Giờ thứ 55.
Trong rừng cọ, bầu không khí trở nên khẩn trương ngưng trọng.
Sáu người quây thành vòng tròn đề phòng chung quanh.
Thẩm Dịch trầm giọng nói: “Mọi người coi chừng, tên kia nhất định vẫn còn phụ cận. Ôn Nhu, cô có thể nghe được gì không?”
Ôn Nhu lớn tiếng trả lời: “Không, nghe không ra bất luận động tĩnh nào, tên kia hệt như u linh vậy. Anh có mò ra được lai lịch của y không?”
Thẩm Dịch lắc đầu: “Không, chuyện xảy ra bất thình lình, có thể còn sống sót đã là may mắn, tốc độ y quá nhanh.”
“Xác thực rất nhanh, điểm nhanh nhẹn sợ không dưới 60.” Kim Cương cũng khó hiểu hỏi Thẩm Dịch: “Không biết y phải trả bao nhiêu điểm Huyết Tinh đây a?”
Thẩm Dịch lập tức lắc đầu: “Nhất định không chỉ nhờ thuộc tính, khả năng y còn có trang bị tăng tốc độ.”
Dù không cách nào sử dụng Tinh Thần Tham Sát lên đối thủ, dựa trên biểu hiện vẫn có thể phân tích ra được nhiều thứ.
Lúc trước người mạo hiểm kia công kích bọn hắn, đã sử dụng qua ít nhất ba loại kỹ năng. Trong đó kỹ năng cắt yết hầu rất rõ ràng là kỹ năng tổn thương kéo dài, mà phương thức hành động có thể giúp y tự do biến hướng bỏ qua quán tính hẳn cũng là một loại kỹ năng, cuối cùng nhất chính là kỹ năng ẩn nấp.
Bản thân ba loại kỹ năng này chưa hẳn quá mức khó đỡ, nhưng trong hoàn cảnh săn giết giữa rừng cọ, lại tạo thành một tổ hợp kỹ năng đáng sợ.
Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, Thẩm Dịch vẫn thấy rõ ràng mặt mũi bóng đen ngay lúc đối phương công kích.
Làn da tối đen, trên mặt vẽ đồ đằng cổ quái, trên đỉnh đầu còn cắm mấy cây lông vũ kỳ lạ giống như tên gàn dở, cần cổ đeo vòng cổ dùng xương răng động vật xâu thành, cánh tay dài kỳ lạ, đi chân trần.
Những điều đó đầy đủ nói rõ đối phương là một gã thổ dân đến từ bộ lạc nguyên thủy Châu Phi.
Châu Phi là khu nhiệt đới, cũng không thiếu rừng mưa. Rất nhiều bộ lạc sinh hoạt trong rừng, lớn lên giữa cây cối nơi đó, cùng chung đụng với châu chấu, chuồn chuồn, độc xà. Một ít chiến sĩ bộ lạc phi thường tinh thông ngụy trang và sử dụng khí cụ tác chiến nguyên thủy. Bọn họ kiêu dũng thiện chiến, ý chí chiến đấu ương ngạnh, có thể sinh tồn dưới đủ loại điều kiện gian khổ.
Bọn họ am hiểu thông qua ẩn nấp phục kích săn giết mục tiêu, cũng cực kỳ kiên nhẫn.
Mà Huyết Tinh đô thị cường hóa năng lực, càng làm cho một ít người có thiên phú chiến đấu phát huy sở trường của mình đến mức tận cùng.
Trước mắt có vẻ kia chính là một người nổi bật trong số đó.
Cường giả Bắc Khu quả nhiên từng người đều có điểm độc đáo riêng. Lúc trước bọn Thẩm Dịch đụng phải chuyên gia ngạnh chiến đánh gần, lần này lại đụng phải loại ẩn núp ám sát. Hỏi sao trước đó bọn hắn không nghe được động tĩnh gì, bởi vì đối thủ chính là loại lặng lẽ giết người, ra tay tất sát.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Hồng Lãng hỏi.
Thẩm Dịch cúi đầu rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên truyền ra tiếng vang nhẹ.
Tất cả mọi người đồng thời quay người điên cuồng bắn phá lùm cây, đạn như mưa trút xuống không ngừng, bắn cho cây cỏ bay tán loạn.
Giằng co hơn mười giây sau, tiếng súng mới đình chỉ.
Hồng Lãng xông vào bụi cỏ.
Hắn xách ra một con thỏ đã chết không cách nào chết hơn, lớn tiếng nói: “Hỏng thật, ngay cả khối thịt hoàn chỉnh cũng không có. Thật đáng tiếc, bằng không có thể nấu được bữa ăn ngon.”
Hồng Lãng vừa nói xong, mấy người Thẩm Dịch đều nở nụ cười.
Thu súng lại, Ôn Nhu kêu lên: “Ngươi cũng không sợ ăn trúng đạn gãy răng.”
An Văn trừng mắt Thẩm Dịch: “Các người còn cười được?”
“Phải học được buông lỏng, cô không biết là chúng ta mới vừa có chút quá mức khẩn trương sao? Khẩn trương sẽ để cho cơ thể của chúng ta căng thẳng, khiến phản ứng của chúng ta trì độn, không tốt cho chiến đấu. An Văn, tôi biết Lý Húc quan hệ với cô không tệ, bất quá người chết liền đã chết, cô vẫn còn chưa quen việc có người chết tại Huyết Tinh đô thị này hay sao? Hãy thu lại uể oải, học lấy khống chế cảm xúc của mình, Huyết Tinh đô thị không cần cảm xúc!”
Huyết Tinh đô thị không cần có cảm xúc, những lời này nói cho trong lòng tất cả mọi người run lên.
Ôn Nhu thâm ý liếc Thẩm Dịch.
Sắc mặt Thẩm Dịch bình thản.
Đây là cách nghĩ của anh sao? Huyết Tinh đô thị không cần cảm xúc. Ôn Nhu thở dài trong tâm.
“Anh nói xem, tên kia có thể đã chạy mất hay không? Dù sao vừa rồi y cũng bị thương.” Dương Bình hỏi.
Y đánh lén bọn hắn, trước ăn Hồng Lãng một quyền, lại bị Lý Húc đánh trúng Thập Liệt Trảm. Y là mạo hiểm giả hệ nhanh nhẹn, không phải hệ sức mạnh thể chất cao đấy, bởi vậy năng lực chịu đựng khẳng định không cao, đoán chừng bị thương cũng sẽ không quá nhẹ.
Nhưng Thẩm Dịch lại một lời bác bỏ: “Không! Y tuyệt đối chưa đi, vẫn ở gần đây, dòm ngó chúng ta, chờ cơ hội từng bước từng bước săn giết chúng ta.”
“Làm sao anh biết?” An Văn hỏi.
“Bởi vì đó chính là phong cách bọn họ!” Thẩm Dịch trả lời: “Một khi chiến đấu bắt đầu, tuyệt sẽ không dễ dàng lùi bước. Bị thương… đối với bọn họ mà nói bất quá là ấn ký anh hùng, đừng nói có thuốc khôi phục, cho dù không có cũng sẽ không khiến bọn họ lùi bước.”
“Bọn họ điên rồi. Đây là nhiệm vụ thi đấu, không phải nhiệm vụ giết nhau! Không có việc gì lại đi dây dưa chúng ta đến cùng làm chi?” Dương Bình hoàn toàn không cách nào hiểu được tư duy của đối phương.
Thẩm Dịch cười khổ nói: “Không, bọn họ không phải điên, chỉ là tín niệm mà bọn họ vẫn luôn tuân theo tới nay mà thôi.”
“Tín niệm gì?”
“Luật rừng, mạnh được yếu thua.”
Thẩm Dịch trả lời từng chữ một.
Có lẽ đối với mạo hiểm giả tiềm phục trong tối kia mà nói, giết chết mạo hiểm giả khác là chuyện thiên kinh địa nghĩa giống như ăn cơm uống nước vậy.
Không cần cân nhắc hậu quả, thậm chí cũng chẳng tham rương hòm, thuần túy giết vì giết.
Loại ý nghĩ điên cuồng này dã cắm rễ sâu trong thân thể, trong máu, khiến bọn họ điên cuồng, cũng khiến cho bọn họ trở nên cường đại.
Bởi vậy bọn họ hoặc là sớm chết đi, hoặc là nhanh chóng cường đại đến tình trạng đáng sợ.
Thẩm Dịch nói xong, tất cả mọi người nghe được đều cảnh giác trong lòng.
An Văn mạnh mẽ đứng lên, gào to vào sâu rừng cọ: “Đi ra, tên súc sinh nhà ngươi! Đi ra!”
Giọng An Văn quanh quẩn bốn phía, lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Gương mặt phẫn nộ của nàng trở nên vặn vẹo, nàng đột nhiên xông vào rừng, điên cuồng nổ súng bốn phía.
Tiếng súng như hạt đậu nổ vang nhức óc, cỏ cây cành lá bị bắn bay tán loạn, vỏ đạn rơi trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy, nương theo tiếng kêu tức giận của An Văn, tạo thành một tổ hợp âm thanh quanh quẩn.
“Trở về!” Thẩm Dịch kêu to.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong bụi cỏ, nhanh như điện bắn thẳng đến An Văn.
Thẩm Dịch giơ tay cho ngay bóng đen ba phát, nhưng hắn lập tức phát hiện không đúng. Đạn bắn vào trên người bóng đen, vậy mà không có nửa điểm phản ứng, An Văn quay đầu súng bắn về phía cái bóng đang lao tới, đục lỗ chỗ trên người đối phương.
Nhìn kỹ, mới phát hiện là một gã mạo hiểm giả sớm đã chết đi, hẳn là cùng nhóm với Tiểu Xuyên.
“Coi chừng sau lưng!” Thẩm Dịch cao giọng hét.
An Văn giật mình quay đầu, chỉ thấy sau lưng hiện lên một đạo hàn mang thê lương, đang nhè hướng cổ họng nàng.
Đúng lúc này, Hồng Lãng đã như hổ vồ phốc đến, một quyền đánh vào người An Văn, đánh An Văn bay ra ngoài, một đao kia xẹt qua cánh tay An Văn, tạo thành một đạo vết thương dầm dề máu. Hồng Lãng một quyền đánh bay An Văn, rìu lớn tay trái đã bổ tới người mạo hiểm nọ.
Y lại cười quái dị một tiếng, thân hình lần nữa đột nhiên chuyển từ cuồng tiến thành lui về phía sau, nhanh chóng trôi chảy, ngay cả dừng lại cũng không có, giống như không phải biến hướng, hoàn toàn không thấy tác dụng quán tính.
Hồng Lãng đánh hụt một đòn, chỉ thấy người mạo hiểm kia quay người nhảy vào trong bụi cây, lần nữa biến mất không thấy.
Tất cả mọi người rầm rập chạy tới, lại nhìn bụi cỏ kia, đến nửa bóng người cũng chẳng còn.
“Mịa nó! Mịa nó! Mịa nó!” Hồng Lãng tức giận đến dậm chân mắng to: “Thằng này đến cùng có năng lực gì, tại sao lại biến mất không thấy?”
“Hẳn là năng lực nào đó có thể ẩn nấp, trong lúc ẩn nấp không cách nào công kích.” Thẩm Dịch trầm giọng nói.
“Giống như thuốc tàng hình của anh.” Ôn Nhu hỏi.
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không thể nào, kỹ năng tàng hình nát nhất cũng là kỹ năng cấp B!” Kim Cương kêu lên. Có lần hắn đang lúc chọn lựa kỹ năng trong cửa hàng thì bắt gặp kỹ năng cấp B cùng loại với chiêu Tật Phong Bộ (Wind Walker – một chiêu dùng để tàng hình trong game), đã từng hâm mộ kỹ năng đó vô cùng.
“Mạo hiểm giả độ khó ban đầu không có khả năng mua nổi kỹ năng cấp B, có lẽ y dùng một kỹ năng khác cùng loại. Nếu là vậy, năng lực tàng hình của y nhất định là có hạn chế rất lớn, có lẽ… có lẽ đó căn bản cũng không phải khả năng tàng hình hoặc năng lực như Tật Phong Bộ vậy.”
Thẩm Dịch nói xong, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Nếu không phải kỹ năng loại tàng hình, như vậy người mạo hiểm kia chơi loại năng lực gì a? Đại não Thẩm Dịch tức khắc chuyển động phi tốc, trong nháy mắt thời gian phảng phất đảo lưu, cảnh tượng phát sinh lúc trước tái hiện từng màn trong đầu hắn.
Phi thân một kích trên cây cọ.
Sau khi biến hướng vòng vèo liền thần kỳ biến mất.
Lần thứ hai đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.
Còn có ánh mắt lạnh như băng của người mạo hiểm kia, tàn khốc vui vẻ, trong tay mang theo hung khí dao găm huyết tinh, thân ảnh quỷ dị phiêu hốt…
Đại não Thẩm Dịch tựa như là đang chiếu lại một bộ phim, hình ảnh không ngừng nhảy ra, lần lượt lướt qua xuất hiện trước mặt hắn, nhanh đến hoa mắt, không cách nào phân biệt.
“A!” Hắn đột nhiên quát to một tiếng ôm đầu ngồi xổm xuống, lớn tiếng nôn mửa lên đất.
“Thẩm Dịch!” Ôn Nhu kêu to xông lại, đỡ lấy hắn hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi… Tôi không sao.” Thẩm Dịch lắc lắc đầu trả lời: “Đầu có chút đau nhức, có chút khó chịu, có thể là dùng não quá độ.”
“Anh phát hiện gì rồi?” Ôn Nhu hỏi.
“Một chút, vẫn không thể xác định.” Thẩm Dịch nhẹ giọng trả lời: “Bất quá lần sau y ra tay, tôi nhất định có thể phát hiện.”
Nói xong, Thẩm Dịch khẽ nói vài câu bên tai Ôn Nhu, con ngươi Ôn Nhu tức thì phóng đại, không dám tin nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch gật đầu đáp lại khẳng định.
“Hiểu rồi.” Ôn Nhu nói khẽ.
Lúc này Hồng Lãng đang băng bó miệng vết thương cho An Văn.
An Văn trúng một đao của người mạo hiểm kia, mới đầu chỉ có mười điểm tổn thương, nhưng mỗi giây tiếp tục tổn thương 8 điểm, giằng co suốt 15 giây mới chấm dứt. Hồng Lãng tính dùng băng cứu thương giải trừ hiệu quả mất máu, nhưng mà được nhắc nhở không đủ độ ưu tiên.
Bởi vậy có thể thấy được kỹ năng kia nếu như không phải biến dị, chính là đã luyện đến ít nhất đẳng cấp 4-5.
Bản thân kỹ năng này kỳ thật không tính ghê gớm bao nhiêu, mấu chốt là sử dụng kỹ năng để cắt yết hầu, đã tạo thành tổn thương nơi trí mạng gấp đôi hiệu quả, lại đồng thời cắt đứt con đường khôi phục của đối phương, bởi vậy thường thường có thể một kích là thành. Dù cho thể chất đối phương tương đối cao, người mạo hiểm kia cũng có thể thông qua phương thức sử dụng đòn công kích bình thường suy yếu đối phương trước, giảm xuống sinh mệnh của đối phương, sau đó lại một kích định càn khôn giải quyết vấn đề.
Thẩm Dịch xem xét xong vết thương của An Văn, đại khái đã nắm được đặc điểm kỹ năng này.
Hắn trầm giọng nói: “Tên kia sẽ không chỉ có ba loại năng lực này, y rất có thể còn ẩn giấu năng lực chưa sử dụng đến.”
“Sẽ không phải là sở trường chiến đấu cấp chuyên gia chứ?”
“Ta cảm thấy không có khả năng lắm.” Thẩm Dịch không đồng ý: “Với người dùng ẩn núp ám sát làm chủ đạo mà nói, sở trường chiến đấu cấp chuyên gia không có ý nghĩa quá lớn. Y có lựa chọn tốt hơn.”
“Là cái gì?”
Thẩm Dịch đang muốn trả lời, bộ đàm đột nhiên truyền đến tiếng lẹt xẹt.
Là Veena.
Lúc bọn Thẩm Dịch đến rừng cọ, Veena đã được yêu cầu chờ ngoài rừng, tùy thời trợ giúp.
Nhưng mà thời khắc này, trong bộ đàm truyền đến giọng Veena lại tràn ngập sợ hãi: “Thẩm Dịch, chúng ta đã bị tập kích!”
Thẩm Dịch chấn động: “Người nào?”
“Mạo hiểm giả.”
“Bao nhiêu?”
“Năm, Lake đã bị thương.”
Mọi người chinh nhiên.
Chẳng lẽ trong mảnh rừng này không chỉ có một mạo hiểm giả Bắc Khu? “Chúng ta sẽ tới ngay!” Thẩm Dịch kêu to vào bộ đàm.
Buông bộ đàm, Thẩm Dịch quay đầu kêu lên: “Đi giúp Veena trước.”
An Văn hô: “Thế còn trong này làm sao bây giờ? Cứ buông tha tên kia vậy sao?”
“Yên tâm, y sẽ theo tới đấy.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Tôi đang chờ y ra tay. Y sẽ không bỏ qua chúng ta, mà tôi… cũng không có ý định buông tha y."
Danh sách chương