũng không ngăn cản, còn cho mỹ nhân Quy Tư lui đi, để Kim Liên đến bên cạnh mình ngồi, thấp giọng rỉ tai nàng, cẩn thận nghe nàng kể lể một đường gian khổ đến Trung Nguyên.
Nhị vương tử nhút nhát kéo ống tay áo phụ thân một chút, Khả Hãn trầm mặt xuống, giống như dạy dỗ mấy câu, Nhị vương tử lúc này mặt xám mày tro mà cáo lui, xem dáng vẻ là trở về tự kiểm điểm.
Tình thế nhất thời biến đổi.
Ban đầu những kẻ coi trọng Đông Đột Quyết, không dám đắc tội Phật Nhĩ, lúc này đều rối rít đứng dậy tới mời rượu, biết nói tiếng Hán thì như nhả ngọc phun châu, không biết tiếng Hán, cũng lấy tiếng Đột Quyết nịnh nọt Thôi Bất Khứ.
Bọn họ không biết Phượng Tiêu ở Trung Nguyên có danh tiếng như thế nào, thậm chí trước đó, căn bản chưa từng thấy Phượng Tiêu, nhưng danh tiếng Phật Nhĩ vang khắp Tây Vực, không ai không biết, chính vì có nguyên nhân như vậy, chính mắt thấy hắn chết, mới càng lộ vẻ rung động.
Đừng tưởng rằng người Trung Nguyên ở bên ngoài không gió chiều nào theo chiều nấy, tranh lợi tránh hại là bản tính trời cho con người, thế lực Tùy Triều lớn mạnh không thể đỡ, hôm nay Phượng Tiêu đánh chết Phật Nhĩ tại chỗ, giống như một cái lông chim đè ở cuối lòng mọi người, trong nháy mắt như ép tim, cũng để cho những kẻ có lập trường nghiêng trái ngã phải có lựa chọn.
Mặc dù A Ba Khả Hãn không nói gì, nhưng hắn khiển trách Nhị vương tử, ai ai cũng nhìn thấy, chắc hẳn chậm nhất là tối nay, hắn cũng sẽ chủ động tới tìm Thôi Bất Khứ.
Tuy nói còn chưa tới việc đại cuộc đã định, nhưng cũng đã định bảy tám phần, rốt cuộc Thôi Bất Khứ có thể thở phào một cái.
“Thôi đạo trưởng, lần này ta có công lớn nhất đó, ngài không có gì muốn nói sao?” Bên người, giọng nói vẫn ung dung của Phượng Tiêu truyền tới.
“A?” Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, “Chúng ta đều không phải đang làm việc vì Triều đình, phân ưu cho Thiên tử sao?”
Kiều Tiên đã bị Thôi Bất Khứ đuổi về doanh trướng chữa thương trước, nếu không bây giờ nhất định sẽ không nhịn được cười nhạo một tiếng.
“Bớt làm bộ với ta đi!”
Phượng Tiêu nhếch mép một cái, nhớ tới lúc đầu ở Tử Hà quan vừa thấy người này, dáng vẻ không buồn không vui của đối phương trong hương khói lượn lờ, những tín đồ kia chắc hẳn cũng không nghĩ đến Thôi quan chủ từ mi thiện mục, không không dính khói lửa phàm tục trong lòng bọn họ, cuối cùng lại là một người mặt dày vô sỉ, bạc tình bạc nghĩa, da mặt còn dày hơn tường thành.
“Vừa rồi ta vì giết Phật Nhĩ, che chỗ đau kinh mạch của mình, bây giờ khí huyết chảy ngược, chân khí nghịch chuyển, không nói đến việc thương thế tăng thêm, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục, ta chưa bao giờ dùng biện pháp này, còn không biết có để lại hậu quả không nữa.” Phượng Tiêu không lớn tiếng biểu dương, mà dựa vào lỗ tai Thôi Bất Khứ thấp giọng nói, “Không có ta, cho dù ngươi có cái miệng lưỡi ba tấc không nát, cũng không có cách để cho đám người thô tục này yếu dần chứ?”
Hai người cách quá gần, lúc nói chuyện khó tránh khỏi phun hơi thở lên lỗ tai đối phương, trái lại Thôi Bất Khứ vẫn bất động như núi, dáng vẻ “tùy ý ngươi nói trời sập xuống ta cũng mặc kệ”, tầm mắt của Phượng Tiêu tự nhiên rơi xuống lỗ tai hắn.
Rất trắng.
Nhìn qua còn thật mềm.
Không biết đưa tay bóp một cái sẽ có cảm giác như thế nào?
Nghĩ đến đây, y phát hiện tay mình còn nhanh hơn não, đã nắm được rái tai đối phương.
Thôi Bất Khứ giật mình một cái, hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ làm vậy, theo bản năng muốn tránh thoát.
Không nghĩ tới đối phương như đoán được động tác của hắn, tay tóm lấy eo hắn, chặn đứt đường lui.
“Buông tay!” Giọng nói của Thôi Bất Khứ lạnh đến mức có thể tạo ra mưa đá.
Phượng Tiêu xoa hai cái, phát hiện cảm giác mềm mại y như tưởng tưởng của mình, mới hài lòng buông ra.
Hình như không có vị bánh hoa quế.
Nhưng mà mùi thuốc trên người đối phương, miễn cưỡng cũng có thể coi như mùi thơm đi.
Thôi Bất Khứ không hiểu nổi nhìn y một cái, lạnh lùng nói: “Phượng phủ chủ nếu quá lâu không có mỹ nhân làm bạn, ta có thể nói một tiếng với Khả Hãn, mỹ nhân chân núi Tam Di, chắc hẳn cũng tình nguyện có một lần gió xuân với ngươi.”
Phượng Tiêu ông nói gà bà nói vịt nói: “Ta muốn ăn bánh hoa quế.”
Thôi Bất Khứ rất nghi ngờ vừa nãy y bị Phật Nhĩ đánh ngu: “Ngươi không sao chứ?”
Phượng Tiêu cười không nói.
Hai người vốn là một phe, cho dù cử chỉ thân cận một ít, người ngoài cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Đại vương tử muốn giao hảo với bọn họ, lại tới mời rượu lần nữa thấy một màn này, cảm nhận cũng không giống nhau.
Hắn không nhịn được thở dài nói: “Ta thật hâm mộ hai vị, tha hương ở xứ lạ, có thể thoải mái làm mình chuyện muốn làm!”
Thôi Bất Khứ nhớ tới lúc trước mình vì muốn lấy tín nhiệm kết giao với Đại vương tử, hồ ngôn loạn ngữ với hắn, cười khan một tiếng, cũng không nói gì.
Phượng Tiêu giống như tìm được xương sườn mềm của Thôi Bất Khứ, trong đầu nghĩ lúc này không đùa còn đợi lúc nào, liền thuận thế lại bóp rái tai Thôi Bất Khứ một cái.
Động tác của y cực nhanh, đối phương còn chưa kịp phản đối đã thu tay, sau đó cười với Đại vương Tử: “Đa tạ ngài đã hiểu.”
Đại vương tử hiểu ý: “Ta hiểu mà, ta hiểu mà!”
Thôi Bất Khứ: Ngươi hiểu cái gì??
Hắn huých cùi chỏ vào bụng Phượng Tiêu, khiến đối phương hít một hơi khí lạnh, đứng dậy muốn gọi Đại vương tử lại, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Phượng Tiêu cười ha ha một tiếng: “Mình đào hố, lại tự mình nhảy xuống!”
…
Kim Liên có thể cảm giác được địa vị của mình lại biến hóa.
Biến hóa trực quan nhất chính là A Ba Khả Hãn hòa khí với nàng như trước lúc đi xa vậy, tất cả trở lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỹ nhân Quy Tư cũng chỉ là đồ đẹp trưng bày, chiếm cứ vị trí bên cạnh Khả Hãn, lại đổi thành nàng lần nữa.
Mà những biến hóa này, cũng vì một khắc Phượng Tiêu giết chết Phật Nhĩ kia.
Kim Liên rất rõ một điểm này, nàng cũng không qua sông rút ván, coi thường bọn Thôi Bất Khứ, ngược lại nghe được tin từ chỗ A Ba Khả Hãn, liền hào hứng đi tìm Thôi Bất Khứ, nói cho bọn họ, sau yến hội tối nay, A Ba Khả Hãn sẽ chủ động triệu kiến Thôi Bất Khứ, nói tới việc kết minh cùng Tùy Triều.
“Chúng ta giết Phật Nhĩ, chẳng lẽ hắn không lo lắng Sa Bát Lược bên kia trách tội một chút nào sao?” Thôi Bất Khứ hỏi.
Trong doanh trướng bên kia, Phượng Tiêu và Kiều Tiên đang nhắm mắt điều tức, hai người Thôi Bất Khứ và Kim Liên hội đàm, không ảnh hưởng đến bọn họ chút nào.
Kim Liên lắc đầu: “Chắc hắn cảm thấy Tùy Triều mạnh mẽ, không cần sợ hãi Sa Bát Lược bên kia nữa?”
Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ trầm ngâm.
Kim Liên kỳ quái nói: “Ngươi cảm thấy, còn có chỗ nào không ổn sao? Kết minh cùng Tùy Triều, vẫn tốt hơn cúi đầu trước Sa Bát Lược, khẩu vị người sau, có thể còn lớn hơn Tùy Triều, người thông minh cũng nên biết chọn như thế nào, bây giờ các ngươi đã giúp hắn lựa chọn, hắn sẽ không chần chờ nữa.”
Nàng nói rất có đạo lý, Thôi Bất Khứ không phản bác, cũng không thể nói còn chỗ nào không ổn.
Nhưng, chính vì không nói được nguyên nhân, mới bất an trong lòng.
Màn đêm buông xuống.
Một yến hội còn long trọng hơn đêm qua, được cử hành trong vương trướng.
Đêm qua Khả Hãn bận rộn chơi đùa cùng mỹ nhân, không tham dự, nhưng tối nay không giống vậy, Khả Hãn không chỉ hiện thân, còn mặc trang phục lộng lẫy, mang theo Khả Đôn lớn nhỏ và Đại vương tử, cùng với một đám quý tộc đại thần Đột Quyết, đã có vẻ chính thức náo nhiệt.
Duy chỉ có Nhị vương tử chậm chạp chưa đến.
Nhưng chuyện này cũng bình thường, ban ngày gã trăm phương ngàn kế hạ chướng ngại cho bọn Thôi Bất Khứ, kết quả chướng ngại không thành công, ngược lại làm mình vấp té, đối với kẻ có tâm cao khí ngạo như gã mà nói khẳng định tâm tình khó chịu, tới trễ thậm chí cũng có thể vắng mặt.
Nhưng A Ba Khả Hãn không cao hứng lắm, còn phái người đi giục Nhị vương tử.
Rượu quá ba tuần, mọi người đều có chút hớn hở, say bí tỉ, không khí cũng càng thêm tùy ý.
Phượng Tiêu bị thương trên người, không uống rượu, y uống một loại nước trái cây địa phương, rất chua, nhưng ăn cùng thịt dê nướng, lại có một mùi vị khác.
Tất cả mọi người thay nhau tới mời rượu, ngay cả A Ba Khả Hãn, cũng tự mình cầm ly rượu tới, thịnh tình khó chối từ, mặc dù lấy trà quả thay rượu, cũng khó tránh khỏi uống nhiều một chút, chung quy Phượng Tiêu có chút khó chịu, liền nói một tiếng với Thôi Bất Khứ, chuẩn bị đứng dậy đi về dưỡng thương.
Bên ngoài gió lạnh thổi từ từ, ánh lửa xa xa, gần hòa cùng bóng tối.
Một cánh tay mềm mại trơn nhắn nhô ra từ trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động, sờ lên thắt lưng y.
Danh sách chương