Đạt được Huân Chương Vinh Dự, khiến cho Thẩm Dịch cảm thấy kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ sau khi độ thân thiện đạt tới cao nhất còn có chỗ tốt bực này. Có thể gọi Tiểu đoàn lính dù số 2 trợ giúp tác chiến, tuyệt đối chính là trợ giúp mạnh mẽ trong nhiệm vụ độ khó ban đầu, bất quá tiếc là triệu hoán bọn họ cần phải bỏ ra giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ. Giả thiết nhiệm vụ lần này chấm dứt, binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 có hai trăm người có thể còn sống sót, như vậy thì 200 binh sĩ tinh anh cấp 1 kỳ thật cùng binh lính bình thường không có nhiều khác biệt, chỗ tốt gần như chỉ là có thể tăng lên đẳng cấp, có điều sau khi tăng lên thực lực đến cùng có bao nhiêu không ai nói rõ được, nhưng đoán chừng như thế nào cũng không thể sánh với một mạo hiểm giả sau khi cường hóa, thế mà giá cả lại muốn gấp bội vì thế. Nếu là triệu hoán 200 binh sĩ tinh anh cấp 2, Thẩm Dịch phải trả tiền 12000 điểm Huyết Tinh, cái giá này thật sự quá mức cắt cổ, mỗi lần nhiệm vụ có thể có thu hoạch như vậy hay không vẫn là vấn đề. Còn nói dùng vào khu vực độ khó cao, điểm Huyết Tinh có lẽ không phải vấn đề, nhưng đến lúc đó Tiểu đoàn lính dù số 2 đối mặt những nhiệm vụ cường hóa cao cấp kia còn có thể phát huy ra tác dụng lớn nữa hay không, cũng thực là nghi vấn. Xem ra muốn chính thức sử dụng tốt Huân Chương Vinh Dự này, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Biện pháp tốt nhất chính là ngay từ đầu thử triệu hoán một ít, đợi quen thuộc năng lực cùng tác dụng của bọn họ sau lại tính toán tiếp.
Bất quá những điều này đều là vấn đề cần suy tính sau này, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu, vẫn là vấn đề giải quyết pháo.
Quốc lộ nối liền cầu Arnhem, địa phương bên ngoài 2 km có một sườn núi nhỏ tương đối thoải.
Người Đức đang liên tục không ngừng tập trung pháo ở trên mảnh sườn núi này, nhóm lớn lính Đức đang thành lập vòng tròn phòng tuyến, phòng ngừa lính dù Vương quốc Anh tập kích. Một ít binh sĩ cảnh giới được rải ra xung quanh, đề phòng bốn phía, vài tên sĩ quan Đức trên chiến trường mở cuống họng lớn tiếng chỉ huy, khiển trách làm cho thủ hạ tăng thêm tốc độ.
Phía sau sườn núi ngoài 300m, trong một góc hẹp, Ôn Nhu đang dùng kính viễn vọng quan sát chung quanh: “Trận địa pháo binh đang xây lập, đã có sáu mươi ổ hỏa pháo được kéo tới, đằng sau vẫn còn tiếp tục, bóng dáng xe tăng còn chưa thấy đâu.” “Có bao nhiêu binh sĩ phòng thủ trận địa?” “Trên dưới hai trăm, là Đảng Vệ Quân, phân tán cực rộng, tất cả đều là lão binh có kinh nghiệm, phòng ngự rất đúng nơi, tìm không thấy bất luận góc chết nào.” “Đảng Vệ Quân đều tới?” Thẩm Dịch lại càng hoảng sợ. Hắn đang nằm trong bụi cỏ nhìn không trung, trong miệng còn nhai lấy rễ cỏ, nghe được tin tức này lập tức ngồi dậy. Hắn ngó chừng Ôn Nhu, sau đó hỏi: “Cô có thể cho tôi chút tin tức tốt được không?” “Tin tức tốt là anh đoán không lầm, thật sự bọn hắn đang thành lập kho đạn tại tiền tuyến, đây là cơ hội chúng ta tiêu diệt trận địa pháo.” Ôn Nhu buông kính viễn vọng, nằm sấp bên người Thẩm Dịch, nói với hắn: “Phải trong vòng năm phút đồng hồ trước khi chiến đấu chính thức bắt đầu, toàn bộ giải quyết hết số pháo này, bằng không thì một trăm hai mươi ổ hỏa pháo một lượt bắn hai ba tua, thị trấn nhỏ Arnhem phải biến mất hơn phân nửa.” “Vốn đã biến mất hơn phân nửa.” Thẩm Dịch cầm lên kính viễn vọng của Ôn Nhu quan sát tiền tuyến.
Quả nhiên là một nhóm lớn bộ đội Đảng Vệ Quân xuất hiện trên trận địa dốc núi.
Kính viễn vọng lia qua lia lại trên trận địa, bỗng thoáng run một cái.
Rễ cỏ trong miệng hắn nhổ phốc ra, thấp giọng nhẹ mắng: “Móa nó, đã biết rõ đô thị cmn không có lòng tốt.” “Phát hiện cái gì?” Ôn Nhu kỳ quái hỏi.
Thẩm Dịch nhét kính viễn vọng vào trong tay Ôn Nhu: “Cô xem bên kia, pháo binh Đức đang thành lập điểm tập trung đạn dược thứ hai. Đám cáo già Đức này không có ý định dồn tất cả đạn dược một chỗ, xem ra bọn hắn ít nhất phải thành lập ba đến năm điểm cung ứng đạn dược. Hơn nữa từng điểm tập trung đạn dược đều thiết lập rào chắn ngăn cản hỏa lực từ xa.” Ôn Nhu xem xét, quả nhiên là vậy, nhóm người Đức mới tới đang thành lập điểm tập trung đạn thứ hai, sắc mặt của nàng có chút thay đổi: “Như vậy chính là nói không có khả năng thông qua hoả tiễn một hơi tiêu diệt tất cả đạn dược của chúng.” “Đúng vậy. Xem ra chỉ có thể sử dụng kế hoạch thứ hai, bí mật lẻn vào, từ bên trong tiến hành bạo phá.” Thẩm Dịch thở dài.
Đã biết rõ đô thị không có hào phóng như vậy, bên cạnh cơ hội chính là bẫy rập. “Chỉ sợ không được.” Ôn Nhu lập tức lắc đầu: “Chúng ta tìm đến quân trang Đức đều là đồng phục dành cho bộ binh, bên trên pháo binh trận địa tất cả lại đều là người Đảng Vệ Quân. Chúng ta không có đồng phục dành cho Đảng Vệ Quân.” “Kỳ quái, Đảng Vệ Quân như thế nào sẽ xuất hiện tại nơi này? Tôi xem tám phần lại là đô thị sửa đổi thuộc tính thành viên bộ đội đóng tại Arnhem… Đô thị là có chủ tâm muốn thí nghiệm năng lực đột tiến từng binh sĩ của chúng ta, cho nên ngay cả cơ hội cải trang lẫn vào cũng không chịu cho.” Thẩm Dịch lắc đầu thở dài. “Vậy làm sao bây giờ?” “Khá tốt có chút chuẩn bị.” Thẩm Dịch từ trong văn chương xuất ra một cái bình nhỏ: “Viên thuốc tàng hình, chính là ban thưởng tôi lấy được trong nhiệm vụ tân thủ, ông trời có mắt, tôi chưa bán nó đi, hiện tại phát ra tác dụng. Nó có thể làm cho tôi trong vòng một phút ở vào trạng thái tàng hình, chỉ cần không chủ động công kích, tựu cũng không hiện hình.” Ôn Nhu nhìn xem viên thuốc màu đen trong bình nhỏ, thanh âm có chút trầm thấp: “Ở đây chỉ có một viên?” “Ừ.” “Vậy anh vào rồi như thế nào đi ra?” Thẩm Dịch không trả lời.
Hắn chỉ là nhìn Ôn Nhu, im lặng trầm mặc thay thế tất cả đáp án.
Ôn Nhu bắt đầu lo lắng: “Thẩm Dịch, đừng mạo hiểm, cho dù anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng trốn không thoát.” “Có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm. Làm, có thể sẽ có người chết. Không làm… Tất cả mọi người phải chết.” Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn xem Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch nhìn ra được, trong mắt Ôn Nhu lộ ra là một loại hoài nghi, một loại không biết giải quyết thế nào, một loại ngạc nhiên.
Nàng như thế nào cũng nghĩ không thông, một tên tội phạm giết người hai tay huyết tinh, tại sao có thể có giác ngộ cao thượng đến thế.
Có lẽ là nhìn ra đáy lòng nghi hoặc của nàng, Thẩm Dịch cười nói: “Chạy ra vòng vây của người Đức, có lẽ rất không có khả năng, nhưng nói muốn sống đến sáng mai, vẫn là có một cơ hội như vậy đấy. Yên tâm đi, tôi không dễ dàng bị người giết thế đâu.”
Buổi chiều, một giờ năm mươi lăm phút.
Còn có năm phút đồng hồ, người Đức toàn diện tiến công sắp bắt đầu.
Số lớn pháo tạo thành trận địa trên sườn núi, dưới sườn núi bầy xe tăng đã phát ra tiếng nổ thật to.
Thẩm Dịch lặng lẽ tính toán khoảng cách, đồng thời tính toán thời gian.
Ôn Nhu: “Trước hết tới gần cách khoảng chừng một trăm mét, sau đó dùng chạy nước rút trăm mét tốc độ cao tới gần trận địa, trong vòng 50 giây kíp nổ năm điểm tập trung đạn dược, 10 giây một cái. Có nắm chắc không?” “Không cách nào xác định, thật sự không được thì trước hết kíp nổ hai nơi, chỗ khác khoảng cách gần trực tiếp dùng hoả tiễn oanh, chỉ cần vượt qua rào chắn liền không có vấn đề.”
“Đây là bản đồ, nhớ kỹ nó đi.” Ôn Nhu đã vẽ xong trận địa dốc núi, cũng thiết kế một đường đi vào.
Thẩm Dịch chỉ nhìn lướt qua, liền ghi nhớ cả đường đi.
Nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể, Thẩm Dịch giống như một con báo săn chạy nhanh ra ngoài.
Ôn Nhu ở hậu phương nhìn bóng lưng Thẩm Dịch, chậm rãi giơ lên máy bộ đàm hình cục gạch nói: “Thẩm Dịch xuất động, người Đức đang chuẩn bị toàn diện tiến công, sáu mươi chiếc xe tăng, hơn một ngàn tên lính Đức… Chúc mọi người may mắn.” Lao ra chướng ngại vật về sau, Thẩm Dịch lẫn vào trong bụi cỏ nhanh chóng di chuyển về phía trước. Hên là lúc trước huấn luyện quân sự hồi đại học có huấn luyện qua phương diện này, nắm giữ chút kỹ xảo cơ bản cúi người đi tới, hơn nữa sau khi cường hóa thể chất, đối mặt loại địa hình này thực sự không có vấn đề quá lớn.
Có lẽ là chính người Đức chủ quan, có lẽ là đô thị cố tình an bài, bọn hắn toàn bộ tập trung chú ý về phía trước, lại không ngờ phía sau cánh bọn hắn sẽ có người theo tới, cho nên binh sĩ trông coi phương hướng hai cánh cũng không tính quá nhiều.
Thẩm Dịch cơ hồ là thuận buồm xuôi gió mò tới khoảng cách 80m bên ngoài trận địa.
Trốn ở đằng sau một khối đá lớn, Thẩm Dịch trước tiên ăn vào thuốc tàng hình, đồng thời phát động kỹ năng Chạy nước rút trên giày, sau đó nhanh chóng lao ra, trước khi vài tên Đảng Vệ Quân kịp nghe được thanh âm quay người lại, thân hình chạy như điên của Thẩm Dịch đã biến mất trong không khí… 80m khoảng cách, Thẩm Dịch lướt gấp mà qua, binh sĩ canh gác chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên tai, lại cái gì cũng không thấy được.
Thẩm Dịch cơ hồ không dừng lại, từ Huyết Tinh văn chương xuất ra một bó thuốc nổ, nhét vào dưới mấy viên đạn pháo tại điểm tập trung đạn dược, nhen nhóm kíp nổ rồi nhanh chóng chạy đi.
Những đạn pháo này hoàn toàn chính là đặt ngay ngoài trời, căn bản không có bất luận biện pháp phòng ngự nào. Người Đức nằm mơ cũng thật không ngờ, người thủ hộ cầu lớn thậm chí có năng lực chạm vào đạn dưới mí mắt bọn hắn, các binh sĩ thậm chí không nhìn thấy thuốc nổ bị nhét vào.
OÀ..ÀNH! Điểm tập trung đạn dược trong khoảnh khắc tạc lên một đoàn mây hình nấm, khí lãng khổng lồ lật tung mười mấy tên người Đức quanh thân, bởi vì trước mỗi ổ hỏa pháo đều chất đống chút ít đạn pháo, thế nên trong khoảnh khắc sinh ra nổ dây chuyền, hỏa diễm mãnh liệt trong nháy mắt lan ra toàn bộ bốn phương, đồng thời cũng bao luôn Thẩm Dịch đang tàng hình cấp tốc chạy trốn.
Nhưng mà Thẩm Dịch lại không bị bất cứ thương tổn gì, trong lúc tàng hình chỉ cần không bị kẻ địch phát hiện tồn tại, hết thảy công kích đều có thể được miễn, từ trong biển lửa chạy như điên mà ra, Thẩm Dịch đã đi tới điểm tập trung đạn dược kế tiếp. Lúc này bạo tạc nổ tung to lớn đã hấp dẫn tất cả Đảng Vệ Quân chú ý, Thẩm Dịch hành động càng thêm nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng nhét túi thuốc nổ thứ hai vào trong đống đạn pháo, nhen nhóm kíp nổ rồi tiếp tục chạy đến chỗ tiếp theo.
Hai ba lần liên tiếp bạo tạc nổ tung trên sườn núi nhỏ tạo thành một mảnh lại một mảnh mây khói, mạo hiểm giả trong trấn nhỏ thấy rõ ràng, đại quy mô bạo tạc nổ tung như thế, cũng không phải chút ít thuốc nổ Thẩm Dịch mang đi có thể tạo thành. Có người cao giọng hoan hô, mà ngay cả Kim Cương cùng Hồng Lãng cũng cười mắng lên: “Móa nó, còn có chuyện gì tiểu tử này không thể làm.” Bạo tạc nổ tung to lớn không chỉ hủy sạch đạn dược trận địa hỏa pháo, đồng thời còn tạo thành thương vong nhân lực to lớn cho quân Đức, trên trăm ổ hỏa pháo trong khoảnh khắc tan thành mây khói, chỉ cần tiếp tục thủ tiêu những điểm tập trung đạn dược còn lại, chút ít pháo còn thừa cũng sẽ vì thiếu đạn pháo mà mất đi năng lực công kích.
Theo liên tiếp bốn tiếng nổ vĩ đại, trước sau bốn điểm tập trung đạn dược đã lên đường. Điểm thứ năm thì cách nơi này khá xa, còn phải chạy thêm một đoạn đường mới có thể đến. Thẩm Dịch phóng chân chạy như điên.
Nhưng phản ứng Đảng Vệ Quân cũng rất nhanh chóng, bọn hắn hiển nhiên ý thức được đang có kẻ địch tiến hành công kích điểm tập trung đạn dược, một gã sĩ quan Đảng Vệ Quân lớn tiếng la lên, triệu tập binh sĩ tiến về điểm cuối cùng. Nhóm lớn binh sĩ Đảng Vệ Quân khẩn trương vây quanh phụ cận điểm tập trung đạn dược thứ năm tìm tòi bốn phía, tìm kiếm ngọn nguồn công kích đến từ nơi đâu.
Thẩm Dịch có thể cảm giác được thân thể trong suốt của mình đã bắt đầu xuất hiện xu hướng không ổn định, đây là biểu hiện thời gian sắp cạn.
Đáng chết, không kịp nữa rồi.
Mắt thấy mình đã không còn khả năng chạy đến chỗ mục tiêu, vừa vặn cách trận địa pháo binh không xa có một chiếc lều chỉ huy, một gã sĩ quan Đảng Vệ Quân cấp bậc Thiếu Tướng đang từ trong doanh trướng lao ra hô lớn.
Thẩm Dịch cắn răng, quyết tâm liều mạng, hướng về chiếc lều kia phóng tới, đồng thời từ trong văn chương lấy ra hoả tiễn chống tăng của mình, cho ngay điểm đạn dược thứ năm một pháo. Một quả công kích này, cũng khiến cơ thể Thẩm Dịch hiển hiện ra. Vừa thu hồi hoả tiễn, thân hình Thẩm Dịch cũng không dừng lại, như gió lốc đánh về phía Thiếu tướng kia.
Thiếu tướng kia phản ứng đến cũng nhanh chóng, trước tiên giơ súng nhắm ngay Thẩm Dịch.
Đoàng! Đoàng!
Liên tiếp hai tiếng súng vang lên, trên người Thẩm Dịch toát ra hai đạo bạch quang, lại không ngừng chút nào phóng tới Thiếu tướng, đảo mắt đã nhào tới bên cạnh y.
Khiến Thẩm Dịch giật mình là, thân thủ Thiếu tướng kia vậy mà không hề kém. Mắt thấy Thẩm Dịch đánh tới, trên mặt lại lộ ra hung ý dữ tợn. Y quăng súng đi, cho ngay trước mặt Thẩm Dịch một quyền.
Một quyền này lực đánh hung mãnh, Thẩm Dịch bị trúng vào bụng, chỉ cảm thấy như một búa đánh mạnh vào người, Thẩm Dịch văng ngược ra ngoài.
Thiếu tướng kia mạnh mẽ nhảy cao lên, hai chân trên không trung làm một cái xoay tròn cấp tốc, tựa như bánh xe vũ động, lại lần nữa bổ về phía phần cổ Thẩm Dịch.
Hai tay Thẩm Dịch đỡ trước người, chỉ cảm thấy hai cánh tay liền như bị côn sắt lớn hung hăng đập trúng, đau đớn muốn nứt.
Thẩm Dịch nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, điểm sinh mệnh đột nhiên giảm xuống còn một phần ba.
Thực lực cận chiến của Thiếu tướng này vậy mà có thể so với một mạo hiểm giả, Thẩm Dịch có thể khẳng định, một cước vừa rồi nhất định là kỹ năng công kích nào đó, nếu không không có khả năng một cước quét rơi gần sáu mươi điểm sinh mệnh của mình.
Lập tức Thẩm Dịch bị một cước đá lui, Thiếu tướng kia xông lên trước vài bước lại là một chân quét về phía Thẩm Dịch, không nghĩ tới Thẩm Dịch tay trái đột nhiên nhiều ra một thanh dao găm đỏ chóe, cúi người đón lấy Thiếu tướng đang vọt tới, một khuỷu tay Thiếu tướng đánh lên cổ Thẩm Dịch, chỉ nghe tiếng xương nứt lốp bốp cách cách truyền đến, cùng lúc đó, ‘Vampire sờ mó’ của Thẩm Dịch cũng đâm vào thật sâu trong thân thể Thiếu tướng kia.
Thẩm Dịch chịu thiệt về mặt lực lượng chỉ có 4 điển, dù cho tăng thêm lực tổn thương của ‘Vampire sờ mó’, tổn thương y nguyên có hạn, mỗi một lần công kích đối thủ, chỉ có thể hấp thu 4 đến 5 điểm tánh mạng, bất quá tỷ lệ 50% gây ra hiệu quả mất máu của ‘Vampire sờ mó’ đã phát huy ngay thời khắc này.
Thiếu tướng NGAO cuồng kêu một tiếng, trở tay lại là một cùi trỏ đánh trúng Thẩm Dịch, Thẩm Dịch ngửa mặt lên trời nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, toàn bộ cái mũi cơ hồ đều bị đối phương đập nát. Nhưng là sau một khắc, ‘Vampire sờ mó’ của Thẩm Dịch lại chọc một đao, chọc vào trên người Thiếu tướng kia, mở ra thêm một dòng huyết tuyền xinh đẹp.
Linh Hỏa Thương đồng thời bắn ra liên tiếp, đánh cho thân thể Thiếu tướng kia loạn thành một bầy, lại như cũ không chết.
Linh Hỏa Thương lúc công kích tạo thành tổn thương hỏa diễm kèm theo, đồng dạng gây ra xói mòn liên tục sinh mệnh lực, Thiếu tướng kia phát hiện sinh mệnh của mình đang nhanh chóng mất đi, nhất thời có chút thất thần. Ba lượt tổn thương hỏa diễm điệp gia hơn nữa hiệu quả mất máu của ‘Vampire sờ mó’, dù cho dùng thể chất của vị Thiếu tướng kia cũng đỡ không nổi.
Thẩm Dịch xông lại dùng báng súng hung hăng đập một cái trên đầu Thiếu tướng kia, đánh y ngã trên mặt đất, sử dụng thuật Tinh Thần Tham Sát, “Thiếu tướng Đức Hans Mitch, công kích 15-25, phòng ngự 7, tánh mạng 120/300, kỹ năng 1??? 2???” Ý chí đối phương hiển nhiên tương đối cao, Tinh Thần Tham Sát cấp 2 của Thẩm Dịch vậy mà chỉ có thể nhìn thấy tình báo có hạn.
Ai có thể ngờ được vị Thiếu tướng này đúng là tồn tại cùng loại với tiểu Boss, Thẩm Dịch nhất thời không xem xét kỹ, lại suýt nữa bị y lật thuyền trong mương.
Bất quá thời khắc này họng súng của Thẩm Dịch vẫn đè trên đầu Thiếu tướng kia, chủy thủ chĩa vào cổ y, trong khóe miệng vẫn đang chảy máu, sau đó nở nụ cười tươi rói với hằng hằng sa số binh sĩ Đảng Vệ Quân vây quanh bên ngoài.
Hắn mỉm cười nói: “Các ngươi nổ súng, ta cũng nổ súng."
Hắn thật không ngờ sau khi độ thân thiện đạt tới cao nhất còn có chỗ tốt bực này. Có thể gọi Tiểu đoàn lính dù số 2 trợ giúp tác chiến, tuyệt đối chính là trợ giúp mạnh mẽ trong nhiệm vụ độ khó ban đầu, bất quá tiếc là triệu hoán bọn họ cần phải bỏ ra giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ. Giả thiết nhiệm vụ lần này chấm dứt, binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 có hai trăm người có thể còn sống sót, như vậy thì 200 binh sĩ tinh anh cấp 1 kỳ thật cùng binh lính bình thường không có nhiều khác biệt, chỗ tốt gần như chỉ là có thể tăng lên đẳng cấp, có điều sau khi tăng lên thực lực đến cùng có bao nhiêu không ai nói rõ được, nhưng đoán chừng như thế nào cũng không thể sánh với một mạo hiểm giả sau khi cường hóa, thế mà giá cả lại muốn gấp bội vì thế. Nếu là triệu hoán 200 binh sĩ tinh anh cấp 2, Thẩm Dịch phải trả tiền 12000 điểm Huyết Tinh, cái giá này thật sự quá mức cắt cổ, mỗi lần nhiệm vụ có thể có thu hoạch như vậy hay không vẫn là vấn đề. Còn nói dùng vào khu vực độ khó cao, điểm Huyết Tinh có lẽ không phải vấn đề, nhưng đến lúc đó Tiểu đoàn lính dù số 2 đối mặt những nhiệm vụ cường hóa cao cấp kia còn có thể phát huy ra tác dụng lớn nữa hay không, cũng thực là nghi vấn. Xem ra muốn chính thức sử dụng tốt Huân Chương Vinh Dự này, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Biện pháp tốt nhất chính là ngay từ đầu thử triệu hoán một ít, đợi quen thuộc năng lực cùng tác dụng của bọn họ sau lại tính toán tiếp.
Bất quá những điều này đều là vấn đề cần suy tính sau này, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu, vẫn là vấn đề giải quyết pháo.
Quốc lộ nối liền cầu Arnhem, địa phương bên ngoài 2 km có một sườn núi nhỏ tương đối thoải.
Người Đức đang liên tục không ngừng tập trung pháo ở trên mảnh sườn núi này, nhóm lớn lính Đức đang thành lập vòng tròn phòng tuyến, phòng ngừa lính dù Vương quốc Anh tập kích. Một ít binh sĩ cảnh giới được rải ra xung quanh, đề phòng bốn phía, vài tên sĩ quan Đức trên chiến trường mở cuống họng lớn tiếng chỉ huy, khiển trách làm cho thủ hạ tăng thêm tốc độ.
Phía sau sườn núi ngoài 300m, trong một góc hẹp, Ôn Nhu đang dùng kính viễn vọng quan sát chung quanh: “Trận địa pháo binh đang xây lập, đã có sáu mươi ổ hỏa pháo được kéo tới, đằng sau vẫn còn tiếp tục, bóng dáng xe tăng còn chưa thấy đâu.” “Có bao nhiêu binh sĩ phòng thủ trận địa?” “Trên dưới hai trăm, là Đảng Vệ Quân, phân tán cực rộng, tất cả đều là lão binh có kinh nghiệm, phòng ngự rất đúng nơi, tìm không thấy bất luận góc chết nào.” “Đảng Vệ Quân đều tới?” Thẩm Dịch lại càng hoảng sợ. Hắn đang nằm trong bụi cỏ nhìn không trung, trong miệng còn nhai lấy rễ cỏ, nghe được tin tức này lập tức ngồi dậy. Hắn ngó chừng Ôn Nhu, sau đó hỏi: “Cô có thể cho tôi chút tin tức tốt được không?” “Tin tức tốt là anh đoán không lầm, thật sự bọn hắn đang thành lập kho đạn tại tiền tuyến, đây là cơ hội chúng ta tiêu diệt trận địa pháo.” Ôn Nhu buông kính viễn vọng, nằm sấp bên người Thẩm Dịch, nói với hắn: “Phải trong vòng năm phút đồng hồ trước khi chiến đấu chính thức bắt đầu, toàn bộ giải quyết hết số pháo này, bằng không thì một trăm hai mươi ổ hỏa pháo một lượt bắn hai ba tua, thị trấn nhỏ Arnhem phải biến mất hơn phân nửa.” “Vốn đã biến mất hơn phân nửa.” Thẩm Dịch cầm lên kính viễn vọng của Ôn Nhu quan sát tiền tuyến.
Quả nhiên là một nhóm lớn bộ đội Đảng Vệ Quân xuất hiện trên trận địa dốc núi.
Kính viễn vọng lia qua lia lại trên trận địa, bỗng thoáng run một cái.
Rễ cỏ trong miệng hắn nhổ phốc ra, thấp giọng nhẹ mắng: “Móa nó, đã biết rõ đô thị cmn không có lòng tốt.” “Phát hiện cái gì?” Ôn Nhu kỳ quái hỏi.
Thẩm Dịch nhét kính viễn vọng vào trong tay Ôn Nhu: “Cô xem bên kia, pháo binh Đức đang thành lập điểm tập trung đạn dược thứ hai. Đám cáo già Đức này không có ý định dồn tất cả đạn dược một chỗ, xem ra bọn hắn ít nhất phải thành lập ba đến năm điểm cung ứng đạn dược. Hơn nữa từng điểm tập trung đạn dược đều thiết lập rào chắn ngăn cản hỏa lực từ xa.” Ôn Nhu xem xét, quả nhiên là vậy, nhóm người Đức mới tới đang thành lập điểm tập trung đạn thứ hai, sắc mặt của nàng có chút thay đổi: “Như vậy chính là nói không có khả năng thông qua hoả tiễn một hơi tiêu diệt tất cả đạn dược của chúng.” “Đúng vậy. Xem ra chỉ có thể sử dụng kế hoạch thứ hai, bí mật lẻn vào, từ bên trong tiến hành bạo phá.” Thẩm Dịch thở dài.
Đã biết rõ đô thị không có hào phóng như vậy, bên cạnh cơ hội chính là bẫy rập. “Chỉ sợ không được.” Ôn Nhu lập tức lắc đầu: “Chúng ta tìm đến quân trang Đức đều là đồng phục dành cho bộ binh, bên trên pháo binh trận địa tất cả lại đều là người Đảng Vệ Quân. Chúng ta không có đồng phục dành cho Đảng Vệ Quân.” “Kỳ quái, Đảng Vệ Quân như thế nào sẽ xuất hiện tại nơi này? Tôi xem tám phần lại là đô thị sửa đổi thuộc tính thành viên bộ đội đóng tại Arnhem… Đô thị là có chủ tâm muốn thí nghiệm năng lực đột tiến từng binh sĩ của chúng ta, cho nên ngay cả cơ hội cải trang lẫn vào cũng không chịu cho.” Thẩm Dịch lắc đầu thở dài. “Vậy làm sao bây giờ?” “Khá tốt có chút chuẩn bị.” Thẩm Dịch từ trong văn chương xuất ra một cái bình nhỏ: “Viên thuốc tàng hình, chính là ban thưởng tôi lấy được trong nhiệm vụ tân thủ, ông trời có mắt, tôi chưa bán nó đi, hiện tại phát ra tác dụng. Nó có thể làm cho tôi trong vòng một phút ở vào trạng thái tàng hình, chỉ cần không chủ động công kích, tựu cũng không hiện hình.” Ôn Nhu nhìn xem viên thuốc màu đen trong bình nhỏ, thanh âm có chút trầm thấp: “Ở đây chỉ có một viên?” “Ừ.” “Vậy anh vào rồi như thế nào đi ra?” Thẩm Dịch không trả lời.
Hắn chỉ là nhìn Ôn Nhu, im lặng trầm mặc thay thế tất cả đáp án.
Ôn Nhu bắt đầu lo lắng: “Thẩm Dịch, đừng mạo hiểm, cho dù anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng trốn không thoát.” “Có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm. Làm, có thể sẽ có người chết. Không làm… Tất cả mọi người phải chết.” Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn xem Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch nhìn ra được, trong mắt Ôn Nhu lộ ra là một loại hoài nghi, một loại không biết giải quyết thế nào, một loại ngạc nhiên.
Nàng như thế nào cũng nghĩ không thông, một tên tội phạm giết người hai tay huyết tinh, tại sao có thể có giác ngộ cao thượng đến thế.
Có lẽ là nhìn ra đáy lòng nghi hoặc của nàng, Thẩm Dịch cười nói: “Chạy ra vòng vây của người Đức, có lẽ rất không có khả năng, nhưng nói muốn sống đến sáng mai, vẫn là có một cơ hội như vậy đấy. Yên tâm đi, tôi không dễ dàng bị người giết thế đâu.”
Buổi chiều, một giờ năm mươi lăm phút.
Còn có năm phút đồng hồ, người Đức toàn diện tiến công sắp bắt đầu.
Số lớn pháo tạo thành trận địa trên sườn núi, dưới sườn núi bầy xe tăng đã phát ra tiếng nổ thật to.
Thẩm Dịch lặng lẽ tính toán khoảng cách, đồng thời tính toán thời gian.
Ôn Nhu: “Trước hết tới gần cách khoảng chừng một trăm mét, sau đó dùng chạy nước rút trăm mét tốc độ cao tới gần trận địa, trong vòng 50 giây kíp nổ năm điểm tập trung đạn dược, 10 giây một cái. Có nắm chắc không?” “Không cách nào xác định, thật sự không được thì trước hết kíp nổ hai nơi, chỗ khác khoảng cách gần trực tiếp dùng hoả tiễn oanh, chỉ cần vượt qua rào chắn liền không có vấn đề.”
“Đây là bản đồ, nhớ kỹ nó đi.” Ôn Nhu đã vẽ xong trận địa dốc núi, cũng thiết kế một đường đi vào.
Thẩm Dịch chỉ nhìn lướt qua, liền ghi nhớ cả đường đi.
Nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể, Thẩm Dịch giống như một con báo săn chạy nhanh ra ngoài.
Ôn Nhu ở hậu phương nhìn bóng lưng Thẩm Dịch, chậm rãi giơ lên máy bộ đàm hình cục gạch nói: “Thẩm Dịch xuất động, người Đức đang chuẩn bị toàn diện tiến công, sáu mươi chiếc xe tăng, hơn một ngàn tên lính Đức… Chúc mọi người may mắn.” Lao ra chướng ngại vật về sau, Thẩm Dịch lẫn vào trong bụi cỏ nhanh chóng di chuyển về phía trước. Hên là lúc trước huấn luyện quân sự hồi đại học có huấn luyện qua phương diện này, nắm giữ chút kỹ xảo cơ bản cúi người đi tới, hơn nữa sau khi cường hóa thể chất, đối mặt loại địa hình này thực sự không có vấn đề quá lớn.
Có lẽ là chính người Đức chủ quan, có lẽ là đô thị cố tình an bài, bọn hắn toàn bộ tập trung chú ý về phía trước, lại không ngờ phía sau cánh bọn hắn sẽ có người theo tới, cho nên binh sĩ trông coi phương hướng hai cánh cũng không tính quá nhiều.
Thẩm Dịch cơ hồ là thuận buồm xuôi gió mò tới khoảng cách 80m bên ngoài trận địa.
Trốn ở đằng sau một khối đá lớn, Thẩm Dịch trước tiên ăn vào thuốc tàng hình, đồng thời phát động kỹ năng Chạy nước rút trên giày, sau đó nhanh chóng lao ra, trước khi vài tên Đảng Vệ Quân kịp nghe được thanh âm quay người lại, thân hình chạy như điên của Thẩm Dịch đã biến mất trong không khí… 80m khoảng cách, Thẩm Dịch lướt gấp mà qua, binh sĩ canh gác chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên tai, lại cái gì cũng không thấy được.
Thẩm Dịch cơ hồ không dừng lại, từ Huyết Tinh văn chương xuất ra một bó thuốc nổ, nhét vào dưới mấy viên đạn pháo tại điểm tập trung đạn dược, nhen nhóm kíp nổ rồi nhanh chóng chạy đi.
Những đạn pháo này hoàn toàn chính là đặt ngay ngoài trời, căn bản không có bất luận biện pháp phòng ngự nào. Người Đức nằm mơ cũng thật không ngờ, người thủ hộ cầu lớn thậm chí có năng lực chạm vào đạn dưới mí mắt bọn hắn, các binh sĩ thậm chí không nhìn thấy thuốc nổ bị nhét vào.
OÀ..ÀNH! Điểm tập trung đạn dược trong khoảnh khắc tạc lên một đoàn mây hình nấm, khí lãng khổng lồ lật tung mười mấy tên người Đức quanh thân, bởi vì trước mỗi ổ hỏa pháo đều chất đống chút ít đạn pháo, thế nên trong khoảnh khắc sinh ra nổ dây chuyền, hỏa diễm mãnh liệt trong nháy mắt lan ra toàn bộ bốn phương, đồng thời cũng bao luôn Thẩm Dịch đang tàng hình cấp tốc chạy trốn.
Nhưng mà Thẩm Dịch lại không bị bất cứ thương tổn gì, trong lúc tàng hình chỉ cần không bị kẻ địch phát hiện tồn tại, hết thảy công kích đều có thể được miễn, từ trong biển lửa chạy như điên mà ra, Thẩm Dịch đã đi tới điểm tập trung đạn dược kế tiếp. Lúc này bạo tạc nổ tung to lớn đã hấp dẫn tất cả Đảng Vệ Quân chú ý, Thẩm Dịch hành động càng thêm nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng nhét túi thuốc nổ thứ hai vào trong đống đạn pháo, nhen nhóm kíp nổ rồi tiếp tục chạy đến chỗ tiếp theo.
Hai ba lần liên tiếp bạo tạc nổ tung trên sườn núi nhỏ tạo thành một mảnh lại một mảnh mây khói, mạo hiểm giả trong trấn nhỏ thấy rõ ràng, đại quy mô bạo tạc nổ tung như thế, cũng không phải chút ít thuốc nổ Thẩm Dịch mang đi có thể tạo thành. Có người cao giọng hoan hô, mà ngay cả Kim Cương cùng Hồng Lãng cũng cười mắng lên: “Móa nó, còn có chuyện gì tiểu tử này không thể làm.” Bạo tạc nổ tung to lớn không chỉ hủy sạch đạn dược trận địa hỏa pháo, đồng thời còn tạo thành thương vong nhân lực to lớn cho quân Đức, trên trăm ổ hỏa pháo trong khoảnh khắc tan thành mây khói, chỉ cần tiếp tục thủ tiêu những điểm tập trung đạn dược còn lại, chút ít pháo còn thừa cũng sẽ vì thiếu đạn pháo mà mất đi năng lực công kích.
Theo liên tiếp bốn tiếng nổ vĩ đại, trước sau bốn điểm tập trung đạn dược đã lên đường. Điểm thứ năm thì cách nơi này khá xa, còn phải chạy thêm một đoạn đường mới có thể đến. Thẩm Dịch phóng chân chạy như điên.
Nhưng phản ứng Đảng Vệ Quân cũng rất nhanh chóng, bọn hắn hiển nhiên ý thức được đang có kẻ địch tiến hành công kích điểm tập trung đạn dược, một gã sĩ quan Đảng Vệ Quân lớn tiếng la lên, triệu tập binh sĩ tiến về điểm cuối cùng. Nhóm lớn binh sĩ Đảng Vệ Quân khẩn trương vây quanh phụ cận điểm tập trung đạn dược thứ năm tìm tòi bốn phía, tìm kiếm ngọn nguồn công kích đến từ nơi đâu.
Thẩm Dịch có thể cảm giác được thân thể trong suốt của mình đã bắt đầu xuất hiện xu hướng không ổn định, đây là biểu hiện thời gian sắp cạn.
Đáng chết, không kịp nữa rồi.
Mắt thấy mình đã không còn khả năng chạy đến chỗ mục tiêu, vừa vặn cách trận địa pháo binh không xa có một chiếc lều chỉ huy, một gã sĩ quan Đảng Vệ Quân cấp bậc Thiếu Tướng đang từ trong doanh trướng lao ra hô lớn.
Thẩm Dịch cắn răng, quyết tâm liều mạng, hướng về chiếc lều kia phóng tới, đồng thời từ trong văn chương lấy ra hoả tiễn chống tăng của mình, cho ngay điểm đạn dược thứ năm một pháo. Một quả công kích này, cũng khiến cơ thể Thẩm Dịch hiển hiện ra. Vừa thu hồi hoả tiễn, thân hình Thẩm Dịch cũng không dừng lại, như gió lốc đánh về phía Thiếu tướng kia.
Thiếu tướng kia phản ứng đến cũng nhanh chóng, trước tiên giơ súng nhắm ngay Thẩm Dịch.
Đoàng! Đoàng!
Liên tiếp hai tiếng súng vang lên, trên người Thẩm Dịch toát ra hai đạo bạch quang, lại không ngừng chút nào phóng tới Thiếu tướng, đảo mắt đã nhào tới bên cạnh y.
Khiến Thẩm Dịch giật mình là, thân thủ Thiếu tướng kia vậy mà không hề kém. Mắt thấy Thẩm Dịch đánh tới, trên mặt lại lộ ra hung ý dữ tợn. Y quăng súng đi, cho ngay trước mặt Thẩm Dịch một quyền.
Một quyền này lực đánh hung mãnh, Thẩm Dịch bị trúng vào bụng, chỉ cảm thấy như một búa đánh mạnh vào người, Thẩm Dịch văng ngược ra ngoài.
Thiếu tướng kia mạnh mẽ nhảy cao lên, hai chân trên không trung làm một cái xoay tròn cấp tốc, tựa như bánh xe vũ động, lại lần nữa bổ về phía phần cổ Thẩm Dịch.
Hai tay Thẩm Dịch đỡ trước người, chỉ cảm thấy hai cánh tay liền như bị côn sắt lớn hung hăng đập trúng, đau đớn muốn nứt.
Thẩm Dịch nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, điểm sinh mệnh đột nhiên giảm xuống còn một phần ba.
Thực lực cận chiến của Thiếu tướng này vậy mà có thể so với một mạo hiểm giả, Thẩm Dịch có thể khẳng định, một cước vừa rồi nhất định là kỹ năng công kích nào đó, nếu không không có khả năng một cước quét rơi gần sáu mươi điểm sinh mệnh của mình.
Lập tức Thẩm Dịch bị một cước đá lui, Thiếu tướng kia xông lên trước vài bước lại là một chân quét về phía Thẩm Dịch, không nghĩ tới Thẩm Dịch tay trái đột nhiên nhiều ra một thanh dao găm đỏ chóe, cúi người đón lấy Thiếu tướng đang vọt tới, một khuỷu tay Thiếu tướng đánh lên cổ Thẩm Dịch, chỉ nghe tiếng xương nứt lốp bốp cách cách truyền đến, cùng lúc đó, ‘Vampire sờ mó’ của Thẩm Dịch cũng đâm vào thật sâu trong thân thể Thiếu tướng kia.
Thẩm Dịch chịu thiệt về mặt lực lượng chỉ có 4 điển, dù cho tăng thêm lực tổn thương của ‘Vampire sờ mó’, tổn thương y nguyên có hạn, mỗi một lần công kích đối thủ, chỉ có thể hấp thu 4 đến 5 điểm tánh mạng, bất quá tỷ lệ 50% gây ra hiệu quả mất máu của ‘Vampire sờ mó’ đã phát huy ngay thời khắc này.
Thiếu tướng NGAO cuồng kêu một tiếng, trở tay lại là một cùi trỏ đánh trúng Thẩm Dịch, Thẩm Dịch ngửa mặt lên trời nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, toàn bộ cái mũi cơ hồ đều bị đối phương đập nát. Nhưng là sau một khắc, ‘Vampire sờ mó’ của Thẩm Dịch lại chọc một đao, chọc vào trên người Thiếu tướng kia, mở ra thêm một dòng huyết tuyền xinh đẹp.
Linh Hỏa Thương đồng thời bắn ra liên tiếp, đánh cho thân thể Thiếu tướng kia loạn thành một bầy, lại như cũ không chết.
Linh Hỏa Thương lúc công kích tạo thành tổn thương hỏa diễm kèm theo, đồng dạng gây ra xói mòn liên tục sinh mệnh lực, Thiếu tướng kia phát hiện sinh mệnh của mình đang nhanh chóng mất đi, nhất thời có chút thất thần. Ba lượt tổn thương hỏa diễm điệp gia hơn nữa hiệu quả mất máu của ‘Vampire sờ mó’, dù cho dùng thể chất của vị Thiếu tướng kia cũng đỡ không nổi.
Thẩm Dịch xông lại dùng báng súng hung hăng đập một cái trên đầu Thiếu tướng kia, đánh y ngã trên mặt đất, sử dụng thuật Tinh Thần Tham Sát, “Thiếu tướng Đức Hans Mitch, công kích 15-25, phòng ngự 7, tánh mạng 120/300, kỹ năng 1??? 2???” Ý chí đối phương hiển nhiên tương đối cao, Tinh Thần Tham Sát cấp 2 của Thẩm Dịch vậy mà chỉ có thể nhìn thấy tình báo có hạn.
Ai có thể ngờ được vị Thiếu tướng này đúng là tồn tại cùng loại với tiểu Boss, Thẩm Dịch nhất thời không xem xét kỹ, lại suýt nữa bị y lật thuyền trong mương.
Bất quá thời khắc này họng súng của Thẩm Dịch vẫn đè trên đầu Thiếu tướng kia, chủy thủ chĩa vào cổ y, trong khóe miệng vẫn đang chảy máu, sau đó nở nụ cười tươi rói với hằng hằng sa số binh sĩ Đảng Vệ Quân vây quanh bên ngoài.
Hắn mỉm cười nói: “Các ngươi nổ súng, ta cũng nổ súng."
Danh sách chương