Không nói thêm bất cứ lời nào, Tông Chính Nhược Hàn kéo Vô Thích hướng vị trí cao nhất, chưa kịp ngồi xuống đã bị lời nói của Vô Thích ngăn lại: “Đây không phải là vị trí của hoàng hậu sao? Nàng ta đâu rồi, sao ta lại phải ngồi đây?”

Tông Chính Nhược Hàn vẫn chưa quên chuyện cũ, mặt còn giận hậm hực trả lời: “Nàng ta báo bệnh nên không đến được! Ngoại trừ thái hậu, nơi đây cũng chỉ có nàng là cao nhất trong hậu cung, không ngồi cùng ta, nàng còn muốn ngồi đâu!”

“Đừng nói nhiều, nơi đây đông người.”

Vô Thích nhún vai, thôi vậy, cô liền quay người chưa kịp ngồi bàn thì tay lại bị siết chặt. Quay sang nhìn Tông Chính Nhược Hàn, y sao lại nổi điên rồi. Nhưng rất nhanh đã thấy y ngồi xuống, còn kéo theo cô ngồi cùng. Hóa ra là vì hoàng đế chưa ngồi sao cô có thể ngồi trước.

Được lệnh hoàng đế, các bá quan văn võ lần lượt đứng lên ngồi vào vị trí bàn thức ăn của mình. Vô Thích đưa mắt nhìn một lượt bên dưới, lại nhìn sang Nhất Dạ Chi Vương tiêu sái nâng ly rượu đưa vào miệng uống, động tác nhẹ nhàng, cử chi ôn nhu, nhưng chết tiệt là cái gương mặt đẹp đến chết người kia lại như thế nào khiến cô nhìn mãi vẫn không chán ngán.

Vô tri vô thức Vô Thích cảm thấy ly rượu kia cực kì thơm ngon, thèm rượu vô cùng liền cầm lấy ly rượu đã được A Ly rót nâng lên uống. Nào ngờ không phải mùi rượu thơm nồng, không chan chát ngọt đắng mà là ly trà nóng đến bỏng miệng.

A... Vô Thích khẽ la lên nheo mày, đưa hai đầu ngón tay lên vỗ vỗ bên miệng vì bỏng. Tông Chính Nhược Hàn ngồi cạnh bất ngờ lo lắng: “Nàng sao lại không cẩn thận như vậy? Có sao không?”

Vô Thích đưa tay phớt lờ: “Không sao không sao, ta không biết là trà, ta tưởng là rượu.”

Vừa nói vừa vô ý liếc nhìn Nhất Dạ Chi Vương, thấy y vẫn ý cười trên môi, đầu lắc nhẹ. Không phải là đang cười cô chứ, nhưng cô và Tông Chính Nhược Hàn nói chuyện nhỏ như vậy, bên dưới lại khá ồn ào vì người người nói chuyện, y không thể nào nghe thấy cô nói chuyện được.

“Nhược Hàn, ta muốn uống rượu!” Quay sang nhìn người bên cạnh, Vô Thích chợt im lặng khi phát hiện Tông Chính Nhược hàn tự lúc nào đã dán chặt mắt vào môi của cô. Phản xạ hiếu kì đưa tay sờ lấy bờ môi còn ran rát nóng ngoài ra chẳng có gì khác thường, cũng không dính gì trên đó, y nhìn môi của cô làm gì kia chứ? Tông Chính Nhược Hàn thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn lại, nói: “Nơi đây nàng không được uống rượu, phải giữ hình tượng.”

Vô Thích mặt không hài lòng, nhưng rất nhanh ý cười trong ánh mắt dần lóe lên, cô quất tay gọi A Ly nói nhỏ bên tai: “Bí mật đổi trà thành rượu giúp ta!”

Thấy A Ly lo sợ do dự, Vô Thích đưa tay thúc giục, A Ly đành miễn cưỡng cầm bình trà nóng mang đi.

Vô Thích tươi cười, lại chợt nhớ đến Nhất Dạ Chi Vương mà hướng mắt nhìn sang. Vẫn là gương mặt tuấn tú mang hàm ý cười, rõ ràng không phải y miệng luôn mỉm cười mà là đang cười vì một chuyện nào đó. Lẽ nào y tu tiên, tu luyện đến mức có thể luyện đến giác quan nhạy bén hơn người.

“Hôm nay nàng rất đẹp!”

Vô Thích dời mắt quay sang nhìn người bên cạnh, y không nhìn cô mà nâng tay cầm ly rượu không vội mà uống. Cô liền rất thành thật trả lời: “Tất nhiên!”

Tông Chính Nhược Hàn nhìn sang Vô Thích, ban đầu im lặng, chốc lát lại bật cười. Vô Thích chẳng hiểu ra làm sao lại khi không mà cười, chòm tay bóc lấy trái nho quăng ngay vào miệng, vừa nhai vừa thẳng thắng nói: “Ta trước giờ đều xinh đẹp, không chỉ riêng ngày hôm nay.”

Tông Chính Nhược Hàn lại không nhịn được mà phì cười một cái: “Nàng học đâu ra cái tính tự tin như vậy chứ?”

Vô Thích nói: “Ngươi là nam nhân lẽ nào không thấy được. Ta đây chính là một vòng lướt mắt nhìn những phi tần của ngươi đều không ai vượt trội hơn ta, cả hoàng hậu của ngươi sắc đẹp vẫn phải thua ta vài phần. Thảo nào ngươi si mê Trần Tình đến vậy!”

Không thấy Tông Chính Nhược Hàn nói gì, cảm thấy khác lạ Vô Thích mới biết mình đã nói ra lời không nên nói. Quay mặt nhìn sang y vẻ mặt trầm tư, sâu lắng, có lẽ y đang nhớ đến Trần Tình. Đưa tay gãi gãi huyệt thái dương, Vô Thích không biết phải ứng xử như thế nào trong tình huống này.

Vô tình chạm phải đôi mắt chăm chăm nhìn cô, sát khí tỏa ra nồng mùi hủy diệt. Vô Thích thấy một người đàn ông tóc đã vài cọng chuyển bạc, ngồi bàn đầu trên cả đám quan văn, ăn mặc phong thái cao quý, khí thế lạnh nhạt. Thầm thở dài một cái ngao ngán, không cần ai giới thiệu Vô Thích vẫn đoán ra được ông ta chính là thừa tướng Ôn Như Đàng, phụ thân của Ôn Như Mạnh và hoàng hậu Ôn Như Cát Lan. Thoáng chốc thấy Ôn Như Đàng thu hồi vẻ thù hận mà nhìn cô cười cung kính hành lễ, Vô Thích phớt lờ nhìn sang hướng khác. Ông ta cùng con gái, cha nào con nấy, giải tạo giống nhau.

Từ lúc bước vô cho đến bây giờ Vô Thích mới phát hiện phía bên phải nơi vị trí thấp hơn bàn ngồi của Tông Chính Nhược Hàn một chút chính là một nữ nhân gương mặt xinh đẹp, tuy nhìn tuổi tác khá cao độ khoảng năm mươi tuổi, nhưng nét đẹp cao quý vẫn phong thái quý tộc hẳn là nữ nhân đứng đầu thiên hạ. Vô Thích như quên mất chuyện vừa mới khơi lại chuyện đau lòng của Tông Chính Nhược Hàn, khẽ thúc tay y một cái, hỏi: “Người kia là mẹ của ngươi sao?”

“Gọi là mẫu hậu!” Tông Chính Nhược Hàn trầm giọng.

Vô Thích nhuếch mép: “Là mẫu hậu của ngươi, ta vẫn nên giống mọi người gọi là thái hậu!”

“Hôm nay là sinh thần của thái hậu, Nhất Dạ Chi Vương lẽ nào là nễ mặt của thái hậu mà đến?”

Tông Chính Nhược Hàn gật đầu: “Trước kia mẫu hậu và Nhất Dạ Chi Vương là bằng hữu. Sau này mẫu hậu vào cung, hai người ít liên lạc.”

Vô Thích lại cho một trái nho vào miệng: “Không đúng nha, ta thấy Nhất Dạ Chi Vương trẻ hơn thái hậu rất nhiều, tuổi tác chênh lệch sao có thể gọi là bằng hữu?”

“Đừng mãi ăn trái cây, nàng dùng điểm tâm đi!” Tông Chính Nhược Hàn không tiện trước mặt quần thần cử chỉ thân mật với Vô Thích nên chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Vô Thích nóng vội thúc giục: “Đồ ăn vẫn còn đó vội gì, ngươi mau trả lời ta đi. Ta thấy tuổi của thái hậu có thể làm mẹ của Nhất Dạ Chi Vương.”

Tông Chính Nhược Hàn khẽ cười: “Nhất Dạ Chi Vương, nàng nhìn như vậy nhưng ngài ấy tính đến nay đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi!”

“Cái gì?” Vô Thích kinh hãi hét lên. Thấy quần thần bên dưới tức thì im lặng cô cười hì hì với bọn họ, xong lại quay sang Tông Chính Nhược Hàn: “Hơn một trăm hai mươi tuổi, lại có thể trẻ đẹp đến vậy sao? Không thể tin được. Vậy nên vừa rồi ngươi mới không cho ta gọi tên tự của y?”

Vì là bằng hữu của thái hậu, lại là tiên nhân tuổi tác đáng gờm, tu đạo vững mạnh nên Tông Chính Nhược Hàn mới khom người hành lễ, cung kính hơn cả bậc tiền bối. Vô Thích lòng thầm thán phục, không, phải nói là bày cả ra gương mặt tán thưởng không ngừng, hai mắt sáng chưng lao luyến nhìn Nhất Dạ Chi Vương tiêu sái rót rượu. Qủa thật tu tiên đắc đạo có khác, thần thái hơn người, không lên tiếng nói chuyện, nhàn rỗi uống rượu vẫn toát lên khí bậc của tiên giả.

Tông Chính Nhược Hàn đột nhiên lên tiếng: “Vậy nên nàng đừng mơ mộng!”

Vô Thích thu ngay ánh mắt si mê cái đẹp lườm mắt nhìn sang người bên cạnh, hằn giọng: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta mơ mộng? Ta chính là vì thấy y khí thế hơn người nên mới tán thưởng.”

Tông Chính Nhược Hàn nhìn đáp trả, ánh mắt hằn tia máu: “Hai con mắt của nàng thí điều muốn rời khỏi mặt mà dán chặt vào y, nàng nói nàng tán thưởng, ta mới là không tin!”

Vừa đúng lúc A Ly mang một bình trà khác đến. Vô Thích phản đối A Ly hầu hạ, tự tay cầm bình trà rót rượu vào ly, nói: “Mặc kệ ngươi nghĩ gì, ta không quan tâm nữa!”

Nghe thấy lời nói tuyệt tình, Tông Chính Nhược Hàn giận đến xanh mặt, không thèm nhìn cô tự rót rượu, uống cạn một hơi. Vô Thích cầm ly rượu ngửi một cái thơm nồng, tính uống nhưng lại chợt nhớ ra. Cô nhìn sang Nhất Dạ Chi Vương đang rót rượu vào ly, không ngờ tiên nhân này cũng có sở thích uống rượu, rất hợp với cô.

Hai cánh môi khẽ cử động, âm thanh phát ra nhỏ đến mức cả Tông Chính Nhược Hàn ngồi cạnh cũng không nghe được, Vô Thích chậm rãi hướng mắt nhìn Nhất Dạ Chi Vương nhả từng chữ một: “Âu. Dương. Tử. Ngôn.”

Nhất Dạ Chi Vương không nôn vội, chậm rãi hướng mắt nhìn sang Vô Thích.

Vô Thích cực kì chấn động, hai mắt sáng ngời, miệng cũng toét ra nụ cười tươi rói, không ngờ là y nghe thấy cô gọi thật. Vội vã hướng ly rượu cầm trên tay về phía Nhất Dạ Chi Vương, không lên tiếng nhưng ngụ ý kính mời. Nhất Dạ Chi Vương không kiêu ngạo thân phận tuổi tác, nâng ly rượu hướng Vô Thích đáp trả. Chợt phát hiện Tông Chính Nhược Hàn mặt lầm lì nộ khí nhìn Vô Thích lại chuyển sang nhìn y cười ôn thuận. Nhất Dạ Chi Vương mới chuyển hướng ly rượu sang Tông Chính Nhược Hàn, một hơi cạn ly.

Vô Thích vui vẻ uống cạn chén trà ngụy tạo. Tông Chính Nhược Hàn sầm mặt: “Không được uống nhiều, cho dù có thật là uống trà cũng không uống nhiều như vậy!”

“Ngươi nói Nhất Dạ Chi Vương hơn trăm tuổi, ta kính mời y, không uống cạn chén chính là vô lễ.”

Tông Chính Nhược Hàn bị chính cái lễ nghi mà y thường hay lãi nhãi với Vô Thích đánh bại, hận không thể phản bát, chỉ khàn giọng: “Không uống nữa. Nàng muốn uống, đợi trở về Bách Hoa cung hẳn uống.”

“Hoàng thượng!”

Bị tiếng gọi cắt ngang, Tông Chính Nhược Hàn và Vô Thích hướng mắt nhìn xuống. Một vị quan văn dáng người thư sinh, không già nua như những lão quan kia, nét mặt có phần nho nhã, chỉ là sắc mặt đỏ hồng, hẳn là đã say rượu, y cúi đầu nói: “Hoàng thượng! Thần biết vào thời điểm này không đúng lúc nói ra chuyện chính sự. Nhưng tình hình nguy cấp, Thanh Hà hóng hách ngạo mạn chèn ép dân chúng Thiên Tước ta ngoài biên ải. Xác người trãi đầy, tiếng khóc ai oán của người già trẻ nhỏ, mất con mất cha mất mẹ. Nếu ta còn khiêm nhường, chỉ sợ dân chúng lầm than. Khẩn mong hoàng thượng cho quân đội điều đến biên ải phía bắc, bảo vệ dân chúng.”

Mọi người lập tức im lặng, bầu không khí vui nhộn bởi tiếng nhạc tiệc tùng cũng dập tắt. Tông Chính Nhược Hàn nhìn người quỳ bên dưới, sắc mặt không đổi, nhưng khóe mắt lóe lên tia uy lãnh: “Một tháng trước trẫm vừa điều tứ phẩm ngự tiền Hạ Gỉa Lai mang hai trăm quân sĩ cùng lương thực và một ngàn ngân khố đến vùng biên ải phía bắc.”

Nói đến đây, Tông Chính Nhược Hàn khẽ nhíu mày: “Lẽ nào Ngự tiền tứ phẩm Hạ Gỉa Lai xảy ra chuyện gì?”

Vị quan trẻ tuổi chỉ cúi đầu run rẫy, dường như uất lệ đến không nói thành lời.

Nhất Dạ Chi Vương từ đầu không lên tiếng, nay chậm rãi ôn nhu mở miệng: “Mười ngày trước ta từng đi ngang qua đó. Dân chúng quả thật lầm than, khốn khổ cùng cực. Lâu lâu trên con đường lại xuất hiện một vài thi thể, mới có, cũ có, thối rửa đến không nhận diện được cũng có.”

Tông Chính Nhược Hàn như ăn phải thuốc độc, phẫn nộ lẫn kinh ngạc nhìn sang Nhất Dạ Chi Vương. Vô Thích tò mò hỏi: “Không có ai chôn cất thi thể họ sao? Lẽ nào họ đều là con dân Thiên Tước?”

Nhất Dạ Chi Vương nét mặt dịu dàng, lắc đầu: “Ta cũng hiếu kì nên mới đi tìm hiểu. Người sống đi nhận xác, chắc chắn sẽ chết!”

Vô Thích càng nghe càng không hiểu: “Đạo lí gì vậy chứ?”

“Đạo lý gì?” Nhất Dạ Chi Vương lặp lại câu hỏi của Vô Thích, y nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn, không phẫn nộ, ôn nhu nhã nhặn nói: “Vấn đề này vẫn là nên hỏi Tông Chính hoàng đế!”

Tông Chính Nhược Hàn mặt giận đến đỏ bừng, liếc mắt nhìn sang nam nhân đang quỳ bên dưới: “Ngươi biết chuyện này tự khi nào, có phải các ngươi đều biết, tại sao không ai trình báo lên trẫm?”

Nam nhân quỳ gối bị tiếng quát làm cho tỉnh rượu, nhưng không vì tỉnh táo mà quên mất bổn phận của một vị quan. Y nuốt nước bọt, tự chính mình tìm lấy can đảm, nói: “Hoàng thượng! Thần nhận được tin này vào sáu ngày trước, đã đích thân ngày đêm đến biên ải phía bắc tìm hiểu thực hư. Đúng thật như tình báo, thần vừa đến nơi, thi thể chồng chất, mùi thối nồng nặc, sát khí rợn người. Ngự tiền tứ phẩm Hạ Gỉa Lại đã... thi thể bị treo trước cổng thành!”

Choảng... Ly rượu do chính Tông Chính Nhược Hàn phẩn nộ ném mạnh xuống nền nhà, quát: “Lý nào lại như vậy?”

“Ôn Như thừa tướng!” Tông Chính Nhược Hàn giọng khàn đặc lớn tiếng gọi.

Ôn Như Đàng lập tức rời khỏi vị trí ngồi nhanh chân bước về phía trung tâm quỳ gối trước y: “Hoàng thượng, chuyện này thần cũng vừa mới hay tin. Chỉ e tình hình khẩn cấp nên mới đại loạn trong buổi chúc thọ thái hậu. Khẩn cầu thái hậu và hoàng thượng khai ân!”

Tông Chính Nhược Hàn khẽ nheo mắt nhìn hành xử của Ôn Như Đàng. Vô Thích lén lút nhích lại gần hơn với y, thầm thì: “Lão già thừa tướng này rất đáng nghi, ông ta âm thầm nuôi dưỡng đám người Qủy La Sát, tất nhiên phải có dụng ý. Có khi nào cái chết của Hạ Gỉa Lai có liên quan đến lão?”

“Nhưng cũng lạ thật, vừa rồi ta thấy lão thoáng chốc kinh ngạc lại rất nhanh bày ra dáng vẻ sợ hãi. Lẽ nào tin tức của vị quan quỳ gối dưới kia đã hoàn toàn tiết lộ cơ sự của lão.”

“Không đúng, vị quan trẻ tuổi kia nhìn thế nào cũng không giống như say rượu mà liều mạng báo tin. Phải chăng đó là người của ngươi? Buổi tiệc chúc thọ này cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi?”

Đang lãm nhãm một hồi thì bàn tay Vô Thích bị nắm chặt, cô nhìn bàn tay của y đang nắm chặt cô, lại ngẩng mặt nhìn thấy y không hề để mắt đến cô mà chỉ có câm phẫn tột cùng. Vô Thích liền nhận ra phán đoán của cô là đúng. Không vui không buồn, tự rót rượu trong bình trà vào ly, nhàn rỗi thưởng thức ly rượu thơm phức. Rượu của thời cổ đại, quả thật rất ngon, ngon hơn mấy loại rượu tây mà cô vẫn thường uống.

Tông Chính Nhược Hàn sát khí mỗi lúc một nồng đậm, bá quan văn võ sợ hãi đến phát run, y lớn tiếng quát: “Tiệc thọ thái hậu tất nhiên là chuyện lớn. Nhưng an nguy của bách tính vẫn quan trọng không kém, các ngươi nhận được tin tức lại không lập tức trình báo. Dân chúng bị sát hại, Hạ Gỉa Lai chết thảm, thừa tướng ngươi nói ta có thể ngồi đây vui vẻ dùng yến tiệc.”

Ôn Như Đàng sắc mặt vẫn xám mịt, đầu khẽ cúi, người hơi run. Tông Chính Nhược Hàn lại cất giọng âm lãnh: “Thanh Hà hóng hách ngạo mạn, bấy lâu luôn nhìn ngó Thiên Tước. Nếu không phải ta nhiều lần vì di huấn của tiên đế mà nhẫn nhịn không gây ra chiến tranh. Há có thể để dân chúng lầm than.”

Như bắt được cái cớ, Ôn Như Đàng vội nói: “Chính là vì di ngôn của tiên đế. Chiến tranh là thảm kịch, khẩn mong hoàng thượng truy xét. Thiên Tước ta nhịn một bước chính là để nhiều dân chúng hơn sống được cuộc sống bình yên.”

“Vậy những nạn nhân chết thảm ngoài biên ải thì sao? Họ lẽ nào không phải là con dân của Thiên Tước?” Nhất Dạ Chi Vương ung dung cất giọng nhẹ nhàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện