“Là ai sai các người giết tôi?” Vô Thích y phục đen huyền, tóc cột cao, trên tay cầm súng hướng về phía đám người mặc vest đen đang hướng súng về phía cô.

Một trong số sáu người vest đen lạnh lùng châm biếm: “Số Hai, một sát thủ giết người chuyên nghiệp như cô lẽ nào còn thiếu kẻ thù sao?”

Kiềm nén dư vị sợ hãi, Vô Thích chậm rãi cất giọng: “Nhưng có chết cũng phải chết rõ ràng. Các người lẽ nào lại keo kiệt với một người sắp chết?”

Người đối diện khóe môi cười đáp: “Hỏi nguyên nhân vì sao lại bị truy sát, cũng nên hỏi đại nhân của cô đắc tội với ai cũng ngàn vạn lần không nên đắc tội với Long gia, lại còn là đắc tội với Long thiếu. Ra đời bao nhiêu năm cô ít nhiều cũng từng nghe qua uy danh của Long gia. Long thiếu ra lệnh giết đồng nghĩa với tổ chức sát thủ của cô phải bị tiêu diệt với diện tích rộng trên toàn quốc. Cô chạy đông chạy tây có thể trốn được e cũng chỉ là một cái xác.”

Nổi khiếp hãi cuộn trào trong lồng ngực, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, nắm tay siết chặt thành quyền, cả người Vô Thích run rẫy: “Long gia, gia tộc hào môn lớn mạnh nhất nhì trong hắc đạo, lại còn là một gia tộc mà từ bạch đạo đến cả các quốc gia lớn nhỏ nghe nhắc đến đều phải hồn vía kinh hãi. Đại nhân của tôi sẽ không ngu ngốc tùy tiện gây thù với Long thiếu của các người.”

Phì… Một tiếng cười phì vang ra, người đàn ông đối diện lại nhàn rỗi lên tiếng: “Đại nhân của cô có ngu ngốc hay không tôi giúp cô đi gặp ông ta tra hỏi sẽ rõ ràng hơn.”

Lời vừa dứt một thuộc hạ bên cạnh với khẩu súng vốn hướng về phía Vô Thích lập tức nhấn còi. Một thanh âm chói tai xé gió lao vút về phía cô.

Song song với thời điểm vang ra tiếng súng, một dòng sóng nước từ dưới dòng sông bất ngờ kéo đến, trói chặt lấy Vô Thích dứt khoác kéo cô xuống sông, kịp thời tránh được viên đạn. Bản thân cô mỗi lúc một chìm dần, trôi mãi, cho đến khi cô mở mắt…

Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một bầu trời rộng lớn, mây xanh thoáng đãng, chim chóc bay lượn. Bên tai nghe thấy tiếng nước đỗ ào ạt, mùi thơm nhàn nhạt từ nước suối trong lành, mùi rừng trong xanh phà vào mũi giúp cô dần tĩnh táo hơn.

Nhuếch môi cười ngạo mạn, bị một mũi tên cấm xuyên bên ngực, lại rơi từ trên ngọn núi cao như vậy, thế mà cô vẫn không chết. Còn sống sờ sờ nằm đây thì thật không biết nên khen sức sống của cô mãnh liệt hay vì Diêm Vương không ưa cô nên không muốn nhận cô? Di chuyển mắt nhìn xuống ngực, mũi tên không biết đã rơi mất nơi đâu, thay vào đó là mảnh vải trắng chòng lên lớp áo đen cô vẫn đang mặc băng ngang vết thương. Vậy ra không phải cô rơi xuống không chết mà vì có người cứu cô.

Là ai?

Lẽ nào là Tông Chính Nhược Hàn?

Vô Thích đưa mắt đảo quanh tìm kiếm, xung quanh cây cối, hoa cỏ, xa gần chính là dòng thác nước từ đỉnh núi cao đổ xuống dòng suối, theo nguồn trôi đi. Cách cô không xa, bên dưới một thân cây cổ thụ chằn chịt dây leo đổ xuống. Nam nhân đầu không có tóc, gương mặt trắng mịn, hai mắt nhẹ nhàng nhắm, sóng mũi thon cao, đôi môi hồng hào.

Vẫn nằm im nhìn tới có hơi đần người. Vô Thích vốn trong đầu từ trước đã luôn nghiệm rằng, con người không có tóc dù đẹp cũng sẽ trở nên xấu xí, nhìn rất kì quái. Nhưng nam nhân kia không hiểu vì sao càng nhìn càng thấy khôi ngô, chỉ là một đôi mắt đang nhắm lại cứ như một cổ thuốc phiện đã hít phải sẽ trở nên nghiện ngập, đã nhìn thấy mặt y chỉ có si mê ngắm nhìn không dứt ra được.

Nhưng dù là người si mê cái đẹp, nhưng vẫn là nên biết nặng nhẹ của tình huống. Vô Thích luyến tiếc  rời khỏi gương mặt đẹp đến yêu diễm kia, mắt di chuyển từ từ nhìn xuống. Hóa ra là một hòa thượng, thảo nào đầu lại không có tóc. Vô Thích đánh giá chuỗi hạt kim cang bồ đề đang đeo trên cổ y, chuỗi hạt dài xuống thắt lưng, hạt nào hạt nấy to như tròng mắt người. Cả người khoác lên bộ áo cà sa màu vàng kim sáng ánh. Y nhắm mắt tọa thiền, dưới gốc cây cổ thụ, loe lói từng đường ánh sáng từ giữa các tán lá chiếu xuống, phủ trên người y, cà sa phát quang, như phật giáng trần.

Một tay ôm vết thương bên ngực, một tay chóng xuống mặt đất phủ đầy rơm, Vô Thích gượng đau ngồi dậy. Tựa lưng vào tảng đá phía sau, mặt cô trãi đầy mồ hôi vì đau. Nhưng Vô Thích rõ là cảm nhận được vết thương của cô được chăm sóc rất tốt, nếu không sao cô chỉ có thể cảm thấy đau nhức, lại không cảm nhận được cảm giác cắt thịt.

Ngồi nhìn hòa thượng cứ như vậy mà tọa thiền bất động, Vô Thích một hồi chiêm ngưỡng dung nhan người trước mắt, kêu lên: “Là ngươi cứu ta sao?”

Im lặng…

Vô Thích lại nói: “Tiểu hòa thượng, có phải vừa rồi chính là ngươi đã cứu ta?”

Hòa thượng mi mắt khẽ lay, dần mở mắt, không vội hướng Vô Thích nhìn tới. Tim Vô Thích một phát bị súng bắn, nhói lên cảm giác choáng ngợp. Hòa thượng này dung mạo đã đẹp, mà đôi mắt kia hai con ngươi màu đen xám càng hiếm gặp đến chết người.

Không thấy đối phương lên tiếng, chỉ hướng mắt nhìn mình, Vô Thích ngượng ngập, nói cũng vấp: “Ngươi, ngươi,… tiểu hòa thượng ngươi có phải là đã cứu ta?”

Hòa thượng mặt không lay chuyển, nói: “Tiện đường ngang qua, thấy ngươi đang rơi xuống.”

Vô Thích cười cười: “Cám ơn ngươi!”

“Ta mê man bao lâu rồi? Ngươi cứ như vậy ngồi canh ta sao?”

Hòa thượng nói: “Hai ngày!”

Vô Thích nhướng mày: “Hai ngày. Lâu như vậy sao?”

Hòa Thượng nói: “Ngươi bị thương khá nặng, hiện tại chưa đi được.”

Vô Thích gật đầu: “Ta biết, nhưng ta mê man hai ngày rồi. Tiểu hòa thượng ngươi có nước uống hay gì có thể ăn được không? Ta đói quá rồi, không chết vì bị thương cũng chết vì đói.”

Hòa thượng nói: “Nước uống và thức ăn bên cạnh, ngươi tự lấy ăn.”

Xoay trái xoay phải thấy ngay một túi da chứa nước, kèm bên cạnh chính là hai cái màn thầu lạnh ngắt. Vô Thích không chê bai kén ăn, nhanh chóng cầm túi nước, mở nút miệng túi, đưa lên uống ừng ực. Màng thầu không biết đã để bao lâu, vừa lạnh vừa cứng, Vô Thích mặc kệ, cắn một cái, thêm một cái nhai rất ngon miệng.

Do cử động mạnh ảnh hướng đến vết thương, nhói lên chút đau ê ẩm, Vô Thích mặt nhăn mày nhíu. Một hồi chờ đợi cơn đau giảm xuống, cô mới tiếp tục ăn. Vừa nhai vừa đưa mắt nhìn về phía hòa thượng đã lại nhắm mắt tọa thiền. Vô Thích mặc kệ, cô lấy tiếp cái thứ hai, cắn cắn ăn ăn, nhai nhai, nuốt kĩ.

“Tiểu hòa thượng, đây có phải là thuốc cho ta không?” Ăn xong, lại nhìn thấy bên cạnh chính là lọ thuốc màu trắng nhỏ xinh, trên miệng còn có một nút đỏ nỗi trội.

Hòa thượng vẫn không mở mắt: “Mỗi ngày uống ba lần, sau giờ ăn.”

Vô Thích rất tự nhiên, không e dè nghi kị, lấy ra một viên uống ngay tức thì.

Người ngồi vịn thành đá, kẻ tọa thiền dưới gốc cây. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Vô Thích không nhịn nổi liền lên tiếng: “Tiểu hòa thượng, ngươi ngồi như vậy mãi không chán sao? Ngươi nói chuyện với ta đi!”

Hòa thượng mắt không mở, cơ thể không nhút nhích, chỉ có cơ miệng hơi nhấp nháy: “Không có gì để nói”

Vô Thích lập tức chen lời: “Có chứ, có chứ? Chẳng hạn như ngươi vì sao lại cứu ta, giúp ta chữa trị vết thương, còn ngồi đây canh ta suốt hai ngày liền. Ngươi đừng nói vì ngươi tu hành, phật pháp luôn từ bi, cứu khổ cứu nạn nha?”

Hòa thượng: “Chính là vậy!”

Vô Thích nói: “Vậy ta tỉnh rồi ngươi vẫn sẽ ở lại đây cùng ta chứ? Ta vẫn chưa thể đi lại, mà khu rừng này nếu không có ngươi ta chắc sẽ lạc đến không tìm được đường ra mà chết thôi.”

Hòa thượng: “Ta sẽ ở lại. Đợi ngươi khá hơn sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Vô Thích hai mắt sáng trưng: “Được, cái này là ngươi tự nói đó.”

Không còn lo lắng sẽ bị bỏ lại một mình trong rừng hoang, Vô Thích nằm lại xuống đóng rơm bên dưới, yên tâm nhắm mắt ngủ.

Ngủ một giấc không biết trôi qua mấy canh giờ, Vô Thích thức dậy đã lâu, mà hòa thượng kia vẫn ngồi yên tọa thiền dưới gốc cây cổ thụ.

Vô Thích nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi còn màn thầu không?”

Hòa thượng: “Không còn!”

Vô Thích mặt thiểu não: “Ngươi không đói sao, ta lại đói nữa rồi!”

Nghe vậy, hòa thượng mở mắt, nói: “Ngươi nằm yên đợi ta!”

Dứt lời chậm rãi đứng lên, dáng người mặc áo cà sa cao lớn, phong thái lạnh nhạt rời khỏi gốc cây cổ thụ. Nhìn theo bóng lưng mỗi lúc xa dần, Vô Thích thề là trong đời của cô chưa từng thấy vị hòa thượng nào lại có diện mạo xuất chúng đến vậy. Ngoại hình tuấn tú kia có thể mang ra so sánh với ba vị tiên nhân trước kia cô từng gặp chỉ có hơn không có kém. Thời đại này, những người tu tiên tu phật đều có ngoại hình đẹp như vậy sao?

Nằm một chỗ nhàm chán đếm đếm những con chim trên trời đang nháo nhào bay về tổ. Cuối cùng cũng đợi được hòa thượng kia quay về, hai tay y đang ôm thứ gì đó nhìn không rõ, nhưng Vô Thích biết đó là đồ ăn mang về cho cô.

Hòa thượng tiến về nơi Vô Thích đang nằm, ngồi xuống, đặt ba quả táo bên cạnh cô. Vô Thích cõi lòng như muốn ngất xĩu, nhìn ba quả táo tươi xanh, chán nản nâng mắt nhìn y: “Tiểu hòa thượng, ta đang bị thương mà. Ngươi hết cho ta ăn màn thầu ngụi, giờ lại đến trái cây. Ta ăn như vậy mãi biết đến khi nào mới lành vết thương?”

Trầm lặng một lát, hòa thượng nói: “Trong rừng chỉ có trái cây.”

Vô Thích tiếp lời: “Trong rừng sao lại chỉ có trái cây, còn có gà, có thỏ, bên hồ kia hẳn là cũng có cá. Ngươi đi lâu như vậy ta còn tưởng ngươi mang thịt về cho ta.”

Hòa thượng mặt không biến sắc, mắt nhắm lại, hai lòng bàn tay chấp vào nhau, miệng niệm phật.

Thấy hành động này của hòa thượng, Vô Thích ủ rũ đưa tay ôm chán, cô quên mất, y là hòa thượng, nói: “Xin lỗi, ta quên ngươi là hòa thượng. Được rồi, ngươi cho ta ăn gì thì ta ăn nấy.”

Cầm lấy trái táo, Vô Thích đưa vào miệng cắn một cái, roạt roạt nhai, trước kia sung sướng trong cung điện không chịu lại cứ thích ra ngoài khổ sở. Thấy hòa thượng vẫn ở trước mắt niệm phật, Vô Thích cầm lấy một trái táo khác đưa về phía y: “Tiểu hòa thượng!”

Hòa thượng mở mắt, nhìn trái táo, nhìn Vô Thích.

Vô Thích đanh mặt, miệng ngừng nhai táo. Bên tay đưa lên xoa xoa lồng ngực, tim lại đau rồi. Cái tên hòa thượng này sao lại đẹp như vậy chứ, chỉ là mở mắt nhìn cô thôi mà, có cần phải đẹp dữ vậy không?

Nhận lấy trái táo từ tay Vô Thích, hòa thượng nói: “Đa tạ!”

Vô Thích nghe vậy bật cười khà: “Đa tạ gì chứ, đây là táo của ngươi mà… Ui da, đau quá!”

Thấy Vô Thích tay ôm vết thương, mặt thoáng chốc chuyển màu trắng nhợt. Hòa thượng với tay lấy chiếc lọ sứ trắng, đưa một viên thuốc về phía Vô Thích: “Thuốc này có công dụng mau lành vết thương và giảm đau.”

“Cám ơn!” Vô Thích nhận lấy viên thuốc, tiếp tục nhận lấy túi nước đã được hòa thượng mở nút đưa cho cô.

Uống thuốc xong, Vô Thích nằm im tịnh thần một hồi, quay sang đã thấy hòa thượng ngồi trên một tảng đá nhỏ, khá gần với cô, chậm rãi ăn trái táo vừa rồi cô mới đưa.

Vô Thích rột roạt nhai táo: “Tiểu hòa thượng, ngươi ở đây chăm sóc ta, có làm dang dở việc gì của ngươi không?”

Hòa Thượng chậm rãi nhai táo, nhẹ nhàng không phát âm thanh như Vô Thích, từ tốn nói: “Ta không phải tiểu hòa thượng.”

Vô Thích nâng mí mắt nhìn y, cắn tiếp một miếng táo: “Ta không gọi ngươi là tiểu hòa thượng không lẽ gọi ngươi là đại hòa thượng. Ta nhìn ngươi tuổi không bao nhiêu, hẳn ngang với ta, ngươi hai mươi hay hai mươi mốt tuổi.”

“Đừng nói với ta ngươi hơn trăm tuổi rồi nhé? Trước kia ta từng gặp một tiên nhân tên Âu Dương Tử Ngôn, y nhìn trẻ như vậy chính là không ngờ đã hơn một trăm hai mươi tuổi. Ngươi nghĩ xem có lợi hại không kia chứ?”

Im lặng thoáng chốc, hòa thượng nói: “Hướng Vấn Thiên, Nhất Dạ Chi Vương, Âu Dương Tử Ngôn tiên nhân!”

Vô Thích gật đầu, ném hạt táo quăng xa tít, trúng phải con chồn sợ hãi phóng lên cây, lẫn trốn vào tán lá: “Há há há… Đúng rồi, chính là y. Ngươi biết y sao?”

Hòa thượng: “Đã nghe qua!”

Lời vừa dứt, hòa thượng không nôn vội đưa tay tóm lấy trái táo mà Vô Thích bất ngờ ném qua. Quay sang nhìn cô, Vô Thích khẽ cười, nói: “Ta ăn no rồi! Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi bao nhiêu tuổi. À, tên ngươi là gì, không thích ta gọi tiểu hòa thượng phải nên cho ta biết tên dễ xưng hô. Ta tên Vô Thích.”

Nhìn trái táo đang cầm trên tay, hòa thượng mới nhuếch mép: “Đồ Tô Huyền Cơ, hai mươi tư tuổi.”

Vô Thích nhướng mày, khó tin nói: “Không tin được nha, ngươi vậy mà lớn tuổi hơn ta. Trông ngươi trẻ như vậy mà. Có phải do ngươi suốt ngày cứ ăn rau cải nên da mới đẹp như vậy không?”

Nói rồi như lại có gì đó băn khoăn, ngẫm nghĩ mãi vẫn không ra, cô bên khóe môi tự lãm nhãm: “Đồ Tô Huyền Cơ?... Sao nghe quen vậy chứ?”

Đồ Tô Huyền Cơ im lặng, cúi đầu ăn táo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện