“Ngươi muốn gặp ta?”

A Ba Khả Hãn dẫn theo không ít thị vệ đi vào, nơi này là địa bàn của hắn, hắn muốn đi bất kỳ một nơi nào của ai, muốn mang bao nhiêu người, cũng không cần người khác đồng ý.

Đám người ào ào ập đến tạo ra sóng nhiệt lập tức hòa tan khí tức trong doanh trướng, huân hương vốn thanh đạm lại càng trở nên như có như không, không còn dấu vết nào.

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Ta muốn gặp ngươi.”

“Nói đi.” A Ba Khả Hãn mang theo kiêu căng đặc biệt của kẻ thắng, từ trên cao nhìn Thôi Bất Khứ. Vất vả của dân du mục khiến mặt mũi của hắn càng thêm vẻ phong sương so với các quý nhân Trung Nguyên, ánh mắt hắn nhìn Thôi Bất Khứ đã không còn vẻ lấy lòng và nhiệt tình lúc trước, thay vào đó là vẻ lạnh lùng và đùa cợt, khiến người ta có cảm giác hắn muốn Thôi Bất Khứ chết, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Thôi Bất Khứ bỗng nhiên nói: “Nhị vương tử mới vừa bị hại, làm sao nhìn Đại Hãn, có vẻ không khó chịu lắm nhỉ?”

A Ba Khả Hãn lạnh lùng nói: “Là Khả Hãn của Đột Quyết, trong lòng ta có toàn bộ con dân Đột Quyết, không thể vì con trai mình chết, liền khổ sở ngay cả chức trách Khả Hãn cũng quên.”

Một câu hiên ngang lẫm liệt như vậy, đổi lại bất kỳ một người Đột Quyết nào nghe được, cũng sẽ cảm động không thôi, ngay như thị vệ Đột Quyết bây giờ đứng ở bên cạnh A Ba Khả Hãn, cũng không nhịn được lộ ra vẻ cảm động, lập tức quên những việc mê muội A Ba Khả Hãn làm trước kia, nếu ở Trung Nguyên, chắc hẳn sẽ lập tức quỳ xuống tung hô vạn tuế.

Thôi Bất Khứ bật cười, giống như là nghe chuyện gì đó rất tức cười, cười đến nỗi những tên thị vệ Đột Quyết trợn mắt mà nhìn, thiếu chút nữa muốn lên trước đánh người.

“Ta muốn gặp riêng Đại Hãn.” Hắn nói, nhấn mạnh hai chữ gặp riêng, “Nếu không, nói ra lời gì không nên nói, Đại Hãn đừng nên hối hận.”

Hai người đối mặt chốc lát, A Ba Khả Hãn không tỏ ra vui hay giận, nhưng lại phất tay một cái, cho bọn thị vệ lui ra ngoài, thuận tiện cho người buông mảnh nỉ rất dày xuống, ngăn cách tất cả tầm mắt theo dõi và âm thanh truyền ra ngoài.

A Ba Khả Hãn: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Thôi Bất Khứ không nói.

A Ba Khả Hãn cười một chút, buông lỏng nói: “Bất kể ngươi muốn nói điều gì, ngày giỗ của ngươi cũng sẽ không thay đổi.”

Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, sắc mặt hắn có vẻ tái nhợt hơn lúc mới tới thảo nguyên, nhưng giữa tái nhợt và tái nhợt hơn, cũng không khác nhau quá nhiều, trừ người thân cận, cũng không có ai quá mức cẩn thận đi quan sát.

Hắn nâng tay áo che lại tiếng ho, cánh tay cũng rất nhỏ, khớp xương lộ rõ dưới lớp da thịt mỏng, nhưng cũng không có vẻ gầy yếu, mà càng giống như một cành trúc kiên cường, sống lưng thẳng tắp, kéo căng một thân áo bào tay rộng.

Thôi Bất Khứ nói: “Nhưng ngươi vẫn vào. Ngươi vẫn rất tò mò, rốt cuộc ta muốn nói cái gì, hoặc là, tò mò rốt cuộc ta biết được bao nhiêu.”

A Ba Khả Hãn không lên tiếng, hắn đang đợi Thôi Bất Khứ mở miệng, hắn biết đối phương nhất định sẽ không kềm chế được, thể hiện sự thông minh, dò xét mình, kéo dài thời gian.

Hắn không thèm để ý, bởi vì hắn đã sớm có chuẩn bị, bất kể Thôi Bất Khứ nói gì, biết bao nhiêu, cũng sẽ không thay đổi kết quả cuối cùng.

Quả nhiên Thôi Bất Khứ nói ra lời kinh người: “Ta vốn cho rằng ngươi là Hắc Nguyệt đại vu giả trang.”

A Ba Khả Hãn nhướng chân mày, rất hứng thú “Là điều gì để cho ngươi cảm thấy như vậy?”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Bởi vì gian nhà đá kia.”

A Ba Khả Hãn: “Ồ?”

Thôi Bất Khứ: “Đêm hôm đó, Phượng Tiêu lẻn vào nhà đá, lỗ mũi y còn thính hơn chó, cho nên ngửi thấy mùi thảo dược, hơn nữa còn ngửi ra trong đó có mùi xuyên khung, xạ hương và tế tân.”

Phượng Tiêu không có ở đây, cũng không thể phản bác lỗ mũi mình không thính hơn chó, hay cãi rằng không thể so sánh chó và người với nhau, chỉ có thể mặc cho Thôi Bất Khứ sắp xếp.

“Xạ hương chút ít, tế tân nửa lạng, cam tuyền một lạng, xuyên khung một lạng, ngươi biết phương thuốc như kia, có thể làm gì không?” Thôi Bất Khứ không chờ đối phương trả lời, hắn cũng không cần đối phương trả lời, “Tích Uế Đan. Người sau khi chết, lấy cái này thiêu hủy, có thể trừ đi mùi thối của thi thể.”

“Kim Liên đã từng nói, lúc trước A Ba Khả Hãn sinh một đợt bệnh nặng, là được Hắc Nguyệt đại vu chữa khỏi, chuyện này xảy ra lúc chúng ta không có ở đây, mà sau khi Kim Liên trở về, liền phát hiện, A Ba Khả Hãn vốn ủng hộ nàng đi Trung Nguyên tìm thái độ của đồng minh, xảy ra chuyển biến vô cùng lớn, không những không định gặp sứ giả Tùy Triều đường xa tới, ngay cả đối với nàng, cũng lãnh đạm hời hợt, không còn như trước.”

“Chế tạo Tích Uế Đan cần những thứ như xạ hương tế tân, bản xứ không có, phải nhờ người mua từ Trung Nguyên, vì vậy ta bảo Kim Liên đi thăm dò, xem gần đây có ai mua những dược liệu này từ các thương nhân, kết quả tra được lên người Đại Hãn.”

“Ta vốn cho rằng, là Hắc Nguyệt đại vu giết chết A Ba Khả Hãn, sau đó giả thành thân phận A Ba Khả Hãn, nhưng Tích Uế Đan xuất hiện làm thay đổi suy nghĩ của ta, một người Đột Quyết, cho dù là đại vu của bộ tộc, cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng quen thuộc với loại thuốc này, chứ đừng nói đến việc dùng cách này để giấu mùi thối của tử thi, việc này không giống phong cách của người Đột Quyết, mà ngươi, sau khi giả thành Khả Hãn của Đột Quyết, mọi hành động đều hoàn toàn không giống vì ích lợi của Tây Đột Quyết.”

Bốp, bốp, bốp.

A Ba Khả Hãn vỗ tay.

Hắn không gấp cũng không vội, còn rất kiên nhẫn nghe Thôi Bất Khứ nói xong, cũng không có nửa điểm kinh hoảng thất thố, thẹn quá thành hóa giận, ngược lại còn lộ ra vẻ tán thưởng.

“Không hổ là Tả Nguyệt sứ, chỉ bằng vào mùi mấy dược liệu kia, có thể suy đoán được nhiều việc như thế, trước đó đã từng có người nói với ta, trong Đại Tùy, có mấy thứ không thể chọc vào, hai số trong đó, chính là võ công của Phượng Tiêu, và mưu tính của Thôi Bất Khứ. Phượng Tiêu có võ công cao, ta đã được tận mắt nhìn, ngay cả đệ nhất cao thủ Đột Quyết, cũng thân bại danh liệt dưới tay y, hôm nay nghe được những lời này của quân, mới được lĩnh hội.”

Lời này, hắn lại dùng tiếng phổ thông phương Bắc của Trung Nguyên để nói.

Nhưng Thôi Bất Khứ sớm tính đến, sắc mặt hắn nhàn nhạt, không màng hơn thua: “Ta có nên cảm ơn Khả Hãn, à không, phải nói, có nên cảm ơn vị huynh đài giả thành Khả Hãn này khen ngợi?”

Đối phương cười to: “Ngươi phát hiện dị thường từ lúc nào?”

Thôi Bất Khứ: “Ngay từ đầu.”

Đối phương không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không thể nào!”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nhìn hắn: “Từ lúc bắt đầu ngươi đã để lộ sơ hở. A Ba Khả Hãn là một kẻ háo sắc, ngày đó ta đưa Kiều Tiên vào vương trướng, lấy sự xinh đẹp của Kiều Tiên, lần đầu ngươi gặp nàng, đừng nói tới vẻ thèm thuồng, thậm chí ánh mắt còn không dừng lại trên người nàng chút nào. Chuyện này, bình thường sao?”

Đối phương như có điều suy nghĩ, lại còn khẽ vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý.

Thôi Bất Khứ: “Vả lại, Hắc Nguyệt đại vu chết đêm hôm đó, tiệc đêm mới vừa bắt đầu, tất cả sứ giả đều ở đó, theo lý thuyết, ngươi là Đại Hãn, cũng nên đến, nhưng ngươi lại chậm chạp chưa đến, người khác đều nói, từ sau khi mới nạp mỹ nhân Quy Tư, Khả Hãn hoàn toàn đắm chìm trong hương vị mỹ nhân, không màng chính sự, ngay cả chuyện quan trọng như vậy, cũng có thể nói buông là buông. Nhưng theo ta thấy, điều này đúng lúc nói rõ, ngươi đã sớm lường trước việc Phượng Tiêu nhất định sẽ đi tìm Hắc Nguyệt đại vu, cho nên trước đó đã lập sẵn cạm bẫy, giao thủ với Phượng Tiêu, khiến Phượng Tiêu cho rằng ngươi chính là đại vu, sau đó thiêu hủy nhà đá kể cả thi thể đại vu, đổ tất cả lên người Phượng Tiêu!”

“Còn nữa, lúc ấy ngươi giao thủ cùng Phượng Tiêu, Phượng Tiêu tất nhiên bị thương, ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào, y lẻn vào doanh trướng Nhị vương tử, làm bộ Nhị vương tử có sở thích đặc biệt, mượn việc này che giấu mùi máu tanh lúc bị thương trên người, sau đó ngươi và mỹ nhân Quy Tư xuất hiện, ta liền ngửi thấy mùi trên người mỹ nhân kia còn nồng nặc hơn trước, chắc ngươi cũng giống vậy, mượn mùi thơm để che giấu mùi máu tanh.”

Hắn nói một hơi nhiều như vậy, thân thể như có chút không chịu nổi, cúi đầu ho khan, một bên nhanh chóng suy tính.

Có thể bày ra một kết cục lớn như vậy, giả thành Khả Hãn Đột Quyết, khiến mọi người xoay lòng vòng, thậm chí Phật Nhĩ cũng chẳng hay biết gì, ngay cả bản thân Thôi Bất Khứ, mới đầu cũng không dám tùy tiện xác nhận, có thể thấy người này rất đáng sợ.

Nhưng đối phương lại kiên nhẫn nghe Thôi Bất Khứ ở đây nói nhiều như vậy, khẳng định không phải bởi vì dáng vẻ Thôi Bất Khứ đẹp mắt hoặc giọng nói dễ nghe, mà là, Thôi Bất Khứ muốn kéo dài thời gian, đối phương cũng muốn kéo dài thời gian, đạt tới một mục đích.

Thôi Bất Khứ bây giờ đã mặc cho người ức hiếp, đáng để đối phương kéo dài thời gian, chỉ có Phượng Tiêu.

Nghĩ đến đây, Thôi Bất Khứ càng ho dữ hơn.

Bây giờ hắn chỉ có thể mong đợi, Phượng Tiêu có thể hiểu được ý hắn, cùng mình trong ứng ngoài hợp, nếu không hắn ở đây vội đến nửa cái mạng cũng không còn, căn bản cũng chả làm được việc gì.

Mặt A Ba Khả Hãn giả đầy ân cần, trong miệng lại nói ra điều hoàn toàn ngược lại: “Ngươi không sao chứ? Có phải ho sắp chết rồi không? Ta thấy ngươi bệnh tật thoi thóp, sao có thể chết già được đây?”

Thôi Bất Khứ lại ho hai tiếng: “Làm phiền quan tâm, chỉ sợ ở khiến Ngọc Tú thiền sư thất vọng rồi.”

Khả Hãn giả nheo mắt nhìn hắn, sát khí nổi lên.

Thôi Bất Khứ tựa như không phát hiện, hắn ho hơi mệt chút, dựa vào cây cột phía sau thở dốc, nhưng tay hắn vẫn đè lên ngực không buông, nơi đó đang dâng lên từng trận đau đớn, ngay cả hít thở một chút thôi cũng rất khó chịu, bình thường vào lúc này, Kiều Tiên đã sớm lòng như lửa đốt nắm cổ tay hắn rót nội lực vào, để hóa giải nỗi thống khổ của hắn, nhưng trước mắt Kiều Tiên không có ở đây, Thôi Bất Khứ chỉ có thể khẽ hít thở, để giảm bớt chút gánh nặng.

Sát khí như mọc gai ở lưng, làm thống khổ lại tăng thêm một tầng, sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh.

Hồi lâu, hắn nghe đối phương nói: “Sao ngươi biết là ta?”

Thôi Bất Khứ nhắm hai mắt, đợi nỗi đau đớn này qua đi, mới mở miệng.

“Lúc ở thành Thả Mạt, ngươi cố ý thả ra hòa thượng Ngọc Hành có tướng mạo thân hình giống ngươi lừa gạt chúng ta, ban đầu chính xác cũng khiến chúng ta hiểu lầm đó chính là ngươi. Bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó ngươi hẳn đã tới Tây Đột Quyết, bắt đầu bố cục.”

“Dù sao A Ba Khả Hãn cũng là Khả Hãn của Đột Quyết, mỗi ngày đều có vô số người vây bên cạnh, ngươi muốn giết hắn, có lẽ có thể làm được, nhưng muốn giả làm hắn không phải dễ dàng như vậy. Nhưng giết Hắc Nguyệt đại vu lại dễ dàng hơn, hắn sống cách biệt, cũng không nhiều người hầu hạ bên cạnh, cho nên ngươi giết Hắc Nguyệt đại vu trước, mượn cơ hội chữa bệnh cho Khả Hãn, giết A Ba Khả Hãn, sau đó sắp xếp thi thể Khả Hãn ở nhà đá, dùng Tích Uế Đan che giấu mùi hôi của thi thể, giả bộ đại vu đang bế quan chữa thương, sau đó liền có thể quang minh chính đại lấy thân phận Khả Hãn xuất hiện trước mặt mọi người.”

“Ngươi thân cận với mỹ nhân Quy Tư, bởi vì nàng sau khi ngươi giả mạo mới bị đưa tới, một mặt hợp với danh tiếng háo sắc của ngươi, mặt khác có thể giảm tiếp xúc với những nữ nhân khác của Khả Hãn, tránh bại lộ thân phận, thật sự là cách làm vô cùng cao minh.”

“Hơn nữa, những việc ngươi làm sau khi giả mạo A Ba Khả Hãn, đều khích bác Sa Bát Lược và Tùy Triều mâu thuẫn, thậm chí có ý đồ để cho Tây Đột Quyết càng thêm hỗn loạn, dần bị hủy diệt, điều này giống y như đúc tác phong ngươi đi khắp nơi gây khó dễ cho chúng ta khi trước.” 

“Thật ra thì đến lúc nãy, ta cũng không dám xác nhận, tất cả cũng chỉ là suy đoán.”

Nói tới đây, Thôi Bất Khứ cười nhạt một chút: “Nhưng chính ngươi tự thừa nhận.”

Giả làm Khả Hãn, cũng chính là Ngọc Tú thiền sư thờ ơ gật đầu một cái, hắn thậm chí lười ngụy trang giọng nói già nua khàn khàn của A Ba Khả Hãn, khôi phục giọng nói trong trẻo dễ nghe của mình.

“Ta thừa nhận, nhưng thế thì sao chứ? Ngươi đang đợi Phượng Tiêu tới cứu ngươi sao? Thứ cho ta nói thẳng, sợ rằng y sẽ càng vui khi thấy ngươi chết, coi như lương tâm y trỗi dậy, bây giờ cũng không tới kịp.”

Ngọc Tú vốn là một hòa thượng trẻ tuổi tuấn mỹ, trước mắt cho dù lúc này khoác lên lớp da già nua, cũng không che giấu được thần thái phong lưu bên dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện