- Ách…
Nhiếp Vân không biết làm sao trả lời, nữ hài đã hừ lạnh:
- Thiên hạ gọi heo vô cùng nhiều, chẳng lẽ đều là heo mà ngươi ăn sao? Hừ, người ta tuổi trẻ thực lực bất phàm, hơn nữa tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sái, ngươi xem hắn, đầu trâu mặt ngựa, tướng mạo gian trá, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt, tại sao là Nhiếp Vân kia? Ta xem tám phần trong lòng sùng bái người ta, bắt chước gọi tên người ta mà thôi!
- Đầu trâu mặt ngựa, tướng mạo gian trá…? Nhiếp Vân không biết nên nói gì.
- Ta đã nói thôi, trong truyền thuyết thực lực Nhiếp Vân lợi hại, ta cũng bội phục, tại sao lại có bộ dáng yếu đuối như ngươi.
Liêu Phong nở nụ cười.
- Ách, kỳ thật ta gọi Dương Vân, Nhiếp Vân chỉ là tùy tiện nói ra!
Nhiếp Vân bất đắc dĩ sửa lại.
- Vậy thì được, nói thật là tốt rồi, Dương Vân, ân, tên này không tệ! Sau này ngươi đi theo ta, ta gọi Liêu Phong, thực lực binh giáp cảnh trung kỳ!
Liêu Phong tự giới thiệu.
Ngay sau đó hắn giới thiệu mọi người, nghe cử chỉ cách nói chuyện đã biết hắn là người ngay thẳng, Nhiếp Vân thích người như vậy, dần dần hai người nói chuyện càng nhiều.
Chỉ riêng Thiết Lan Nhi có ác cảm với hắn, nghĩ hắn là một tên lưu manh mà thôi.
Chứng kiến thái độ của nàng, Nhiếp Vân chỉ cười, hắn biết nàng lương thiện tốt bụng, chỉ vì hiểu lầm nên mới có thái độ như vậy, sau này giải trừ hiểu lầm thì mọi chuyện sẽ tốt hơn mà thôi.
- Đúng rồi, Liêu đại ca, vừa rồi ngươi nhắc Nhiếp Vân rốt cục là ai? Chưa đầy hai mươi tuổi đã là khí tông đỉnh, rốt cục sao lại thế này?
Đi được nửa ngày, Nhiếp Vân chợt hỏi, hắn không tin danh khí của mình lớn như vậy, có thể làm người Thiết Nham dong binh đoàn đều biết tên.
- Nga, là mấy ngày hôm trước tiểu Mạc nói với chúng ta, lúc hắn chấp hành nhiệm vụ vừa lúc đi ngang qua Lạc Thủy thành, nghe xung quanh đều truyền tụng về Nhiếp Vân, hắn đem chuyện kia nói cho chúng ta biết. Là thật hay giả còn chưa biết đâu.
Liêu Phong cười nói.
- Đương nhiên là thật sự, ta cẩn thận hỏi vài lần, tất cả mọi người nói như vậy, chưa đầy hai mươi tuổi đã tới khí tông đỉnh, thiên phú còn tốt hơn Lan Nhi tiểu thư a!
Một dong binh lên tiếng, chính là tiểu Mạc.
- Thiên phú của ta cũng không kém được không? Năm nay ta mười chín tuổi đã là xuất thể cảnh đỉnh, hơn nữa…hơn nữa…
Nghe được lời nói của tiểu Mạc, đôi mày thanh tú của Thiết Lan Nhi cau lại, phản bác một câu, nhưng nói tới đây nàng cảm giác mình đúng la chênh lệch có chút quá lớn với Nhiếp Vân, đành phải sửa miệng:
- Hơn nữa ta còn là tuần thú sư! Lần này ta phải thu phục một đầu siêu cấp yêu thú! So với hắn còn lợi hại hơn!
- Được rồi, ngươi là tuần thú sư, là tuần thú sư vô cùng trân quý!
Nghe được lời của nàng, mọi người đều nở nụ cười.
- Tiểu thư, ta nghe nói không những thực lực Nhiếp Vân cực mạnh, còn có một đầu yêu sủng khí tông đỉnh, có lẽ người ta cũng là tuần thú sư, thiên phú cũng không yếu hơn ngươi.
Tiểu Mạc lại nói.
- Hắn cũng là tuần thú sư? Hư, ngươi cho rằng tuần thú sư là rau cải trắng ven đường sao, muốn bao nhiêu thì có bao nhiêu! Nói cho ngươi biết, tuần thú sư cần phải có tuần thú đan điền, ta xem đầu yêu sủng kia nhất định là người khác nghe nhầm đồn bậy, cho dù có cũng nhất định là dùng vũ lực mạnh mẽ thu phục, không phải thủ đoạn đặc hữu của tuần thú sư!
Thiết Lan Nhi nói.
Tuần thú sư thuộc loại thiên phú đặc thù, cả thủ đô Thần Phong đế quốc cũng không bao nhiêu người, Thiết Lan Nhi không tin thực lực thiếu niên Nhiếp Vân đã mạnh mẽ mà còn có được thiên phú như thế.
- Ha ha!
Nghe câu nói, Nhiếp Vân bật cười, trí nhớ thoáng hiện, thân ảnh kiếp trước dần dần dung hợp cùng thân ảnh kiếp này.
Chuyện Thiết Lan Nhi có tuần thú đan điền hắn cũng biết, là vì kiếp trước nàng từng bỏ rơi yêu sủng của mình để giấu diếm hắn trong đan điền, giúp hắn tránh thoát kiểm tra đuổi bắt.
Chính vì vậy yêu sủng của nàng đã chết.
Khi hắn rời đi, đôi mắt nàng ửng đỏ, muốn nói nhưng không nói ra, chỉ yêu cầu hắn ôm nàng một lần, sau đó nàng dứt khoát quay về Thần Phong thành.
Chính vì như thế hắn mới thành thạo về tuần thú sư, mà đan điền đầu tiên mở ra cũng thành tuần thú đan điền.
Khi hắn trở lại, nghe nói về nước đã không nén được nước mắt.
Sau khi hắn chạy trốn, người Di Thiên tông hoài nghi Thiết Nam dong binh đoàn, bắt được nàng giết cha nàng đầu tiên, sau đó băm ngón tay lại chặt hai chân nàng nhưng nàng vẫn chịu đựng không nói một lời nào.
Cuối cùng người của tứ đại gia tộc cùng tông chủ Di Thiên tông không điều tra được gì, thẹn quá hóa giận đã chặt nàng thành hai đoạn!
Thân thể bị chặt thành hai đoạn nhưng nàng chưa chết, chỉ dùng nắm tay đầy máu không còn ngón tay viết xuống bốn chữ lớn:
- Ta yêu Nhiếp Vân!
Sau đó mới hương tan ngọc nát!
Năm ấy nàng hai mươi chín tuổi!
Nghe được tin tức đó, Nhiếp Vân phát điên tiêu diệt tứ đại gia tộc, hoàng thất Thần Phong đế quốc cùng người của Di Thiên tông!
- Ai, nàng tội gì? Dù nói ra tin tức của ta thì có thể làm sao?
Mỗi khi nhớ tới việc này, Nhiếp Vân muốn chảy nước mắt, nữ tử vì mình đã phải trả giá cả một gia tộc, mà kiếp trước mình chưa từng cho nàng dù chỉ là một lời hứa hẹn đơn giản.
Thậm chí ngay cả tâm tư của nàng mình cũng không biết, còn tưởng rằng tính tình nàng hào sảng, căn bản không nghĩ tới chuyện cảm tình…
Lan Nhi, là Nhiếp Vân này làm hại nàng nhà tan cửa nát, ngay cả nàng cũng chết thảm!
Lan Nhi, là Nhiếp Vân có lỗi với nàng!
Lan Nhi, là Nhiếp Vân cô phụ nàng!
Ta biết ta không xứng với nàng, nhưng tuyệt đối sẽ tìm một người thật tốt cho nàng nương tựa! Tuyệt đối bảo hộ nàng không còn gặp được tai nạn như kiếp trước! Tuyệt đối làm cho nàng vui vẻ khoái hoạt cả đời…
Hít sâu một hơi, trong lòng Nhiếp Vân phát xuống lời thề.
- Ngươi nhìn cái gì vậy? Lưu manh!
Vừa tỉnh táo lại, chợt nghe tiếng gầm giận dữ bên tai, chứng kiến nữ hài đứng trước mặt mình khuôn mặt đỏ bừng.
- Lưu manh? Lưu manh ở đâu?
Nhiếp Vân sửng sốt lập tức nhìn quanh, vừa nhìn liền hiểu được khẳng định nói mình, lại cười khổ.
Xem ra vừa rồi hồi ức chuyện kiếp trước nên nhìn nàng chằm chằm khiến người ta lại hiểu lầm.
- Ha ha, Lan Nhi đừng hiểu lầm, ta…
Nhiếp Vân vội vàng giải thích.
- Lan Nhi? Ngươi dám hô Lan Nhi? Tu vi chẳng ra gì, sắc tâm lại không nhỏ, thật sự là đáng giận! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi!
Thiết Lan xấu hổ giận dữ, tức giận vung trường kiếm đâm tới.
- Được rồi, đừng làm rộn!
Thiết Long ngăn cản, bất đắc dĩ nhìn thiếu niên:
- Ngươi đi với Liêu Phong trước đi!
- Ân!
Nhiếp Vân không biết làm sao trả lời, nữ hài đã hừ lạnh:
- Thiên hạ gọi heo vô cùng nhiều, chẳng lẽ đều là heo mà ngươi ăn sao? Hừ, người ta tuổi trẻ thực lực bất phàm, hơn nữa tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sái, ngươi xem hắn, đầu trâu mặt ngựa, tướng mạo gian trá, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt, tại sao là Nhiếp Vân kia? Ta xem tám phần trong lòng sùng bái người ta, bắt chước gọi tên người ta mà thôi!
- Đầu trâu mặt ngựa, tướng mạo gian trá…? Nhiếp Vân không biết nên nói gì.
- Ta đã nói thôi, trong truyền thuyết thực lực Nhiếp Vân lợi hại, ta cũng bội phục, tại sao lại có bộ dáng yếu đuối như ngươi.
Liêu Phong nở nụ cười.
- Ách, kỳ thật ta gọi Dương Vân, Nhiếp Vân chỉ là tùy tiện nói ra!
Nhiếp Vân bất đắc dĩ sửa lại.
- Vậy thì được, nói thật là tốt rồi, Dương Vân, ân, tên này không tệ! Sau này ngươi đi theo ta, ta gọi Liêu Phong, thực lực binh giáp cảnh trung kỳ!
Liêu Phong tự giới thiệu.
Ngay sau đó hắn giới thiệu mọi người, nghe cử chỉ cách nói chuyện đã biết hắn là người ngay thẳng, Nhiếp Vân thích người như vậy, dần dần hai người nói chuyện càng nhiều.
Chỉ riêng Thiết Lan Nhi có ác cảm với hắn, nghĩ hắn là một tên lưu manh mà thôi.
Chứng kiến thái độ của nàng, Nhiếp Vân chỉ cười, hắn biết nàng lương thiện tốt bụng, chỉ vì hiểu lầm nên mới có thái độ như vậy, sau này giải trừ hiểu lầm thì mọi chuyện sẽ tốt hơn mà thôi.
- Đúng rồi, Liêu đại ca, vừa rồi ngươi nhắc Nhiếp Vân rốt cục là ai? Chưa đầy hai mươi tuổi đã là khí tông đỉnh, rốt cục sao lại thế này?
Đi được nửa ngày, Nhiếp Vân chợt hỏi, hắn không tin danh khí của mình lớn như vậy, có thể làm người Thiết Nham dong binh đoàn đều biết tên.
- Nga, là mấy ngày hôm trước tiểu Mạc nói với chúng ta, lúc hắn chấp hành nhiệm vụ vừa lúc đi ngang qua Lạc Thủy thành, nghe xung quanh đều truyền tụng về Nhiếp Vân, hắn đem chuyện kia nói cho chúng ta biết. Là thật hay giả còn chưa biết đâu.
Liêu Phong cười nói.
- Đương nhiên là thật sự, ta cẩn thận hỏi vài lần, tất cả mọi người nói như vậy, chưa đầy hai mươi tuổi đã tới khí tông đỉnh, thiên phú còn tốt hơn Lan Nhi tiểu thư a!
Một dong binh lên tiếng, chính là tiểu Mạc.
- Thiên phú của ta cũng không kém được không? Năm nay ta mười chín tuổi đã là xuất thể cảnh đỉnh, hơn nữa…hơn nữa…
Nghe được lời nói của tiểu Mạc, đôi mày thanh tú của Thiết Lan Nhi cau lại, phản bác một câu, nhưng nói tới đây nàng cảm giác mình đúng la chênh lệch có chút quá lớn với Nhiếp Vân, đành phải sửa miệng:
- Hơn nữa ta còn là tuần thú sư! Lần này ta phải thu phục một đầu siêu cấp yêu thú! So với hắn còn lợi hại hơn!
- Được rồi, ngươi là tuần thú sư, là tuần thú sư vô cùng trân quý!
Nghe được lời của nàng, mọi người đều nở nụ cười.
- Tiểu thư, ta nghe nói không những thực lực Nhiếp Vân cực mạnh, còn có một đầu yêu sủng khí tông đỉnh, có lẽ người ta cũng là tuần thú sư, thiên phú cũng không yếu hơn ngươi.
Tiểu Mạc lại nói.
- Hắn cũng là tuần thú sư? Hư, ngươi cho rằng tuần thú sư là rau cải trắng ven đường sao, muốn bao nhiêu thì có bao nhiêu! Nói cho ngươi biết, tuần thú sư cần phải có tuần thú đan điền, ta xem đầu yêu sủng kia nhất định là người khác nghe nhầm đồn bậy, cho dù có cũng nhất định là dùng vũ lực mạnh mẽ thu phục, không phải thủ đoạn đặc hữu của tuần thú sư!
Thiết Lan Nhi nói.
Tuần thú sư thuộc loại thiên phú đặc thù, cả thủ đô Thần Phong đế quốc cũng không bao nhiêu người, Thiết Lan Nhi không tin thực lực thiếu niên Nhiếp Vân đã mạnh mẽ mà còn có được thiên phú như thế.
- Ha ha!
Nghe câu nói, Nhiếp Vân bật cười, trí nhớ thoáng hiện, thân ảnh kiếp trước dần dần dung hợp cùng thân ảnh kiếp này.
Chuyện Thiết Lan Nhi có tuần thú đan điền hắn cũng biết, là vì kiếp trước nàng từng bỏ rơi yêu sủng của mình để giấu diếm hắn trong đan điền, giúp hắn tránh thoát kiểm tra đuổi bắt.
Chính vì vậy yêu sủng của nàng đã chết.
Khi hắn rời đi, đôi mắt nàng ửng đỏ, muốn nói nhưng không nói ra, chỉ yêu cầu hắn ôm nàng một lần, sau đó nàng dứt khoát quay về Thần Phong thành.
Chính vì như thế hắn mới thành thạo về tuần thú sư, mà đan điền đầu tiên mở ra cũng thành tuần thú đan điền.
Khi hắn trở lại, nghe nói về nước đã không nén được nước mắt.
Sau khi hắn chạy trốn, người Di Thiên tông hoài nghi Thiết Nam dong binh đoàn, bắt được nàng giết cha nàng đầu tiên, sau đó băm ngón tay lại chặt hai chân nàng nhưng nàng vẫn chịu đựng không nói một lời nào.
Cuối cùng người của tứ đại gia tộc cùng tông chủ Di Thiên tông không điều tra được gì, thẹn quá hóa giận đã chặt nàng thành hai đoạn!
Thân thể bị chặt thành hai đoạn nhưng nàng chưa chết, chỉ dùng nắm tay đầy máu không còn ngón tay viết xuống bốn chữ lớn:
- Ta yêu Nhiếp Vân!
Sau đó mới hương tan ngọc nát!
Năm ấy nàng hai mươi chín tuổi!
Nghe được tin tức đó, Nhiếp Vân phát điên tiêu diệt tứ đại gia tộc, hoàng thất Thần Phong đế quốc cùng người của Di Thiên tông!
- Ai, nàng tội gì? Dù nói ra tin tức của ta thì có thể làm sao?
Mỗi khi nhớ tới việc này, Nhiếp Vân muốn chảy nước mắt, nữ tử vì mình đã phải trả giá cả một gia tộc, mà kiếp trước mình chưa từng cho nàng dù chỉ là một lời hứa hẹn đơn giản.
Thậm chí ngay cả tâm tư của nàng mình cũng không biết, còn tưởng rằng tính tình nàng hào sảng, căn bản không nghĩ tới chuyện cảm tình…
Lan Nhi, là Nhiếp Vân này làm hại nàng nhà tan cửa nát, ngay cả nàng cũng chết thảm!
Lan Nhi, là Nhiếp Vân có lỗi với nàng!
Lan Nhi, là Nhiếp Vân cô phụ nàng!
Ta biết ta không xứng với nàng, nhưng tuyệt đối sẽ tìm một người thật tốt cho nàng nương tựa! Tuyệt đối bảo hộ nàng không còn gặp được tai nạn như kiếp trước! Tuyệt đối làm cho nàng vui vẻ khoái hoạt cả đời…
Hít sâu một hơi, trong lòng Nhiếp Vân phát xuống lời thề.
- Ngươi nhìn cái gì vậy? Lưu manh!
Vừa tỉnh táo lại, chợt nghe tiếng gầm giận dữ bên tai, chứng kiến nữ hài đứng trước mặt mình khuôn mặt đỏ bừng.
- Lưu manh? Lưu manh ở đâu?
Nhiếp Vân sửng sốt lập tức nhìn quanh, vừa nhìn liền hiểu được khẳng định nói mình, lại cười khổ.
Xem ra vừa rồi hồi ức chuyện kiếp trước nên nhìn nàng chằm chằm khiến người ta lại hiểu lầm.
- Ha ha, Lan Nhi đừng hiểu lầm, ta…
Nhiếp Vân vội vàng giải thích.
- Lan Nhi? Ngươi dám hô Lan Nhi? Tu vi chẳng ra gì, sắc tâm lại không nhỏ, thật sự là đáng giận! Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi!
Thiết Lan xấu hổ giận dữ, tức giận vung trường kiếm đâm tới.
- Được rồi, đừng làm rộn!
Thiết Long ngăn cản, bất đắc dĩ nhìn thiếu niên:
- Ngươi đi với Liêu Phong trước đi!
- Ân!
Danh sách chương