Người Đột Quyết là dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, lúc A Ba Khả Hãn còn trẻ, tất nhiên cũng là người giỏi cưỡi ngựa bắn cung trong bộ lạc, chỉ là tuổi tác lớn dần, đắm chìm trong tửu sắc, thân thủ thoái hóa, biến thành lão Khả Hãn mặt đầy nếp nhăn phong sương. Nhưng cho dù là lúc hắn có thể lực tốt nhất, cũng không có khả năng tung người nhảy một cái là có thể nhảy lên một trượng giống như bây giờ, càng có thể giao thủ với Phượng Tiêu giữa không trung, chốc lát bất phân thắng bại, lại nhìn hắn bén nhạy như gió, cao ngất như tùng, nào có nửa phần già yếu? Kim Liên giống như mọi người ngơ ngác nhìn một lúc lâu, mới phản ứng được, người này võ công cao, bình thường hiếm thấy, cho nên căn bản hắn không thể nào là A Ba Khả Hãn!

Kiều Tiên phản ứng nhanh hơn nàng một chút, lúc này kêu to lên: “Chính là kẻ gian này giết Khả Hãn, còn giả mạo Khả Hãn, có ý đồ nhiễu loạn Đột Quyết!”

Bên dưới đang huyên náo, Phượng Tiêu cùng Ngọc Tú đã qua mười mấy chiêu.

Trước kia hai người cũng từng đối mặt giao thủ, nhưng lúc đó Ngọc Tú chỉ vì ném đá dò đường, vô tình dây dưa cùng bọn họ, lần này lại khác, Ngọc Tú thiết kế một bàn cờ với mục đích khuấy loạn thiên hạ, dưới sự tính toán của hắn, Phật Nhĩ đã chết dưới tay Phượng Tiêu, Tây Đột Quyết kết thù với Tùy Triều, chỉ kém một bước cuối cùng, là có thể khơi mào chiến hỏa giữa Tây Đột Quyết và Tùy Triều, lại bị Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu phá hư toàn bộ, hắn cũng có lòng muốn nghiền xương hai người thành tro rồi.

Mắt thấy thân phận bị bại lộ, Ngọc Tú không lưu tay nữa, từng chiêu tàn nhẫn, đều ra sát cơ.

“Hóa ra là Ngọc Tú thiền sư!” Hai người vừa giao thủ, Phượng Tiêu lập tức biết được thận phận của đối phương.

“Nói cho ngươi một tin tốt, đồng bọn của ngươi, Cao Vân, đã chết!” Mặc dù tên địch này còn phải khó giải quyết gấp mấy lần Cao Vân, nhưng Phượng Tiêu vẫn không quên kích thích đối phương, chỉ lo Ngọc Tú không chịu tức giận.

“Ta sớm đoán được!” Ngọc Tú cười lạnh một tiếng, “Đó là do hắn không bằng người, nhưng ít nhất Cao Vân làm đúng một chuyện!”

Cao Vân là đệ nhất cao thủ Cao Câu Lệ, Trung Nguyên nhân tài đông đúc, mặc dù Cao Vân chưa nói tới đệ nhất, võ công cũng có thể nói đứng đầu, mặc dù Phượng Tiêu giết gã, khẳng định cũng không thể không bị thương chút nào.

Ngọc Tú cũng không khinh thường, so với Cao Vân khinh địch, hắn hiểu thực lực của Phượng Tiêu hơn, bây giờ đến đây, tuy kế hoạch của hắn đã thất bại, có thể ung dung rời đi, người duy nhất ở đây có thể ngăn hắn lại, chính là Phượng Tiêu, Ngọc Tú thà tốn thêm một ít thời gian, cũng phải giết được Phượng Tiêu đã.

Tay hắn cầm một cây đao, đó là trường đao đặt ở trong doanh trướng, Nhị vương tử bình thường hay mang theo người, lưỡi đao hiện lên ánh đen, là vật phi phàm, tuy Ngọc Tú không bao giờ dùng đao, nhưng cao thủ một trận hiểu trăm, Ô Quang đao trong tay hắn như cánh tay điều khiển ngón tay, ánh đao kèm theo chân khí tỏa ra biển khí mãnh liệt, ùn ùn kéo đến chỗ kẻ địch.

Trong ánh đao trùng trùng, kiếm quang của Phượng Tiêu có vẻ cô độc yếu ớt, thậm chí còn có khuynh hướng chìm ngập trong ánh đao.

Nhìn ở trong mắt Kim Liên, còn có vẻ kinh tâm động phách.

Nhưng Kiều Tiên không để ý tới điều gì khác, lảo đảo chạy vào doanh trướng, liền thấy Thôi Bất Khứ ngã trên đất.

Mặt Thôi Bất Khứ trắng như tờ giấy, hơi thở yếu ớt gần như không có, Kiều Tiên đè lên mạch đập trên cổ đối phương liền biến sắc mặt.

“Ngài tỉnh lại đi!” Lòng nàng như lửa đốt, một mặt truyền chân khí cho Thôi Bất Khứ, một mặt luôn miệng nói.

Chốc lát, Thôi Bất Khứ giật giật, nhưng chỉ ho khan hai tiếng, khạc ra một búng máu.

“Tôn sứ!” Lòng Kiều Tiên đại loạn.

“Đừng cho ta chân khí,” Thôi Bất Khứ uể oải, giọng nói không hơn tiếng muỗi kêu bao nhiêu, “Ngươi có ngửi thấy mùi Nại Hà hương không…”

Nại Hà hương có hạn, lúc này nóc doanh trướng bị Phượng Tiêu và Ngọc Tú đâm ra một cái lỗ to, mùi đã tiêu tán đi rất nhiều, Kiều Tiên được nhắc nhở mới phát hiện ra mùi hương nhàn nhạt còn sót lại, càng kinh hãi thất sắc hơn.

Có chân khí vận chuyển trong người, Nại Hà hương sẽ càng phát tác nhanh, đây chính là nguyên nhân Ngọc Tú rất nhanh đã trúng chiêu, có lòng kiêng kỵ, ngược lại, Thôi Bất Khứ bây giờ hư không chịu được bổ, chân khí của Kiều Tiên không những không thể giúp hắn hóa giải thống khổ, chỉ khiến Nại Hà hương phát tác càng lợi hại hơn thôi.

Vào lúc bọn họ bị kéo chân trước, Thôi Bất Khứ đối mặt với Ngọc Tú gian trá xảo quyệt không thấp hơn hắn, Ngọc Tú tuy biết rõ đối phương cũng xảo quyệt như vậy, nhưng Thôi Bất Khứ không biết võ công, Ngọc Tú cũng khó mà loại trừ, sẽ thả lỏng phòng bị, Thôi Bất Khứ chính là lợi dụng một điểm này, cộng thêm Nại Hà hương, phản lại một quân của Ngọc Tú.

Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, thủ pháp như vậy, cũng chỉ có Thôi Bất Khứ làm ra được.

Rốt cuộc Ngọc Tú đã đánh giá thấp cái ác của hắn, bây giờ nếu không phải đang giao thủ với Phượng Tiêu, khẳng định đã sớm hận không thể lột da rút xương Thôi Bất Khứ.

Nhưng Kiều Tiên nhưng chỉ cảm thấy đau lòng.

Thôi Bất Khứ thích lăn lộn, không tránh được bị thương, nhưng Kiều Tiên không muốn thấy hắn bị thương.

“Vậy ta đưa ngài ra ngoài ngồi trước.” Kiều Tiên run giọng nói.

Thôi Bất Khứ: “Không, ngươi phải đi tìm Kim Liên, bảo nàng lập tức liên lạc với Đại vương tử, quyết định cục diện. Ngọc Tú giả mạo Khả Hãn, mấy ngày này, khẳng định lôi kéo lòng người không ít, lén lút khích bác ly gián…”

Hắn ho khan, nhất thời không thể nói thêm gì nữa.

Nhưng dẫu sao Kiều Tiên đã đi theo hắn rất lâu, lập tức biết được ý của Thôi Bất Khứ.

Mặc dù Ngọc Tú bại lộ, nhưng cái đinh hắn chôn, khẳng định sẽ còn luôn luôn đâm người một cái, bây giờ Nhị vương tử không còn, Đại vương tử là người thừa kế danh chính ngôn thuận, thế nhưng cũng sẽ có vài tên bảo thủ nhân cơ hội đoạt quyền, bởi vì Đột Quyết không phải một nơi nghiêm khắc tuân theo việc cha truyền con nối, lập trường của Đại vương tử đối với Tùy Triều coi như tương đối tốt, hắn làm tân Khả Hãn, khẳng định càng có lợi với việc kết minh.

“Vậy ngài…” Mặt nàng lộ vẻ do dự, lại không dám tùy tiện chạm vào Thôi Bất Khứ, rất sợ hắn độc phát khó chịu.

“Không chết được, đi!” Thôi Bất Khứ nói.

Kiều Tiên cắn răng lên tiếng đáp lại, đứng dậy rời đi.

Thôi Bất Khứ nghe tiếng bước chân của nàng xa dần, cùng động tĩnh hai người Phượng Ngọc đánh nhau bên ngoài, chậm rãi nhắm mắt lại.



Ngọc Tú thích đánh cờ.

Nhất là thích đánh cờ cùng với đối thủ ngang tài.

Nếu giữa đối thủ khác xa về thực lực, sẽ giống như uống một chén nước nhạt mà vô vị.

Ngược lại, kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, giống như rượu ngon năm xưa, vô cùng có dư vị.

Từ bản tâm mà nói, hắn cũng không ghét Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ.

Trong hai người, Ngọc Tú đặc biệt coi trọng Thôi Bất Khứ, tiếc hận hắn trời sinh ốm yếu, không thể tập võ, lại thưởng thức tính toán không sai sót, tuyệt địa phùng sinh(*) của hắn.

(*) Tuyệt địa phùng sinh = Đường cùng gặp đường sống.

Nếu đổi một nơi khác, đổi một thân phận khác, nói không chừng hai người còn có thể đấu thật tốt một phen.

Nhưng bây giờ, giữa ánh đao và bóng kiếm, chỉ có thể có một kẻ thắng.

Hai người giao thủ đã gần đến trăm chiêu.

Một người trúng Nại Hà hương, một người bị thương trên người, đều không thể phát huy toàn bộ thực lực, lúc Ngọc Tú xuất thủ chỉ cảm thấy chân khí ngưng trệ một cái, như bị cản tay, hận ý trong lòng đối với Thôi Bất Khứ không khỏi tăng thêm một phần.

Giống như hắn không thường dùng đao, thật ra thì Phượng Tiêu cũng không thường dùng kiếm, nhuyễn kiếm với y, chỉ để thay thế lúc không có đàn.

Nhưng y kết hợp kiếm pháp và bộ pháp, vẫn có thể nói là vô cùng tuyệt diệu, thiên hạ vô song.

Ngọc Tú ứng phó cũng có chút khó khăn.

Kiếm quang như núi non chập trùng, sau sơn cùng thủy tận không phải là liễu hoa ám minh(*), mà là luân hồi vô tận, nội lực của Phượng Tiêu như lấy hoài không hết, kiếm khí của y đủ để phong bế hoàn toàn đường đi của Ngọc Tú, tuy Ngọc Tú không rơi xuống thế hạ phong, nhưng hắn ý thức được, lần này có thể không có cách nào giết chết Phượng Tiêu.

(*) Sơn cùng thủy tận, liễu hoa ám minh: Trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát.

Không những không thể giết chết Phượng Tiêu, ngay cả Thôi Bất Khứ cũng có thể sống sót.

Hấn vừa động ý niệm, ánh đao trong tay lập tức lao về mặt Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu tất nhiên lui về phía sau tránh đi, lại thấy Ngọc Tú bỗng dưng phi thân xuống, trường đao rời tay, hóa thành một luồng hồng quang, cuối cùng mục tiêu lại là Thôi Bất Khứ bên trong doanh trướng!

Ngọc Tú ném ra một đao này, người lại bay về phía Phượng Tiêu, nếu y muốn cứu người, tất nhiên sẽ để lộ sơ hở, nếu không muốn cứu người, Thôi Bất Khứ nhất định phải chết, dù sao hắn cũng không thua thiệt.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Ngọc Tú lộ ra nụ cười nhạt, chưởng phong mang theo nội lực đánh thẳng vào ngực Phượng Tiêu.

Nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng ở khóe miệng.

Kiếm quang quá nhanh, hóa thành kim quang đầy mắt, chiếm đầy từng góc trong phạm vi tầm mắt, Ngọc Tú cảm thấy có chút đau nhức, theo bản năng nhắm lại.

Chính là một cái chớp mắt này, ngay sau đó hắn cảm thấy đau nhức truyền tới từ trên trán, tiếp đó kéo dài đến mắt trái!

Ngọc Tú rên lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền tránh về sau, đồng thời bên tai vang lên tiếng keng.

Nhuyễn kiếm không nhân cơ hội lấy tính mạng của hắn, mà ngăn trường đao lại, chém đứt thành hai đoạn, lưỡi đao nhọn kia khó khăn lắm mới dừng lại trước cổ họng Thôi Bất Khứ, cứa rách da, để lại một vệt máu bên trên, chỉ cần chậm hơn một chút, thế gian này sẽ không còn nữa Thôi Bất Khứ nữa.

Nhưng Phượng Tiêu cũng bởi vì một kích này mà hao hết chân khí, chỉ có thể mặc cho bóng người Ngọc Tú nhẹ nhàng rơi trên cột cờ, lại đề khí lao đi, mấy cái lên xuống, biến mất ở trong tầm mắt.

Lúc này tất cả mọi người đều đã kịp phản ứng, thân phận Ngọc Tú khác thường, Kim Liên dẫn thị vệ Đột Quyết đuổi theo, nhưng Phượng Tiêu biết, những người đó khẳng định không đuổi kịp Ngọc Tú, cho dù đuổi kịp, cũng không cản được.

Phượng Tiêu từ trên cột cờ đáp xuống, đi về phía Thôi Bất Khứ.

“Sắp chết sao?” Y chọc chọc bả vai Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ chưa hề động đậy.

Phượng Tiêu thở dài: “Tới chậm nửa bước sao?”

Lại chọc chọc đầu Thôi Bất Khứ.

Cảm giác có chút lạnh lẽo.

Phượng Tiêu: “Thi thể cũng lạnh rồi à? Vậy thì thật là quá tốt, sau khi về kinh ta sẽ tấu lên Thiên tử, xóa bỏ Tả Nguyệt cục.”

Thôi Bất Khứ nâng mí mắt, lòng nói đổi lại là ngươi nằm nửa ngày trên đất, con mẹ nó không lạnh mới là lạ.

Nhưng quả thực hắn cũng không sức nói chuyện, thậm chí mới vừa rồi đối mặt với uy hiếp sống chết, cũng không thể nhúc nhích nổi.

Kiều Tiên chạy tới, còn dẫn theo vài tỳ nữ Đột Quyết nâng kiệu mềm, định đỡ Thôi Bất Khứ lên.

Nhưng nàng rất sợ Thôi Bất Khứ hai lần bị thương, động tác dè đặt, ngược lại khiến Thôi Bất Khứ liên tục cau mày.

Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: “Vẫn còn cau mày, hóa ra còn chưa lạnh cứng? Thôi, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, bổn tọa chịu ủy khuất một lần đi!”

Dứt lời y trực tiếp đoạt người từ trong tay Kiều Tiên, đặt người lên lưng, đi về phía doanh dướng bọn họ ở lúc đầu.

Phượng Tiêu: “Thôi đạo trưởng, ta thương lượng một chuyện với ngươi nhé.”

Thôi Bất Khứ nhắm mắt lại, cằm lệch trên bả vai y, tựa như chìm vào giấc ngủ.

Phượng Tiêu: “Lúc nào ngươi dày vò mạng nhỏ của mình tèo rồi, tốt nhất nói trước cho ta một tiếng, nếu không nhất định phải chết ở nơi ta không thấy, cũng bớt đi một khoản tiền cúng, Giải Kiếm phủ chúng ta đã không còn dư giả lắm, mong ngươi thông cảm.”

Thôi Bất Khứ vẫn không lên tiếng, hôn mê còn nghiêm trọng hơn so với việc chìm vào giấc ngủ.

Nhưng vừa rồi lúc Phượng Tiêu vác hắn lên lưng, rõ ràng nhìn thấy hắn đảo mắt dưới mí mắt một chút.

“Chớ giả bộ, ta biết ngươi tỉnh, ta nói cho ngươi, lần này ơn huệ ngươi thiếu ta, lấy thân báo đáp ba mươi lần cũng không đủ.”

Thôi Bất Khứ thầm than thở một tiếng, rốt cuộc mở mắt ra.

“…Vậy thì bốn mươi lần?”

Phượng Tiêu cười hừ: “Ta sợ ngươi chết trên giường của ta thôi, bớt nói nhảm, sau khi có thể đi lại, lập tức đi mang Dư Âm cầm về cho ta!”

Thôi Bất Khứ: “Dư Âm là bảo vật trấn trạch của Bác Lăng Thôi thị, sao ta có thể muốn lấy là lấy?”

Phượng Tiêu: “Đừng quên lúc trước ngươi đã đồng ý với ta cái gì, nếu ngươi không tuân thủ cam kết, tất nhiên ta cũng sẽ có trăm cách để bội ước.”

Thôi Bất Khứ: “Ta đã đồng ý, tất nhiên sẽ làm được, sau khi rời khỏi nơi này, sẽ đi Hán Bình.”

Hán Bình chính là chỗ của Bác Lăng Thôi thị.

Mặc dù lấy được cam kết, nhưng Phượng Tiêu luôn cảm thấy không đúng, Dư Âm cầm là do Thôi Bất Khứ đã sớm đề cập tới, nhưng lúc đó có thể không nghĩ tới Ngọc Tú lại khó giải quyết như vậy, bỏ ra cái giá lớn như thế, chỉ lấy được một cái đàn Dư Âm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn có chút thua thiệt.

Phượng Tiêu chậm rãi nói: “Nếu ngươi biết tung tích của Dư Âm, như vậy mấy danh cầm khác thì sao, Hào Chung và Tiêu Vĩ—”

Lời còn chưa dứt, Thôi Bất Khứ nôn ra một búng máu trên vai y.

“Chắc ta không sống được bao lâu.” Thôi Bất Khứ bình tĩnh nói, sau đó trực tiếp giả chết.

Phượng Tiêu: …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện