Ý tứ Thẩm Dịch kỳ thật rất đơn giản.

Năng lực của Jimmy là tiêu trừ, mặc kệ dị nhân gì tại trong vòng phạm vi 10m cạnh anh ta đều không thể sử dụng dị năng. Có thể nói dị nhân này trời sinh đã là khắc tinh tất cả dị nhân.

Lúc trước đám người mạo hiểm tham dự tranh đoạt mặc dù biết năng lực của anh ta, nhưng chỉ thấy mỗi việc anh ta thực lực tương đối yếu nhược trong khi lại là dị nhân cấp 4, có thể mang đến điểm sát lục cao ngất, chẳng ai nghĩ tới chuyện lợi dụng anh ta đi đối phó những dị nhân cấp cao khác.

Nhưng Thẩm Dịch lại ý thức được, đã có Jimmy, một ít hành động vốn là chỉ có thể nghĩ mà không thể làm lập tức trở nên khả thi. Như Giáo sư X, Magneto sẽ không còn là tồn tại đáng sợ đến mức vô địch. Bọn hắn hoàn toàn có thể nhằm vào những nhân vật cường hãn trứ danh trong kịch bản mà ra tay.

Jimmy tựa như là một con gà mái đẻ trứng vàng, có thể mang đến tiện lợi cực lớn cho đám người mạo hiểm hành động sau này, thực sự tốt hơn nhiều so với giết quách anh ta.

Đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu vì sao Thẩm Dịch phải lựa chọn giúp Tây Khu tiêu diệt Nam Khu: Chỉ là có thể đối phó dị nhân cấp cao còn chưa đủ, còn phải có thể tìm được bọn hắn.

Tuy trước kia Thẩm Dịch cũng đã tới nước Mỹ nhiều lần, nhưng hắn tất nhiên không phải lớn lên ở Mỹ, hiểu biết nơi này có hạn. Thực lực chiến đấu của Tây Khu tuy rằng bình thường, nhưng bọn hắn ở đây lại có ưu thế địa lý cùng tin tức. Chỉ cần suy nghĩ một chút nhóm mạo hiểm giả Tây Khu này ngày hôm qua cùng mình tranh đoạt điểm tập kết dị nhân, hôm nay lại ngẫu nhiên tìm được Jimmy trước, có thể thấy rõ bọn hắn có một ít biện pháp tại phương diện thu thập tin tức.

Sau khi dị nhân đại lộ 198 bị thanh trừ, nhóm Thẩm Dịch sẽ không còn tài nguyên tin tức mới nào có thể lợi dụng nữa, lúc này người Tây Khu có thể giúp một tay, mà nhóm Thẩm Dịch có thể cung cấp ủng hộ về khoản vũ lực. Hơn nữa có Jimmy nơi tay, một ít mục tiêu vốn là không dám động đến hôm nay cũng có thể xuống tay, phạm vi tìm tòi dị nhân sẽ tiến thêm một bước dài. Kể từ đó, hành động kế tiếp của bọn hắn sẽ càng thêm thông thuận.

Mấy người Veena cũng không phải đồ đần, Thẩm Dịch hơi chút nhắc nhở, bọn hắn lập tức ý thức được chính mình suýt nữa phạm sai lầm mổ gà lấy trứng.

Về phần ba kẻ mạo hiểm Đông Khu kia, bị Thẩm Dịch nói cũng nhao nhao phản ứng. Bọn hắn có bảo nơi tay mà không biết, tất cả đều lau mồ hôi trán.

“Như vậy ý của ngươi là…”

“Mọi người hợp tác, cùng một chỗ tìm kiếm đối phó dị nhân. Chúng ta giúp các ngươi cứu Tây Khu khỏi cục diện toàn diệt, còn xếp hạng cụ thể, phải xem cố gắng của chính các ngươi.”

Veena cùng mặt khác mạo hiểm giả nhìn nhau, thương nghị lẫn nhau một hồi, sau đó Veena gật đầu với Thẩm Dịch nói: “Kiến nghị này của ngươi không tệ, vấn đề là chúng ta làm sao mới có thể tin tưởng các ngươi? Phải biết rằng chờ đồng bạn của ngươi đến rồi, chính là các ngươi nhiều người hơn chúng ta. Trừ phi ngươi đáp ứng cho chúng ta kêu thêm mấy người bằng hữu nữa tới.”

“Gọi tiếp viện phải căn cứ thực lực mục tiêu đến quyết định, ta không muốn xảy ra tình huống sói nhiều thịt ít. Còn về vấn đề tín nhiệm…” Thẩm Dịch tiện tay nhét Jimmy vào trong xe: “Người này có thể giao cho các ngươi, mạng của hắn trong tay các ngươi, mạng của các ngươi trong tay chúng ta, đây là công bình nhất đấy, ngoài ra ta không còn biện pháp tốt hơn. Bất quá cân nhắc theo lợi ích, chúng ta tranh giành thứ nhất, các ngươi tranh giành mạng sống, xui xẻo chỉ có Nam Khu, chúng ta không có xung đột lợi ích trên căn bản. Cho nên hoàn toàn có thể tín nhiệm lẫn nhau, trừ phi các ngươi ngu xuẩn đến muốn thêm nữa….”

Thanh niên Lake da trắng tiến lên trước một bước: “Dù cho Tây Khu trở thành thứ ba, thứ tự của bọn ta bây giờ vẫn nằm trong danh sách gạt bỏ.”

“Chỉ cần hợp tác vui vẻ, vấn đề này rất nhanh sẽ không còn là phiền não của các ngươi.”

“Vậy bọn họ thì sao?” Thanh niên da đen chĩa chĩa ba kẻ mạo hiểm Đông Khu kia.

An Văn lớn tiếng nói: “Chúng ta cũng gia nhập!”

“Cứ quyết định vậy đi.” Thẩm Dịch hướng về Veena ngoắc ngoắc ngón tay.

Veena đưa hai cái rương cho Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch lại lắc đầu.

Veena kêu to: “Một cái là do chúng ta giết!”

Thẩm Dịch mỉm cười, chỉ tiếp tục xòe tay ra.

Veena hung hăng trừng mắt liếc hắn, mắng to: “Tên hẹp hòi!”

Vẫn là giao ra rương hòm thứ ba.

Cầm đến ba cái rương, Thẩm Dịch tiện tay mở ra bộ đàm, bên kia bộ đàm truyền đến tiếng súng nổ vang, sau đó là thanh âm Ôn Nhu truyền đến: “Thẩm Dịch! Bên anh giải quyết vấn đề xong rồi?”

Thẩm Dịch nhíu mày: “Ừ, nếu như cô nhìn bảng xếp hạng sẽ phát hiện thiếu đi ba đánh số Nam Khu, bất quá nghe động tĩnh, bên cô có vẻ bề bộn đấy. Tôi tưởng bên đó sớm đã giải quyết chiến đấu.”

“Vốn là như thế, nhưng tình huống xuất hiện biến hóa, một nhóm lớn dị nhân đã đến, thiếu chút nữa vây kín bọn tôi.”

“Cô nói cái gì?” Thẩm Dịch lại càng hoảng sợ: “Tại sao có thể như vậy?”

“Bọn tôi cũng không biết, ngay thời điểm bọn tôi chặn giết đám dị nhân kia, đột nhiên có một nhóm lớn dị nhân khác giết tới, nhân số phần đông, hơn nữa có cả vài tên dị nhân cao cấp, khá tốt mập mạp lập công lớn, phát hiện ra vấn đề trước khi bọn hắn vây lấy chúng tôi, kịp thời tránh được một kiếp, bây giờ chúng tôi đang bị dị nhân truy sát!”

“Ráng cầm cự, tôi sẽ mang người tới ngay.” Thẩm Dịch vừa thu lại bộ đàm, tiện tay khởi động chiếc Mercedes-Benz gần như báo hỏng, đồng thời nói với nhóm Veena lẫn An Văn: “Bằng hữu của ta gặp chút ít phiền toái, cần trợ giúp, bọn họ tại đại lộ 198, ta nghĩ chúng ta có thể dùng lần cứu viện này mở đầu một lần hợp tác hoàn mỹ… Chất lượng xe Đức coi như không tệ, giờ vẫn còn lái được.”

“Đó là xe của tôi!” Sau lưng chủ xe kêu to.

Ông ta coi vậy mà vẫn còn sống.

Thẩm Dịch tiện tay đánh ông ta bất tỉnh.

“Chúng ta nghe đã thấy tiếng cầu cứu của đồng bạn ngươi, nghe rất bức thiết.” Thanh niên da trắng Lake nhìn có chút hả hê nói: “Thật xin lỗi ta cũng không nhận ra đây là mở đầu hợp tác giữa chúng ta, nghĩ cách cứu viện đồng bạn của ngươi không thuộc về hợp tác, trừ phi ngươi trả thêm giá khác vì bọn họ.”

Thẩm Dịch dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lake, sau đó nói: “Trừ phi ta nguyện ý, nếu không không có bất kỳ ai có thể đạt được gì đó từ trên người ta. Các ngươi có thể không đi… A, đúng rồi, đã quên nói cho các ngươi biết, đuổi giết bọn hắn là dị nhân… Loại rất khó lường.”

Nói xong, Thẩm Dịch đạp ga lái đi.

Bảy mạo hiểm giả tại chỗ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

An Văn đột nhiên kêu to: “Còn ngây ra làm gì? Nhanh lên xe đuổi theo a.”

Ba người đồng thời chạy hướng xe mình.

Lake nhìn Veena, Veena bất đắc dĩ nói: “Chúng ta cũng đi hỗ trợ đi.”

“Tôi không rõ chúng ta tại sao phải nghe hắn? Phải biết là bây giờ đồng bạn của hắn đang gặp phiền toái, là hắn cầu xin chúng ta!” Thanh niên da đen nói giọng kỳ quái: “Chúng ta có bốn người, bên kia có ba người, hắn lại chỉ có một người, vì cái gì tại đây để hắn định đoạt?”

“Tôi làm sao biết!” Veena tức giận rống to: “Nhanh lên xe! Anh muốn bỏ qua giết dị nhân cơ hội ư? Có phải muốn kết thúc hợp tác? Đồ ngu ngốc! Đừng quên Jimmy vẫn còn trong xe hắn!”

Nói xong chạy tới xe của mình.

“Gặp quỷ rồi!” Ba mạo hiểm giả khác cũng nhao nhao đuổi theo.

***

Đại lộ 198, Ôn Nhu, Kim Cương còn có Hồng Lãng mọi người đang liều mạng ngăn cản dị nhân chen chúc từ bốn phương tám hướng mà đến.

Quảng trường đã thành chiến trường, khắp nơi là hỏa diễm thiêu đốt, viên đạn gào thét tán loạn trên không thành phố New York, khói đặc cuồn cuộn phiêu lãng trên trời.

Góc tường, mái nhà, đường đi, còn có sau xe, khắp nơi đều có dị nhân bắn về phía bọn họ. Trên bầu trời phi cơ trực thăng ô ô bay lượn, không còn thuộc về chính phủ New York, mà là tổ chức dị nhân.

Cho tới nay, đám người mạo hiểm đều xem thường tổ chức dị nhân.

Trong mắt bọn hắn, ngoại trừ những nhân vật trứ danh cấp 4 trở lên trong kịch bản mới cần phải cẩn thận đối đãi, những thứ dị nhân khác liền như thuần lộc vô hại vậy, chỉ biết đợi đám người mạo hiểm đến thịt. Điều quan tâm duy nhất của đám người mạo hiểm, chỉ là như thế nào tìm được những chú thuần lộc núp trong rừng này, điều nhức đầu duy nhất, chỉ là những đối thủ cạnh tranh cùng bọn họ kia thôi.

Nhưng bọn hắn không để ý đến, bọn hắn muốn săn giết không phải thuần lộc, mà là hổ báo.

Đây là một trường thi đấu săn đuổi mãnh thú to lớn, mà không phải thi đấu bắt giết thỏ con.

Đến thời điểm dị nhân phản kích mãnh liệt, bọn Hồng Lãng mới ý thức được thực lực dị nhân cường đại xa xa vượt hẳn bọn hắn tưởng tượng. Hàng trăm dị nhân theo mọi phương hướng đánh tới, bọn họ dùng vũ khí tân tiến nhất của nhân loại võ trang chính mình, đồng thời mỗi người cũng đều có một thân năng lực đặc thù. Có lẽ một chọi một chiến đấu, bọn họ không phải đối thủ mạo hiểm giả, nhưng là khi mười đối một, hai mươi đối một, tình huống liền trở nên khác trước.

Từng đã là thợ săn lập tức phản biến thành đối tượng bị săn, bọn Hồng Lãng một bên không ngừng xuyên qua né tránh giữa phố lớn ngõ nhỏ, một bên chiến đấu đầy chật vật.

Đến khi tiến vào một đầu ngõ cụt, một gã dị nhân đột nhiên từ mái nhà thẳng lướt mà xuống, trong tay còn cầm một trái lựu đạn.

“Đỉnh đầu!” Hồng Lãng hô to.

Kim Cương quay họng súng lại hướng về không trung bắn phá.

Không nghĩ tới gã dị nhân kia trên không đấm vào thân mình một cái, như quả bóng lớn đập vào vách tường bên cạnh, bịch một cái bắn ngược ra ngoài, bỗng nhiên gia tốc, trên không trung bay lượn theo vô số đường cong quỷ dị. Từng viên đạn của Kim Cương trên không trung gào thét mà qua, nhưng không viên nào có thể trúng gã.

“Gặp quỷ rồi!” Kim Cương kêu to giơ tay lên, niệm khống phát động, một trái lựu đạn bẻ ngoặt bay về phía gã dị nhân kia, nổ gã thành phấn vụn, thuận tiện còn tạc trúng một tên dị nhân khác.

Không nghĩ tới gã dị nhân bị nổ bay kia vừa hạ xuống đất, rốt cuộc lại đứng lên, thân thể bị tạc thành mảnh nhỏ lại lần nữa bắt đầu khép lại. Dị nhân kia cười gằn lại lần nữa chạy tới, súng trong tay liên tục xạ kích Ôn Nhu. Ôn Nhu nhất thời né tránh không kịp, trúng đạn, may mắn nàng mang đạo cụ chống đạn đổi từ Hồng Lãng, nên không có bị thương, Hồng Lãng bạo hống một tiếng xông lại, một rìu chém dị nhân kia từ đầu đến chân thành hai đoạn, điên cuồng hét lên nói: “Cmn ngươi không phải có thể tự lành sao? Ta bổ ngươi xem ngươi làm sao tự lành! Ngươi mau tiếp tục đứng lên a! Bà nội ông địa!”

Đúng lúc này, mập mạp thét ầm: “Coi chừng!”

Hồng Lãng ngạc nhiên ngẩng đầu, xa xa một phát hỏa tiễn đang gào thét bay tới.

Hồng Lãng sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng nhảy lên. Đạn hỏa tiễn bạo tạc nổ tung dưới chân hắn, khí lãng khổng lồ ném hắn tung bay lên không. Hồng Lãng thân giữa không trung quái dị nói: “Vì sao toàn đánh ta!”

Rầm! Hắn rơi vào một chỗ nóc nhà cách đó không xa.

Một phát đạn không có tạc trúng hắn, lại chấn hắn đến hoa mắt chóng mặt.

Ít nhất bốn gã dị nhân cùng thời khắc đó muốn lên nóc nhà đuổi theo, một tên dị nhân trong đó lại lần nữa giơ ống phóng rốc-két nhắm vào Hồng Lãng. Ôn Nhu và Kim Cương đồng thời hướng dị nhân kia xạ kích, không nghĩ tới viên đạn tựa như bắn không khí xuyên qua thân thể dị nhân kia không trở ngại chút nào. Dị nhân kia thậm chí còn nhàn nhã xoay đầu cười cười với bọn Ôn Nhu, rồi mới quay lại tiếp tục nhắm Hồng Lãng nã pháo.

Hồng Lãng cắn răng một cái, cự phủ hung hăng bổ vào nóc nhà dưới chân. Mái nhà yếu ớt lập tức sụp đổ, Hồng Lãng lập tức rơi xuống, quả đạn hỏa tiễn thứ hai bay sượt qua đỉnh đầu Hồng Lãng, ngược lại nổ chết một gã dị nhân vây quanh.

Nóc nhà nhanh chóng mở rộng sụp đổ, tất cả dị nhân đứng ở trên nóc nhà đồng thời đứng không vững, cùng nhau rơi xuống. Một gã dị nhân trong quá trình ngã bị một cây thép ghim trúng, tại chỗ chết đi, Hồng Lãng đang cấp tốc hạ xuống, bên tai lại nghe được đinh đinh hai tiếng vang, nhắc nhở hắn giết chết hai gã dị nhân.

Hồng Lãng ngẩn ngơ: “Vậy cũng tính ta giết?”

Hắn nhếch môi nở nụ cười.

Bịch một tiếng, hắn nặng nề ngã lăn ra đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiếng bịch thứ hai truyền đến, hóa ra gã cầm rốc-két cũng đã rớt đài. Hồng Lãng nhào lên chộp tới gã, lại cảm giác như mình phảng phất bắt được không khí, căn bản cầm không đến bất cứ thứ gì. Dị nhân kia cười dữ tợn một tiếng, trở tay đánh một quyền vào mũi Hồng Lãng, một quyền này nhưng lại là công kích chân thật.

Hồng Lãng ngửa mặt lên trời, dị nhân kia lần thứ ba nhắm ống phóng rốc-két vào hắn.

Không nghĩ tới Hồng Lãng lật tay bổ xuống, chẻ ống phóng rốc-két thành hai đoạn, một viên đạn hỏa tiễn rơi trên mặt đất, đụng phải điểm kích phát.

“Không!” Dị nhân kia điên cuồng hô lớn.

Đạn hỏa tiễn oanh một tiếng bạo tạc nổ tung, đồng thời đánh bay hai người.

Hồng Lãng trên không trung cười to đắc ý.

Đạn hỏa tiễn nổ tung tuy mạnh mẽ, nhưng dùng thể chất mạo hiểm giả của hắn hoàn toàn có thể thừa nhận một kích này, chỉ có dị nhân kia bị tạc chết tại chỗ.

Vừa bay khỏi nhà, lại có mấy tên dị nhân xông tới.

Hồng Lãng tức giận mắng to: “Đến bao giờ mới hết?”

Bất quá bốn gã dị nhân kia còn chưa kịp phát động công kích, đã bị liên tiếp đạn bắn thành cái sàng.

Bốn phía xuất hiện hơn mười tên binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2, cầm đầu đúng là Frost.

“Frost, sao ngươi cũng tới? Không phải cho ngươi mang người bảo vệ cửa tây sao?” Hồng Lãng kêu to, đồng thời vội vàng lấy ra dược phẩm hồi phục từ trong Huyết Tinh văn chương cho mình ăn.

“Thủ không được, những dị nhân kia rất lợi hại, giống như các vị vậy! Binh lính của tôi không ngăn được!”

“Chết tiệt!” Hồng Lãng la hét điên cuồng xông đến cạnh Kim Cương Ôn Nhu: “Bên Frost không chống nổi, cửa ra vào phía tây đã bị ngăn chặn!”

“Thẩm Dịch nói sẽ mang cứu binh tới, bảo chúng ta ráng chống một hồi.” Ôn Nhu hét lớn.

“Vậy cô tốt nhất thúc hắn nhanh lên!”

“Ta không thích nói.” Ôn Nhu tức giận trả lời: “Vốn nói hay lắm, nào là để hắn đi quan sát, nào là chúng ta giải quyết chiến đấu xong sẽ qua giúp hắn, nhưng bây giờ lại thành hắn tới giúp chúng ta. Đã đủ xấu hổ chết người rồi, ta không muốn lại tiếp tục mất mặt!”

Kim Cương cùng Hồng Lãng nhìn nhau, đồng thời ra một câu: “Phụ nữ suy nghĩ thật khó thể lý giải!”

Một gã dị nhân đột nhiên xuất hiện, trên tay dĩ nhiên đang nâng một cỗ xe tải hạng nặng. Dị nhân kia hét to một tiếng, xe tải lớn trong tay liền như sao xẹt chân trời hung hăng đập tới bọn hắn.

“Nha, gặp quỷ rồi!” Nhìn qua đám mây đen lập tức phóng đại trên đỉnh đầu kia, Ôn Nhu hét ầm lên: “Kim Cương!”

Kim Cương lớn tiếng trả lời: “Không còn năng lượng, vừa rồi chỉ dựa vào thuốc hồi phục gượng chống!”

Hồng Lãng điên cuồng hét lên một tiếng: “Tránh a!”

Mọi người đồng thời hướng về hai bên trái phải tránh đi. Giờ khắc này động tác linh hoạt của bọn hắn đầy đủ cho thấy tố chất thân thể của mình cùng người thường bất đồng, bất quá vài tên binh sĩ nhảy dù phải gặp vận rủi lớn.

Một gã lính dù né không kịp, bị đập chết tại chỗ, xe tải lăn mình quay cuồng giống như máy ủi đất nhanh chóng nghiền ép lao qua, vài tên lính hoảng sợ thét lên, mắt thấy sắp bị xe tải lớn nghiền chết.

Ở này khắc, một tiếng hô sấm dậy đột nhiên vang lên.

Xe tải lớn đang lăn nhấp nhô vậy mà ngừng lại như kỳ tích.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ gặp mập mạp La Hạo hai tay ôm lấy, vậy mà một người ngạnh kháng xe tải lớn chuyển động.

Xe tải lớn nhấp nhô sinh ra lực trùng kích khổng lồ gây ra trên thân mập mạp 244 điểm tổn thương cực lớn, mập mạp đem thân thể làm bình chướng, đã ngăn được một kích đáng sợ này.

“Mập mạp!” Hồng Lãng kêu to lên.

Trên mặt mập mạp nặn ra một nụ cười mỉm khó coi, ho ra một búng máu, hắn trả lời: “Không có việc gì, ta thể chất cao, không chết được.”

“Hôm nay thật cmn tà môn.” Hồng Lãng run run xuống.

Liền mập mạp cũng biết dũng cảm đứng ra.

Lúc này, nhóm lớn dị nhân đang thừa cơ xông đến.

“Mập mạp, cho ta thêm khải giáp tinh thần lực! Của ta không còn!” Ôn Nhu trước hết xoắn giết một tên dị nhân xông tới gần, đồng thời cũng chịu đựng một kích hung mãnh trước khi chết của dị nhân kia, khải giáp tinh thần lực triệt để nát bấy.

Mập mạp lắc đầu: “Ta đã dùng hết tinh thần lực rồi, không cách nào lại thêm.”

“Đáng chết!” Ôn Nhu mắng một câu, tinh thần lực khải giáp của nàng hao hết, cả đạo cụ chống đạn cũng trong trận chiến này tiêu hao hết sạch.

Bang bang bang ba phát đánh trúng thân thể, bắn ra ba lỗ máu trên người Ôn Nhu. Ôn Nhu kêu lên một tiếng đau đớn, tay trái nổ súng xạ kích, đồng thời tay phải trở tay quất tới một gã dị nhân phía trước, dị nhân kia thân hình sáng lên một chút, lại đột nhiên biến mất không thấy nữa.

Ôn Nhu ngẩn người, đang kỳ quái dị nhân kia đi nơi nào, bên tai đột nhiên vang lên tiếng sàn sạt kỳ lạ.

Ôn Nhu xoay chuyển tâm niệm thật nhanh, kêu to: “Hắn dưới mặt đất.”

Hồng Lãng bên cạnh bạo hống một tiếng, vung quyền đánh xuống đất.

Theo một tiếng kêu rên trầm trầm, trong đất bùn bắn ra một tia huyết tuyền.

“Làm khá lắm!” Ôn Nhu hét lớn.

Nhưng sau một khắc, bốn gã dị nhân khác lại đồng thời xuất hiện, một trong số đó giương tay lên, liên tiếp bom bay về phía bọn hắn. Phi cơ trực thăng trên không cũng vòng quanh trên đỉnh đầu, súng máy hàng không hạng nặng dưới điều khiển của một gã dị nhân bắt đầu tạch tạch phát uy, vài tên binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 bị bắn thành cái sàng khóc thét.

Bất kể mọi người cố gắng như thế nào, tình thế vẫn đang kịch liệt chuyển biến ngày một xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện