Trong miệng hắn về nhà tự nhiên là tiểu thế giới, đám người Điêu Vịnh biết “thân phận” của hắn, tự nhiên có thể nghe hiểu.
- Trở về tốt, trở về tốt, Thần giới quá nguy hiểm...
Điêu Vịnh gật đầu, chẳng biết tại sao, thần sắc cũng không cao hứng, mà mang theo tràn đầy ưu sầu.
Những người khác cũng như thế, toàn bộ Thanh Sơn bộ tựa hồ trầm tích trong vẻ lo lắng.
- Chuyện gì xảy ra? Nếu như nhìn không ra cái gì, Nhiếp Vân liền thực sự choáng váng.
- Không có việc gì!
Điêu Vịnh cười một tiếng, bất quá thoạt nhìn có chút miễn cưỡng:
- Là Thanh Sơn bộ chúng ta có một số việc, không có quan hệ gì tới các ngươi, các ngươi đã không muốn ở lại Thần giới, liền đi nhanh đi! Càng nhanh càng tốt, chúng ta sẽ không lưu các ngươi...
Nói đến đây, quay đầu phân phó một câu:
- Quán Lăng, ngươi đưa Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng một chút, để bọn hắn mau mau trở lại gia viên của mình!
- Được!
Quán Lăng gật đầu, đi tới trước mặt đám người Nhiếp Vân, nhìn thoáng qua:
- Đi thôi!
- Trước không vội!
Thấy Quán Lăng muốn dẫn bọn hắn rời đi, Nhiếp Vân lắc đầu, nhìn về phía tộc trưởng:
- Nói một chút đi, có lẽ chúng ta có thể hỗ trợ!
- Không phải là không muốn nói, mà là... Các ngươi vẫn là đi thôi!
Điêu Vịnh do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.
lần này Thanh Sơn bộ đắc tội người thực sự quá cường đại, căn bản là ngăn cản không nổi, để ba người bọn hắn sắp về nhà bị liên luỵ, còn không bằng không nói cho thỏa đáng.
- Thời gian dài như vậy không thấy, thực lực của chúng ta đã tiến bộ, có thể giúp ngươi một tay cũng chưa biết chừng!
Nhiếp Đồng nói xen vào.
- Cái này...
Điêu Vịnh sững sờ, nhìn lại ba người, một lát sau vẫn lắc đầu:
- Nói thật với các ngươi cũng không có gì, Thanh Sơn bộ chúng ta là gặp phiền toái, nhưng đối phương thực sự quá cường đại, huynh đệ các ngươi thiên phú cao, cũng rất có tiềm lực, nhưng đến Thần giới thời gian quá ngắn, còn không cách nào đạt tới cấp độ có thể chống lại! Chờ liên lụy, còn không bằng được rồi...
Hắn thấy, hai huynh đệ Nhiếp Vân đến Thần giới bất quá hơn hai năm, đối với tu luyện giả trăm năm chớp mắt một cái đã qua mà nói, thực lực có thể đạt tới Vương cảnh hậu kỳ sẽ rất khó, làm sao có thể so sánh với thế lực mà Thanh Sơn bộ bọn hắn đắc tội?
- Các ngươi mau đi thôi, hảo ý Thanh Sơn bộ chúng ta tâm lĩnh, nếu như lần sau lại tới đây, chúng ta còn có thể gặp mặt, lần nữa nâng cốc ngôn hoan!
Mặt mũi Điêu Vịnh tràn đầy nóng nảy nói.
- Hì hì!
Nghe được Điêu Vịnh nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhịn không được bật cười.
Đường đường Thần giới đệ nhất nhân, thế mà bị người cảm thấy tu vi yếu... Truyền đi không biết Đại Đế khác có khóc hay không.
- Điêu Vịnh, đã đến giờ!
Ngay thời điểm Quán Lăng định lôi kéo đám người Nhiếp Vân rời đi, không trung đột nhiên có một trận tật phong gấp rút, một bóng người xuất hiện ở trên không.
Là trung niên nhân, lông mi mang theo âm hàn hơi lạnh, khí tức trên người phóng ra, như sóng lớn đè đám người Điêu Vịnh đến sắc mặt trắng bệch.
- Hoàng cảnh đỉnh phong?
Nhìn thấy người xuất hiện, Nhiếp Vân giờ mới hiểu được vì sao Điêu Vịnh một mực để cho mình rời đi, bọn hắn gặp phải phiền phức lại là một cường giả Hoàng cảnh viên mãn mang tới.
Thanh Sơn bộ, chỉ là một tiểu tộc ở nơi này, thực lực mạnh nhất cũng bất quá Vương cảnh sơ kỳ, loại tộc đàn thực lực này đối mặt Hoàng cảnh đỉnh phong, đích xác không có lực lượng chống lại mảy may.
- Giao tiện nữ nhân kia ra, dám đả thương nhi tử của ta, ta sẽ rút linh hồn của nàng, luyện chế thành ngọn đèn, mỗi ngày tiếp nhận hỏa diễm thiêu đốt thống khổ!
Trung niên nhân âm trầm nói:
- Nếu như cự tuyệt... toàn bộ Thanh Sơn bộ các ngươi, cũng không có cần thiết tồn tại ở Thần giới nữa!
Trong khi nói, uy áp cường đại phóng thích, đầu gối đám người Điêu Vịnh như nhũn ra, không ngừng run rẩy.
- Sao các ngươi có thể đắc tội cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong?
Nhiếp Vân khẽ vỗ tay, áp lực của mọi người tiêu hết, kỳ quái nhìn qua.
Bộ lạc cấp thấp như Thanh Sơn bộ, hơn nữa hàng năm ở trong núi, chưa bao giờ đi ra ngoài, làm sao có thể đắc tội Hoàng cảnh đỉnh phong?
Loại thực lực này, coi như ở Hỏa Thần tông cũng là cấp bậc trưởng lão.
- Là Uyển Nhi...
Đối phương xuất hiện, đám người Nhiếp Vân còn chưa đi, Quán Lăng biết coi như bây giờ muốn để bọn hắn rời đi, cũng không có khả năng, trên mặt lộ ra áy náy nồng nặc, giải thích sự tình một lần.
Đối tượng Uyển Nhi sùng bái nhất là Đế Huyền, một mực hướng tới trở thành một nữ nhân mạnh mẽ, nửa tháng trước, thế mà bỏ nhà ra đi, dự định muốn như đám người Nhiếp Vân xông xáo Thần giới.
Ai ngờ đi không xa, liền gặp hoa hoa công tử tới nơi này săn thú.
Uyển Nhi thiên sinh lệ chất, lại thêm trên người mang theo dã khí khó mà thuần phục, lập tức hấp dẫn vị hoa hoa công tử này, sự tình phía sau đơn giản, tên kia muốn dùng cường bá chiếm Uyển Nhi, kết quả bị nàng gây thương tích, mệnh căn bị cắt xuống.
Biết gây họa, không dám tiếp tục bỏ nhà ra đi, lập tức chạy về.
Sơn mạch này vô cùng rộng lớn, nàng nghĩ trốn về thì không sao, dù sao hoa hoa công tử kia tu vi cũng không cao, bằng không thì sẽ không bị nàng gây thương tích.
Chẳng ai ngờ rằng, phụ thân của hoa hoa công tử này, lại là đại nhân vật Hoàng cảnh đỉnh phong!
Hai ngày trước, vị đại nhân vật Hoàng cảnh này tự mình tới đây báo thù cho nhi tử, chỉ bất quá Uyển Nhi đã bị Điêu Vịnh tộc trưởng giấu đi, vị đại nhân vật này cho Thanh Sơn bộ hai ngày cân nhắc, chủ động giao người ra ngược lại cũng thôi, nếu không sẽ diệt sát cả Thanh Sơn bộ!
Bây giờ chính là hai ngày thời hạn đến.
- Cha, họa là ta xông, ta tự mình tới giải quyết!
Ngay thời điểm Quán Lăng lặng lẽ giải thích cho đám người Nhiếp Vân, một thanh âm bướng bỉnh vang lên, một bóng người xinh đẹp từ đằng xa lao đến.
Chính là nữ nhi của Điêu Vịnh tộc trưởng, Uyển Nhi!
Thời khắc này nàng không có tinh khí thần như trước kia, con mắt đầy tia máu, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, xem ra cũng biết bởi vì mình tùy hứng liên lụy tộc nhân, trong lòng tràn đầy áy náy, cuối cùng thực sự nhịn không được, từ chỗ ẩn thân vọt ra.
- Ngươi...
Nhìn thấy nữ nhi trở về, Điêu Vịnh muốn nói điều gì, nhưng biết cái gì cũng vô dụng, đành phải lắc đầu.
- Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, sao các ngươi lại ở đây?
Trở lại bộ lạc, Uyển Nhi cũng nhìn thấy hai huynh đệ Nhiếp Vân, nhịn không được sững sờ.
- Chuẩn bị về nhà, đi ngang qua nơi đây!
Nhiếp Vân cười cười.
- Trở về tốt, trở về tốt, Thần giới quá nguy hiểm...
Điêu Vịnh gật đầu, chẳng biết tại sao, thần sắc cũng không cao hứng, mà mang theo tràn đầy ưu sầu.
Những người khác cũng như thế, toàn bộ Thanh Sơn bộ tựa hồ trầm tích trong vẻ lo lắng.
- Chuyện gì xảy ra? Nếu như nhìn không ra cái gì, Nhiếp Vân liền thực sự choáng váng.
- Không có việc gì!
Điêu Vịnh cười một tiếng, bất quá thoạt nhìn có chút miễn cưỡng:
- Là Thanh Sơn bộ chúng ta có một số việc, không có quan hệ gì tới các ngươi, các ngươi đã không muốn ở lại Thần giới, liền đi nhanh đi! Càng nhanh càng tốt, chúng ta sẽ không lưu các ngươi...
Nói đến đây, quay đầu phân phó một câu:
- Quán Lăng, ngươi đưa Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng một chút, để bọn hắn mau mau trở lại gia viên của mình!
- Được!
Quán Lăng gật đầu, đi tới trước mặt đám người Nhiếp Vân, nhìn thoáng qua:
- Đi thôi!
- Trước không vội!
Thấy Quán Lăng muốn dẫn bọn hắn rời đi, Nhiếp Vân lắc đầu, nhìn về phía tộc trưởng:
- Nói một chút đi, có lẽ chúng ta có thể hỗ trợ!
- Không phải là không muốn nói, mà là... Các ngươi vẫn là đi thôi!
Điêu Vịnh do dự một chút, cuối cùng lắc đầu.
lần này Thanh Sơn bộ đắc tội người thực sự quá cường đại, căn bản là ngăn cản không nổi, để ba người bọn hắn sắp về nhà bị liên luỵ, còn không bằng không nói cho thỏa đáng.
- Thời gian dài như vậy không thấy, thực lực của chúng ta đã tiến bộ, có thể giúp ngươi một tay cũng chưa biết chừng!
Nhiếp Đồng nói xen vào.
- Cái này...
Điêu Vịnh sững sờ, nhìn lại ba người, một lát sau vẫn lắc đầu:
- Nói thật với các ngươi cũng không có gì, Thanh Sơn bộ chúng ta là gặp phiền toái, nhưng đối phương thực sự quá cường đại, huynh đệ các ngươi thiên phú cao, cũng rất có tiềm lực, nhưng đến Thần giới thời gian quá ngắn, còn không cách nào đạt tới cấp độ có thể chống lại! Chờ liên lụy, còn không bằng được rồi...
Hắn thấy, hai huynh đệ Nhiếp Vân đến Thần giới bất quá hơn hai năm, đối với tu luyện giả trăm năm chớp mắt một cái đã qua mà nói, thực lực có thể đạt tới Vương cảnh hậu kỳ sẽ rất khó, làm sao có thể so sánh với thế lực mà Thanh Sơn bộ bọn hắn đắc tội?
- Các ngươi mau đi thôi, hảo ý Thanh Sơn bộ chúng ta tâm lĩnh, nếu như lần sau lại tới đây, chúng ta còn có thể gặp mặt, lần nữa nâng cốc ngôn hoan!
Mặt mũi Điêu Vịnh tràn đầy nóng nảy nói.
- Hì hì!
Nghe được Điêu Vịnh nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhịn không được bật cười.
Đường đường Thần giới đệ nhất nhân, thế mà bị người cảm thấy tu vi yếu... Truyền đi không biết Đại Đế khác có khóc hay không.
- Điêu Vịnh, đã đến giờ!
Ngay thời điểm Quán Lăng định lôi kéo đám người Nhiếp Vân rời đi, không trung đột nhiên có một trận tật phong gấp rút, một bóng người xuất hiện ở trên không.
Là trung niên nhân, lông mi mang theo âm hàn hơi lạnh, khí tức trên người phóng ra, như sóng lớn đè đám người Điêu Vịnh đến sắc mặt trắng bệch.
- Hoàng cảnh đỉnh phong?
Nhìn thấy người xuất hiện, Nhiếp Vân giờ mới hiểu được vì sao Điêu Vịnh một mực để cho mình rời đi, bọn hắn gặp phải phiền phức lại là một cường giả Hoàng cảnh viên mãn mang tới.
Thanh Sơn bộ, chỉ là một tiểu tộc ở nơi này, thực lực mạnh nhất cũng bất quá Vương cảnh sơ kỳ, loại tộc đàn thực lực này đối mặt Hoàng cảnh đỉnh phong, đích xác không có lực lượng chống lại mảy may.
- Giao tiện nữ nhân kia ra, dám đả thương nhi tử của ta, ta sẽ rút linh hồn của nàng, luyện chế thành ngọn đèn, mỗi ngày tiếp nhận hỏa diễm thiêu đốt thống khổ!
Trung niên nhân âm trầm nói:
- Nếu như cự tuyệt... toàn bộ Thanh Sơn bộ các ngươi, cũng không có cần thiết tồn tại ở Thần giới nữa!
Trong khi nói, uy áp cường đại phóng thích, đầu gối đám người Điêu Vịnh như nhũn ra, không ngừng run rẩy.
- Sao các ngươi có thể đắc tội cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong?
Nhiếp Vân khẽ vỗ tay, áp lực của mọi người tiêu hết, kỳ quái nhìn qua.
Bộ lạc cấp thấp như Thanh Sơn bộ, hơn nữa hàng năm ở trong núi, chưa bao giờ đi ra ngoài, làm sao có thể đắc tội Hoàng cảnh đỉnh phong?
Loại thực lực này, coi như ở Hỏa Thần tông cũng là cấp bậc trưởng lão.
- Là Uyển Nhi...
Đối phương xuất hiện, đám người Nhiếp Vân còn chưa đi, Quán Lăng biết coi như bây giờ muốn để bọn hắn rời đi, cũng không có khả năng, trên mặt lộ ra áy náy nồng nặc, giải thích sự tình một lần.
Đối tượng Uyển Nhi sùng bái nhất là Đế Huyền, một mực hướng tới trở thành một nữ nhân mạnh mẽ, nửa tháng trước, thế mà bỏ nhà ra đi, dự định muốn như đám người Nhiếp Vân xông xáo Thần giới.
Ai ngờ đi không xa, liền gặp hoa hoa công tử tới nơi này săn thú.
Uyển Nhi thiên sinh lệ chất, lại thêm trên người mang theo dã khí khó mà thuần phục, lập tức hấp dẫn vị hoa hoa công tử này, sự tình phía sau đơn giản, tên kia muốn dùng cường bá chiếm Uyển Nhi, kết quả bị nàng gây thương tích, mệnh căn bị cắt xuống.
Biết gây họa, không dám tiếp tục bỏ nhà ra đi, lập tức chạy về.
Sơn mạch này vô cùng rộng lớn, nàng nghĩ trốn về thì không sao, dù sao hoa hoa công tử kia tu vi cũng không cao, bằng không thì sẽ không bị nàng gây thương tích.
Chẳng ai ngờ rằng, phụ thân của hoa hoa công tử này, lại là đại nhân vật Hoàng cảnh đỉnh phong!
Hai ngày trước, vị đại nhân vật Hoàng cảnh này tự mình tới đây báo thù cho nhi tử, chỉ bất quá Uyển Nhi đã bị Điêu Vịnh tộc trưởng giấu đi, vị đại nhân vật này cho Thanh Sơn bộ hai ngày cân nhắc, chủ động giao người ra ngược lại cũng thôi, nếu không sẽ diệt sát cả Thanh Sơn bộ!
Bây giờ chính là hai ngày thời hạn đến.
- Cha, họa là ta xông, ta tự mình tới giải quyết!
Ngay thời điểm Quán Lăng lặng lẽ giải thích cho đám người Nhiếp Vân, một thanh âm bướng bỉnh vang lên, một bóng người xinh đẹp từ đằng xa lao đến.
Chính là nữ nhi của Điêu Vịnh tộc trưởng, Uyển Nhi!
Thời khắc này nàng không có tinh khí thần như trước kia, con mắt đầy tia máu, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, xem ra cũng biết bởi vì mình tùy hứng liên lụy tộc nhân, trong lòng tràn đầy áy náy, cuối cùng thực sự nhịn không được, từ chỗ ẩn thân vọt ra.
- Ngươi...
Nhìn thấy nữ nhi trở về, Điêu Vịnh muốn nói điều gì, nhưng biết cái gì cũng vô dụng, đành phải lắc đầu.
- Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng, sao các ngươi lại ở đây?
Trở lại bộ lạc, Uyển Nhi cũng nhìn thấy hai huynh đệ Nhiếp Vân, nhịn không được sững sờ.
- Chuẩn bị về nhà, đi ngang qua nơi đây!
Nhiếp Vân cười cười.
Danh sách chương