Trong xe không có đèn, nguồn sáng duy nhất đến từ ánh trăng được coi là sáng ngời bên ngoài, truyền vào qua mành xe rung động.
Đôi môi ấm áp của đổi phương áp sát xuống, mơ hồ nói bốn chữ, mang theo khí âm gần như không có.
Động tác bất ngờ khiến cho Thôi Bất Khứ ngây người.
Vì sao không dán vào lỗ tai mà nói, lại cứ phải dán vào miệng nói? Cách gần như vậy, cho dù hắn có thể hiểu thần ngữ(*), cũng không làm được chuyện gì.
(*)Thần ngữ: Thần = môi, đây là kiểu mấp máy môi nói mà không phát ra tiếng.
Nhưng, ngay sau đó hắn nghĩ tới một vấn đề còn quan trọng hơn.
Người mai phục ở đáy xe, võ công nhất định cực cao, nếu không, đã sớm bị phát hiện.
Giữa cao thủ với cao thủ cũng có chênh lệch, ví dụ như đệ nhất cao thủ Đột Quyết, Phật Nhĩ, đương nhiên đã có thân thủ cao tuyệt, chống với Phượng Tiêu, vẫn hơi kém một bậc, khi Phượng Tiêu toàn lực xuất thủ, thậm chí còn bị đánh chết.
Bây giờ Phượng Tiêu muốn lặng lẽ lẻn vào trong xe, giả vờ làm vẻ thân mật khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, có phải cũng nói võ công của người kia, thậm chí còn cao hơn Phật Nhĩ, khiến Phượng Tiêu không dám tùy tiện xuất thủ? Mờ tối, khóe miệng Phượng Tiêu mơ hồ nâng lên.
Không đợi hắn cẩn thận phân biệt, cảm giác ấm áp trên môi lại tăng lên, mềm mại chạm nhau, còn có thêm sức nặng của một cái đầu.
Thôi Bất Khứ trong nháy mắt mở to hai mắt.
Hắn giãy giụa theo bản năng, nhưng sức hắn so với Phượng Tiêu không khác châu chấu đá xe, rất nhanh bị áp chế hoàn toàn.
Hơi thở của Phượng Tiêu phun lên mặt, Thôi Bất Khứ tin chắc đối phương không uống rượu, cho dù uống rượu, người như Phượng Tiêu cũng không khả năng uống say phát điên.
Nhưng vì sao Phượng Tiêu phải làm như vậy, chẳng lẽ là vì muốn đánh lừa thích khách dưới đáy xe?
Nhìn thấy Thôi Bất Khứ bị chặn miệng còn không quên cau mày, chuyển sang dùng đầu óc, Phượng Tiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Rất khó tin trên đời lại có người vĩnh viễn có thể đoán được tiên cơ, tiên tri biết trước, nhưng Thôi Bất Khứ không thể coi là người bình thường.
Ban đầu ở Đột Quyết, người này vì vạch trần bộ mặt thật của Ngọc Tú, không tiếc lấy mình làm mồi, lấy người mạo hiểm, lúc ấy Phượng Tiêu chỉ muốn biết, nếu như mình không kịp thời chạy tới, hoặc là xuất hiện ở một khắc cuối cùng, có thể nhìn thấy Thôi Bất Khứ đổi sắc mặt, chật vật không chịu nổi hay không.
Đáng tiếc lúc ấy bỏ lỡ cơ hội thật tốt, Ngọc Tú võ công quá cao, Phượng Tiêu phải dùng toàn lực ứng phó, tất nhiên cũng không thể xem náo nhiệt.
Sau đó, cho dù gặp phải tình huống gì, người này luôn bát phong bất động(*), Lã Vọng buông cần(**), giống như tối nay gây ra chuyện lớn như vậy, ngay trước mặt đám người Thái tử Tấn vương, khiến Lạc Bình công chúa khó chịu, để nàng không rút lui được, Phượng Tiêu dám đánh cuộc, sau chuyện này, Lạc Bình công chúa không những sẽ không cảm kích Thôi Bất Khứ giúp nàng bắt phản tặc, ngược lại sẽ vì vậy mà ghi hận Thôi Bất Khứ.
(*) Bát phong bất động (tám gió thổi không động): “bát phong” chỉ tám ngọn gió đời mê hoặc lòng người.
(**) Lã Vọng buông cần: ý chỉ người kiên nhẫn làm việc lớn.
Nhưng cũng không thấy Thôi Bất Khứ vì vậy mà lo lắng, sinh ra lo âu sợ hãi gì cả.
Phượng Tiêu rất muốn biết, lúc nào mới có thể nhìn thấy đối phương bất ngờ khiếp sợ, nếu có thể khóc lóc cầu xin tha thứ, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Khóc lóc cầu xin tha thứ chắc hẳn có chút khó khăn, giờ phút này, có thể cảm giác được đối phương giãy giụa, mơ hồ nhìn thấy biểu tình giật mình của Thôi Bất Khứ, Phượng Tiêu cảm thấy mình làm đúng rồi.
Đáng tiếc, ánh sáng quá mờ, không thể nhìn kỹ, Phượng Tiêu có chút tiếc nuối, giữa suy nghĩ thay đổi thật nhanh, miệng lưỡi cuốn vào một chút mùi thuốc, át đi mùi thơm của mấy trái quýt ăn lúc nãy.
“Ưm…”
Đáng tiếc Thôi Bất Khứ giống như không thích mùi thơm của quýt, hắn trực tiếp thúc khuỷu tay về phía đáy chậu(*) của Phượng Tiêu, nhưng còn chưa chạm được, đã bị Phượng Tiêu áp chế lần nữa.
(*) Đáy chậu: vị trí dưới ổ bụng.
Trên người Thôi Bất Khứ cũng có mùi thuốc nhàn nhạt, bởi vì hắn uống thuốc hàng năm, càng dây dưa nhiều, mùi thuốc lại càng rõ ràng, Phượng Tiêu cảm giác mình cũng sắp biến thành một cây nhân sâm rồi.
Y đang ảo tưởng, Thôi đạo trưởng ăn nhiều dược liệu trân quý như vậy, nếu thái mỏng đối phương ra ăn, có phải cũng có thể trường sinh bất lão không?
Cũng không biết là ai ném cục đá ở phía trước, phu xe không nhìn kỹ, bánh xe nghiến qua, xe ngựa bỗng chốc nghiêng ngả chấn động, Phượng Tiêu tựa như không chịu được sức nặng, thân thể lệch một cái, thuận thế ôm eo người kia lăn về một bên.
Thôi Bất Khứ thuận thế đánh một quyền về phía bụng hắn, đang muốn ngồi dậy, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén từ dưới xe đâm vào trong buồng xe, hàn ý dày đặc, kiếm quang cách vị trí vừa rồi của hai người bọn họ, thế nhưng chỉ có một tí!
Một kích của đối phương không trúng, không những không có thu tay chạy đi, ngược lại hung hăng chếch lưỡi dao sắc bén về trước, giống như cách buồng xe cũng có thể cảm nhận được vị trí của hai người.
Phượng Tiêu nắm lấy đai lưng Thôi Bất Khứ bay về phía nóc xe.
Đùng một cái, nóc xe ngựa bị đánh bay hoàn toàn, hai người trực tiếp nhảy từ trong xe ra, thích khách không ngừng theo sát, bóng trắng cũng lao lên theo.
Phượng Tiêu ở giữa không trung ném Thôi Bất Khứ cho Kiều Tiên, ngay sau đó kịch liệt giao thủ cùng bóng trắng, giữa không trung, chưởng ảnh cùng kiếm quang của hai người tán loạn lộn xộn, gần như không phân biệt được nhanh hay chậm.
Thích khách bình thường tất nhiên mặc đồ tối màu, chỉ mong có thể tận lực ẩn giấu thân hình trong đêm đen, nhưng kẻ này cả người bạch y vô cùng nổi bật, như vậy cũng có thể thấy vô cùng tự tin kiêu ngạo.
Trước đó đối phương cố ý che giấu hơi thở, bây giờ Kiều Tiên mới phát hiện sự tồn tại của đối phương, không khỏi kinh hãi.
Có thể đánh ngang tay với Phượng Tiêu, không phân cao thấp, cao thủ này, ở trên giang hồ tuyệt đối sẽ không phải hạng vô danh.
Nhưng Thôi Bất Khứ hơi cau mày.
Hắn không nhìn ra được lai lịch người này.
Võ công của đối phương vô cùng cổ quái, có chiêu số giống như đao pháp của Tây Nam Kim Xuyên trại, chỉ là lấy kiếm thay đao, lấy đao pháp hóa kiếm pháp, thông hiểu đạo lí, nước chảy mây trôi, có chiêu số giống như kiếm pháp nhất mạch Đạo gia núi Huyền Đô, chỉ là bén nhọn hơn, cũng nhiều sát khí hơn, rất nhiều chỗ hàn quang tới, hung uy giết hết sinh linh thiên hạ.
Mỗi một môn phái đều có phong cách chiêu số của mình, một người không thể học hết được võ công thiên hạ, nếu như hắn tỏ ra mọi thứ đều biết, hoặc vì khoe khoang, hoặc vì che giấu lai lịch thật sự của mình.
Kẻ trước mắt này, nhất định là loại sau.
Võ công của hắn xuất chúng, mặt mũi lại quá tầm thường, lần đầu tiên nhìn thấy, sẽ không khiến người ta muốn nhìn lần thứ hai, rất dễ bị lãng quên.
Kiều Tiên cũng nhìn ra một chút vấn đề: “Tôn sứ, từ võ công bên ngoài của hắn xem ra, trong hồ sơ của Tả Nguyệt cục, hình như không có ghi chép về người này, chẳng lẽ hắn dịch dung?”
“Có thể.” Thôi Bất Khứ từ chối cho ý kiến.
Tối nay trừ thích khách đột nhiên nhô ra này, chuyện khác cũng tiến hành rất thuận lợi, bao gồm việc Nhâm Dược bị bắt, chứng cớ mưu phản cũng bị tìm được, nhưng Thôi Bất Khứ luôn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như là Nhâm Dược không phải chủ mưu thật sự.
Chẳng lẽ lại có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu?
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, Phượng Tiêu cùng bạch y nhân kia giao thủ càng lúc càng nhanh, đừng nói tới đám người phu xe trợn mắt há mồm kinh hoảng thất thố, ngay cả Kiều Tiên, thật ra cũng rất khó nhúng tay vào giữa chừng để trợ thủ, chỉ có thể đợi hai cao thủ tuyệt đỉnh phân thắng bại.
Chẳng qua nàng càng xem, càng kinh hãi.
Võ công của Phượng Tiêu đã rất cao, thích khách có thể đánh ngang tay với y, tất nhiên cũng lợi hại như vậy.
Ai có thể phái một người như thế tới ám sát Thôi Bất Khứ?
Vừa rồi nếu Phượng Tiêu không ở trong xe ngựa, chỉ sợ Thôi Bất Khứ đã sớm chết oan uổng.
Nếu về sau kẻ này lâu lâu lại tới, làm sao Thôi Bất Khứ có thể giữ mạng?
Suy nghĩ một chút như thế, Kiều Tiên càng thêm lo lắng.
Bình thường nàng thấy Phượng Tiêu kiểu gì cũng không vừa mắt, lúc này lại một lòng mong đợi Phượng Tiêu giết chết đối phương.
Cho dù sau này Phượng Tiêu thường xuyên nhảy ra, Kiều Tiên thầm nghĩ mình cũng sẽ tuyệt đối không đi tìm Giải Kiếm phủ gây phiền toái.
Nhưng mà, Kiều Tiên còn chưa biết chuyện vừa xảy ra trong xe ngựa, nếu biết, chỉ sợ nàng càng mong Phượng Tiêu lấy mạng đổi mạng với thích khách hơn.
Nhưng tình huống lại không hề lạc quan.
Kiếm quang quanh quẩn bốn phía, kiếm khí gần như tạo thành một cơn bão, bao vây Phượng Tiêu bên trong.
Thân hình bạch y nhân biến ảo, xảo quyệt như quỷ, chợt biến mất, chợt xuất hiện, không ngờ lại có vẻ của nhẫn thuật Đông Doanh, nhưng nhẫn thuật bình thường của Đông Doanh, chỉ là lợi dụng thiếu sót thị giác của người khác, nhưng hắn lại kết hợp với kiếm thuật, càng phát huy ra uy lực cực đại.
Trong lúc nhất thời, Phượng Tiêu bị kẹt ở bên trong, không thể làm gì.
Mà kiếm quang của bạch y nhân lại mạnh mẽ, giống như hào quang rực rỡ, đã đâm xuống ngay đầu y!
Đôi môi ấm áp của đổi phương áp sát xuống, mơ hồ nói bốn chữ, mang theo khí âm gần như không có.
Động tác bất ngờ khiến cho Thôi Bất Khứ ngây người.
Vì sao không dán vào lỗ tai mà nói, lại cứ phải dán vào miệng nói? Cách gần như vậy, cho dù hắn có thể hiểu thần ngữ(*), cũng không làm được chuyện gì.
(*)Thần ngữ: Thần = môi, đây là kiểu mấp máy môi nói mà không phát ra tiếng.
Nhưng, ngay sau đó hắn nghĩ tới một vấn đề còn quan trọng hơn.
Người mai phục ở đáy xe, võ công nhất định cực cao, nếu không, đã sớm bị phát hiện.
Giữa cao thủ với cao thủ cũng có chênh lệch, ví dụ như đệ nhất cao thủ Đột Quyết, Phật Nhĩ, đương nhiên đã có thân thủ cao tuyệt, chống với Phượng Tiêu, vẫn hơi kém một bậc, khi Phượng Tiêu toàn lực xuất thủ, thậm chí còn bị đánh chết.
Bây giờ Phượng Tiêu muốn lặng lẽ lẻn vào trong xe, giả vờ làm vẻ thân mật khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, có phải cũng nói võ công của người kia, thậm chí còn cao hơn Phật Nhĩ, khiến Phượng Tiêu không dám tùy tiện xuất thủ? Mờ tối, khóe miệng Phượng Tiêu mơ hồ nâng lên.
Không đợi hắn cẩn thận phân biệt, cảm giác ấm áp trên môi lại tăng lên, mềm mại chạm nhau, còn có thêm sức nặng của một cái đầu.
Thôi Bất Khứ trong nháy mắt mở to hai mắt.
Hắn giãy giụa theo bản năng, nhưng sức hắn so với Phượng Tiêu không khác châu chấu đá xe, rất nhanh bị áp chế hoàn toàn.
Hơi thở của Phượng Tiêu phun lên mặt, Thôi Bất Khứ tin chắc đối phương không uống rượu, cho dù uống rượu, người như Phượng Tiêu cũng không khả năng uống say phát điên.
Nhưng vì sao Phượng Tiêu phải làm như vậy, chẳng lẽ là vì muốn đánh lừa thích khách dưới đáy xe?
Nhìn thấy Thôi Bất Khứ bị chặn miệng còn không quên cau mày, chuyển sang dùng đầu óc, Phượng Tiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Rất khó tin trên đời lại có người vĩnh viễn có thể đoán được tiên cơ, tiên tri biết trước, nhưng Thôi Bất Khứ không thể coi là người bình thường.
Ban đầu ở Đột Quyết, người này vì vạch trần bộ mặt thật của Ngọc Tú, không tiếc lấy mình làm mồi, lấy người mạo hiểm, lúc ấy Phượng Tiêu chỉ muốn biết, nếu như mình không kịp thời chạy tới, hoặc là xuất hiện ở một khắc cuối cùng, có thể nhìn thấy Thôi Bất Khứ đổi sắc mặt, chật vật không chịu nổi hay không.
Đáng tiếc lúc ấy bỏ lỡ cơ hội thật tốt, Ngọc Tú võ công quá cao, Phượng Tiêu phải dùng toàn lực ứng phó, tất nhiên cũng không thể xem náo nhiệt.
Sau đó, cho dù gặp phải tình huống gì, người này luôn bát phong bất động(*), Lã Vọng buông cần(**), giống như tối nay gây ra chuyện lớn như vậy, ngay trước mặt đám người Thái tử Tấn vương, khiến Lạc Bình công chúa khó chịu, để nàng không rút lui được, Phượng Tiêu dám đánh cuộc, sau chuyện này, Lạc Bình công chúa không những sẽ không cảm kích Thôi Bất Khứ giúp nàng bắt phản tặc, ngược lại sẽ vì vậy mà ghi hận Thôi Bất Khứ.
(*) Bát phong bất động (tám gió thổi không động): “bát phong” chỉ tám ngọn gió đời mê hoặc lòng người.
(**) Lã Vọng buông cần: ý chỉ người kiên nhẫn làm việc lớn.
Nhưng cũng không thấy Thôi Bất Khứ vì vậy mà lo lắng, sinh ra lo âu sợ hãi gì cả.
Phượng Tiêu rất muốn biết, lúc nào mới có thể nhìn thấy đối phương bất ngờ khiếp sợ, nếu có thể khóc lóc cầu xin tha thứ, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Khóc lóc cầu xin tha thứ chắc hẳn có chút khó khăn, giờ phút này, có thể cảm giác được đối phương giãy giụa, mơ hồ nhìn thấy biểu tình giật mình của Thôi Bất Khứ, Phượng Tiêu cảm thấy mình làm đúng rồi.
Đáng tiếc, ánh sáng quá mờ, không thể nhìn kỹ, Phượng Tiêu có chút tiếc nuối, giữa suy nghĩ thay đổi thật nhanh, miệng lưỡi cuốn vào một chút mùi thuốc, át đi mùi thơm của mấy trái quýt ăn lúc nãy.
“Ưm…”
Đáng tiếc Thôi Bất Khứ giống như không thích mùi thơm của quýt, hắn trực tiếp thúc khuỷu tay về phía đáy chậu(*) của Phượng Tiêu, nhưng còn chưa chạm được, đã bị Phượng Tiêu áp chế lần nữa.
(*) Đáy chậu: vị trí dưới ổ bụng.
Trên người Thôi Bất Khứ cũng có mùi thuốc nhàn nhạt, bởi vì hắn uống thuốc hàng năm, càng dây dưa nhiều, mùi thuốc lại càng rõ ràng, Phượng Tiêu cảm giác mình cũng sắp biến thành một cây nhân sâm rồi.
Y đang ảo tưởng, Thôi đạo trưởng ăn nhiều dược liệu trân quý như vậy, nếu thái mỏng đối phương ra ăn, có phải cũng có thể trường sinh bất lão không?
Cũng không biết là ai ném cục đá ở phía trước, phu xe không nhìn kỹ, bánh xe nghiến qua, xe ngựa bỗng chốc nghiêng ngả chấn động, Phượng Tiêu tựa như không chịu được sức nặng, thân thể lệch một cái, thuận thế ôm eo người kia lăn về một bên.
Thôi Bất Khứ thuận thế đánh một quyền về phía bụng hắn, đang muốn ngồi dậy, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén từ dưới xe đâm vào trong buồng xe, hàn ý dày đặc, kiếm quang cách vị trí vừa rồi của hai người bọn họ, thế nhưng chỉ có một tí!
Một kích của đối phương không trúng, không những không có thu tay chạy đi, ngược lại hung hăng chếch lưỡi dao sắc bén về trước, giống như cách buồng xe cũng có thể cảm nhận được vị trí của hai người.
Phượng Tiêu nắm lấy đai lưng Thôi Bất Khứ bay về phía nóc xe.
Đùng một cái, nóc xe ngựa bị đánh bay hoàn toàn, hai người trực tiếp nhảy từ trong xe ra, thích khách không ngừng theo sát, bóng trắng cũng lao lên theo.
Phượng Tiêu ở giữa không trung ném Thôi Bất Khứ cho Kiều Tiên, ngay sau đó kịch liệt giao thủ cùng bóng trắng, giữa không trung, chưởng ảnh cùng kiếm quang của hai người tán loạn lộn xộn, gần như không phân biệt được nhanh hay chậm.
Thích khách bình thường tất nhiên mặc đồ tối màu, chỉ mong có thể tận lực ẩn giấu thân hình trong đêm đen, nhưng kẻ này cả người bạch y vô cùng nổi bật, như vậy cũng có thể thấy vô cùng tự tin kiêu ngạo.
Trước đó đối phương cố ý che giấu hơi thở, bây giờ Kiều Tiên mới phát hiện sự tồn tại của đối phương, không khỏi kinh hãi.
Có thể đánh ngang tay với Phượng Tiêu, không phân cao thấp, cao thủ này, ở trên giang hồ tuyệt đối sẽ không phải hạng vô danh.
Nhưng Thôi Bất Khứ hơi cau mày.
Hắn không nhìn ra được lai lịch người này.
Võ công của đối phương vô cùng cổ quái, có chiêu số giống như đao pháp của Tây Nam Kim Xuyên trại, chỉ là lấy kiếm thay đao, lấy đao pháp hóa kiếm pháp, thông hiểu đạo lí, nước chảy mây trôi, có chiêu số giống như kiếm pháp nhất mạch Đạo gia núi Huyền Đô, chỉ là bén nhọn hơn, cũng nhiều sát khí hơn, rất nhiều chỗ hàn quang tới, hung uy giết hết sinh linh thiên hạ.
Mỗi một môn phái đều có phong cách chiêu số của mình, một người không thể học hết được võ công thiên hạ, nếu như hắn tỏ ra mọi thứ đều biết, hoặc vì khoe khoang, hoặc vì che giấu lai lịch thật sự của mình.
Kẻ trước mắt này, nhất định là loại sau.
Võ công của hắn xuất chúng, mặt mũi lại quá tầm thường, lần đầu tiên nhìn thấy, sẽ không khiến người ta muốn nhìn lần thứ hai, rất dễ bị lãng quên.
Kiều Tiên cũng nhìn ra một chút vấn đề: “Tôn sứ, từ võ công bên ngoài của hắn xem ra, trong hồ sơ của Tả Nguyệt cục, hình như không có ghi chép về người này, chẳng lẽ hắn dịch dung?”
“Có thể.” Thôi Bất Khứ từ chối cho ý kiến.
Tối nay trừ thích khách đột nhiên nhô ra này, chuyện khác cũng tiến hành rất thuận lợi, bao gồm việc Nhâm Dược bị bắt, chứng cớ mưu phản cũng bị tìm được, nhưng Thôi Bất Khứ luôn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như là Nhâm Dược không phải chủ mưu thật sự.
Chẳng lẽ lại có liên quan đến Vân Hải Thập Tam Lâu?
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, Phượng Tiêu cùng bạch y nhân kia giao thủ càng lúc càng nhanh, đừng nói tới đám người phu xe trợn mắt há mồm kinh hoảng thất thố, ngay cả Kiều Tiên, thật ra cũng rất khó nhúng tay vào giữa chừng để trợ thủ, chỉ có thể đợi hai cao thủ tuyệt đỉnh phân thắng bại.
Chẳng qua nàng càng xem, càng kinh hãi.
Võ công của Phượng Tiêu đã rất cao, thích khách có thể đánh ngang tay với y, tất nhiên cũng lợi hại như vậy.
Ai có thể phái một người như thế tới ám sát Thôi Bất Khứ?
Vừa rồi nếu Phượng Tiêu không ở trong xe ngựa, chỉ sợ Thôi Bất Khứ đã sớm chết oan uổng.
Nếu về sau kẻ này lâu lâu lại tới, làm sao Thôi Bất Khứ có thể giữ mạng?
Suy nghĩ một chút như thế, Kiều Tiên càng thêm lo lắng.
Bình thường nàng thấy Phượng Tiêu kiểu gì cũng không vừa mắt, lúc này lại một lòng mong đợi Phượng Tiêu giết chết đối phương.
Cho dù sau này Phượng Tiêu thường xuyên nhảy ra, Kiều Tiên thầm nghĩ mình cũng sẽ tuyệt đối không đi tìm Giải Kiếm phủ gây phiền toái.
Nhưng mà, Kiều Tiên còn chưa biết chuyện vừa xảy ra trong xe ngựa, nếu biết, chỉ sợ nàng càng mong Phượng Tiêu lấy mạng đổi mạng với thích khách hơn.
Nhưng tình huống lại không hề lạc quan.
Kiếm quang quanh quẩn bốn phía, kiếm khí gần như tạo thành một cơn bão, bao vây Phượng Tiêu bên trong.
Thân hình bạch y nhân biến ảo, xảo quyệt như quỷ, chợt biến mất, chợt xuất hiện, không ngờ lại có vẻ của nhẫn thuật Đông Doanh, nhưng nhẫn thuật bình thường của Đông Doanh, chỉ là lợi dụng thiếu sót thị giác của người khác, nhưng hắn lại kết hợp với kiếm thuật, càng phát huy ra uy lực cực đại.
Trong lúc nhất thời, Phượng Tiêu bị kẹt ở bên trong, không thể làm gì.
Mà kiếm quang của bạch y nhân lại mạnh mẽ, giống như hào quang rực rỡ, đã đâm xuống ngay đầu y!
Danh sách chương