Vô Thích mặt biến sắc nặng nề, nhưng tốc độ cơ thể lao về phía trước nhanh đến mức cô nhất thời không thể khống chế. Bàn tay trái đưa sang cầm chặt lấy con dao bên tay phải, một đường máu rướm ướt cạnh dao, rơi vào không khí. Cơ thể vẫn chưa kịp khống chế, đang lúc hốt hoảng đã rơi vào một lồng ngực rắn chắc.
Đồ Tô Huyền Cơ vốn phong thái nhẹ nhàng nhưng khi thấy Vô Thích bất chấp một tay ôm lấy con dao đang đâm về phía y, mà bản thân cô lại theo đà ngã tới. Y không vội một chân bước tới, một tay nắm lấy hai bàn tay đang cầm con dao, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cô vào lòng.
Một cái ứng xử cực kì, cực kì không thể ngờ đến được từ Đồ Tô Huyền Cơ. Vô Thích thấy cô đã đứng vững trong lòng y, có chút kinh ngạc, rút khỏi người y ngẩng mặt nhìn lên gương mặt lạnh nhạt đang nhìn về phía trước.
“Đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ!”
Bị một câu nói đánh thức tâm trạng nhất thời, Vô Thích xoay người về sau nhìn thấy nữ nhân gương mặt xinh đẹp nhã nhặn, phía sau xa lại chính là lần lượt từng thi thể áo đen tan biến.
Vô Thích không để tâm đến vết thương trên lòng bàn tay trái, cô mặc kệ Đồ Tô Huyền Cơ đứng phía sau mình nhìn nữ nhân phía trước với hai con ngươi đen lánh sáng trong: “Ngươi lợi hại thật, ta thấy ngươi vung kiếm đều là đạo quang lóe sáng, ngươi hẳn cũng là người tu tiên?”
Nữ nhân xinh đẹp ôn nhu nói: “Tiểu nữ Đào Hoa Cốc, Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, Nhạc Linh San. Không biết quý danh của hai vị là…”
Vô Thích hào hứng hồi đáp: “Ta tên Vô Thích. Ta biết ngay là ngươi tu tiên mà, vừa rồi ngươi múa kiếm rất đẹp.”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử ý cười nhã nhặn: “Vô Thích công tử bản lĩnh cũng không tầm thường, vừa rồi vẫn là đã mang ơn tương trợ.”
“Ta không lợi hại, nếu không có con dao này, chỉ với bản lĩnh của ta tuyệt đối không thể gây thương tích được Qủy La Sát chứ đừng nói là đánh chết.” Vô Thích đưa tay phớt lờ chợt nhói lên cơn đau mới nhớ rằng bàn tay mình đang chảy máu.
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử thoáng nhướng mày, nói: “Tay công tử bị thương rồi!”
Vô Thích nhìn vết cắt nơi lòng bàn tay không sâu lắm: “Không sao!”
Đồ Tô Huyền Cơ bước lên phía trước, cẩn thận nâng bàn tay đầy máu của Vô Thích, rút trong người ra một mảnh khăn trắng, nhẹ nhàng băng lại, nói: “Tài nghệ không bằng người thì lần sau đừng nông nổi.”
Nhìn người trước mắt lạnh nhạt băng bó vết thương của mình, Vô Thích lườm mắt oan ức: “Ta vừa rồi chính là hai lần cứu mạng ngươi, ngươi còn chưa cảm ơn ta đó.”
Đồ Tô Huyền Cơ cột lại mảnh khăn, chậm rãi nhuếch môi: “Vừa rồi Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử thừa khả năng tiêu diệt bọn người Qủy La Sát, ngươi lao vào đã làm loạn tình huống, còn khiến nàng ta vì bảo vệ ngươi mà phân tâm.”
Vô Thích cả kinh: “Ta không có!”
Nói rồi quay sang nhìn Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, hỏi: “Nhạc Linh San, lời y nói đúng không?”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử bờ môi khẽ mỉm, đoan trang nhã nhặn: “Vẫn là ta nợ công tử một mối ân tình. Nếu không phải ta truy giết Qủy La Sát, cũng sẽ không chạm phải hai vị, còn khiến Vô Thích công tử bị thương.”
Tâm hồn nhất thời bị thương tổn trầm trọng, cô vừa rồi chính là muốn trình diện một màng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Đồ Tô Huyền Cơ nói đúng, khi đánh với đám Qủy La Sát, chính là Nhạc Linh San cứu cô khỏi đường kiếm chí mạng kia.
Đang lúc suy sụp hình thái, yểu não rầu rỉ thì trước mắt Đồ Tô Huyền Cơ đã lấy lọ sứ trắng ra tự khi nào đưa tới cô một viên thuốc và một túi nước, nói: “Uống đi!”
Một hành động quen thuộc của người đối diện, đáp trả một thái độ là lẽ tất nhiên, Vô Thích nhận lấy viên thuốc cho vào miệng uống. Uống xong đưa túi nước trả lại, Đồ Tô Huyền Cơ nhận lấy. Vô Thích không màng cảm ơn, nhìn Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, khó hiểu hỏi: “Nhạc Linh San, nói vậy là ngươi chủ động tìm kiếm Qủy La Sát, tại sao vậy?”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử nhiều lần nghe Vô Thích gọi đích danh của mình, nhưng nghĩ nam nhân này bề ngoài phóng khoáng tùy ý, lại không có biểu hiện trêu đùa bỡn cợt nên mặc kệ tùy hứng xưng hô. Nhìn Vô Thích ôn nhu cất lời: “Sau hơn bốn trăm năm tưởng chừng bị diệt vong, lại không ngờ Qủy La Sát, Qủy Vương, Qủy Sầu hoàn toàn không chết, hắn còn âm thầm gầy dựng lại Qủy La Sát bốn trăm năm lụn bại. Hiện tại Qủy La Sát công khai xuất hiện, tiên trưởng lệnh ta rời cốc tìm hiểu thực hư. Qủa thật, Qủy La Sát có mặt khắp nơi, càng ngày càng lớn mạnh.”
Vô Thích trầm ngâm: “Qủy La Sát đáng sợ đến vậy sao?”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử nhẹ gật đầu: “Không còn sớm nữa, ta phải trở về trình báo với tiên trưởng. Hai vị, cáo từ tại đây!”
Dứt lời huyền kiếm lướt ngang trên không, Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử y phục trắng ngần nhẹ nhàng bay lên, đáp lên trên Tịch Hồn ngự kiếm bay đi.
Vô Thích một lần nữa nhìn thấy kì quan hiếm gặp, vẻ mặt chiêm ngưỡng hạnh phúc đến phát cuồng, kêu lên: “Còn có thể ngự kiếm, nàng ta còn có ngự kiếm như trong game kìa!”
Đồ Tô Huyền Cơ nghe ra là khen ngợi, nhưng nếu nói hiểu thì nghiệm một hồi vẫn là không hiểu cái chữ “gem” kia là ám chỉ điều gì. Thấy Vô Thích cứ nhìn về phía chân trời xa xa mãi không nguôi, không vội lên tiếng nhắc nhở: “Đi chưa?”
“À, đương nhiên là đi, đương nhiên là đi rồi!” Vô Thích thu lại tầm mắt, quay sang cười tươi rói với người bên cạnh. Cô cứ vậy mà bước đi.
Đi được một bước là vui vẻ, đi bước thứ hai là vui vẻ. Đi bước thứ ba là lão đão, đi bước thứ tư là chập chờn nghiên ngã, đi bước thứ năm là chập choạng ngã xuống.
Đồ Tô Huyền Cơ thoáng kinh ngạc, ba bước duỗi thẳng đở lấy Vô Thích vào lòng, hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Vô Thích mềm yếu không còn sức sống nằm trong vòng tay của y, hai mắt lim dim, sắc thái tái nhạt, mơ hồ mở miệng: “Ta cảm thấy hơi chóng mặt một chút!”
Lời nói xong rồi, mắt cũng nhắm luôn.
Đồ Tô Huyền Cơ khẽ gọi: “Vô Thích, Vô Thích!”
Thấy người trong lòng đã hoàn toàn bất tĩnh, Đồ Tô Huyền Cơ khẽ rũ mi mắt: “Ngươi vừa rồi không cần phải làm vậy!”
Cứ như vậy trong chốc lát, y một tay vốn đã ôm sau lưng Vô Thích, tay còn lại vòng qua khũy gối, bế cô đứng lên, thanh nhã rời đi.
Áp mặt vào lồng ngực của Đồ Tô Huyền Cơ, bên tai nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ cùng mùi trầm hương nhè nhẹ thoảng vào mũi vô cùng dễ chịu. Vô Thích khóe môi âm thầm lóe lên tia cười, dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“Đại sư, vị công tử này…?”
“Không sao, ta thuê hai phòng.”
Bên tai nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, nhưng rõ ràng nhất chính là giọng nói trầm ổn quen thuộc. Vô Thích ưỡng người một cái, mở mắt ra nhận thấy mình vẫn còn đang nằm trên vòng tay của Đồ Tô Huyền Cơ.
Vô Thích bước xuống đứng bên cạnh, nhìn ngó xung quanh thì đây chính là một khách trạm, nơi đây kinh doanh không đông khách lắm nhưng vẫn là có một vài bàn ăn trãi đầy các món ăn khác nhau.
Ngẩng mặt nhìn Đồ Tô Huyền Cơ, Vô Thích hỏi: “Ngươi gọi món chưa?”
Y lắc đầu: “Ta chỉ mới đặt phòng!”
Vô Thích hào khởi nói: “Vậy thì gọi mau thôi, mấy món kia lâu rồi ta không được ăn, thèm đến phát điên rồi! Trưởng quầy!”
Trưởng quầy nhanh vội bước đến, mặt niềm nở: “Công tử cần gì?”
Vô Thích đầu thoáng suy nghĩ, nói: “Ở đây có món gì ngon mang lên hết cho ta. Mang thêm cả rượu.”
Nói xong bỏ đi ngay đến một bàn trống ngồi vào. Trưởng quầy mặt tươi rói, gặp phải đại gia phóng khoáng liền vui mừng ra mặt: “Được, được, có ngay, có ngay!”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Mang đủ mỗi mình hắn thôi, làm cho ta một vài món chay.”
Trưởng quầy vui vẻ: “Có ngay, mời đại sư ngồi!”
Đồ Tô Huyền Cơ bước đến ngồi vào ghế đối diện với Vô Thích, cô khóe mắt kinh ngạc, hỏi: “Ta ăn thịt, ngươi ngồi cùng được không?”
Tự rót trà vào một cái chén nhỏ, y nói: “Không phải ta giết!”
Vô Thích ngẩng ra một hồi mới hiểu được ý tứ trong câu nói của y. Những món ăn thịt cá kia không phải do y giết, không phải do y làm món, y là người vô can vẫn có thể ngồi cùng. Thảo nào y lại đưa cô vào khách trạm chứ không phải một ngôi chùa.
Đặt chén trà về phía Vô Thích, lại tự rót cho chính mình một chén khác, chậm rãi uống: “Ngươi cứ vậy mà muốn đi cùng ta sao?”
Vô Thích cầm chén uống một ngụm hết sạch, nói: “Ta vẫn chưa biết phải đi đâu? Huyền Cơ, ngươi thật sự cứ vô hướng mà đi, không có dự tính nào ư?”
Đồ Tô Huyền Cơ nói: “Tay ngươi lại ra máu rồi!”
Đưa bàn tay trái lên xem đúng là miếng vải trắng đang băng quanh vết thương đã rươm rướm máu đỏ, cô nói: “Đợi ăn xong về phòng ta sẽ băng lại.”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Không nên xem nhẹ!”
Vô Thích nâng mí mắt nhìn người đối diện, bên khóe môi thoáng hiện tia cười, ngạo mạn nói: “Chỉ bị ngoài da, chảy máu một chút không sao!”
Thấy Đồ Tô Huyền Cơ đứng lên, Vô Thích ngẩng đầu không hiểu vì sao: “Ngươi đi đâu?”
“Ngươi đi cùng ta!” Để lại một câu nói xoay người rời đi. Vô Thích không hiểu chuyện gì, đứng lên đuổi theo: “Đi đâu?”
Đồ Tô Huyền Cơ vốn phong thái nhẹ nhàng nhưng khi thấy Vô Thích bất chấp một tay ôm lấy con dao đang đâm về phía y, mà bản thân cô lại theo đà ngã tới. Y không vội một chân bước tới, một tay nắm lấy hai bàn tay đang cầm con dao, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cô vào lòng.
Một cái ứng xử cực kì, cực kì không thể ngờ đến được từ Đồ Tô Huyền Cơ. Vô Thích thấy cô đã đứng vững trong lòng y, có chút kinh ngạc, rút khỏi người y ngẩng mặt nhìn lên gương mặt lạnh nhạt đang nhìn về phía trước.
“Đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ!”
Bị một câu nói đánh thức tâm trạng nhất thời, Vô Thích xoay người về sau nhìn thấy nữ nhân gương mặt xinh đẹp nhã nhặn, phía sau xa lại chính là lần lượt từng thi thể áo đen tan biến.
Vô Thích không để tâm đến vết thương trên lòng bàn tay trái, cô mặc kệ Đồ Tô Huyền Cơ đứng phía sau mình nhìn nữ nhân phía trước với hai con ngươi đen lánh sáng trong: “Ngươi lợi hại thật, ta thấy ngươi vung kiếm đều là đạo quang lóe sáng, ngươi hẳn cũng là người tu tiên?”
Nữ nhân xinh đẹp ôn nhu nói: “Tiểu nữ Đào Hoa Cốc, Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, Nhạc Linh San. Không biết quý danh của hai vị là…”
Vô Thích hào hứng hồi đáp: “Ta tên Vô Thích. Ta biết ngay là ngươi tu tiên mà, vừa rồi ngươi múa kiếm rất đẹp.”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử ý cười nhã nhặn: “Vô Thích công tử bản lĩnh cũng không tầm thường, vừa rồi vẫn là đã mang ơn tương trợ.”
“Ta không lợi hại, nếu không có con dao này, chỉ với bản lĩnh của ta tuyệt đối không thể gây thương tích được Qủy La Sát chứ đừng nói là đánh chết.” Vô Thích đưa tay phớt lờ chợt nhói lên cơn đau mới nhớ rằng bàn tay mình đang chảy máu.
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử thoáng nhướng mày, nói: “Tay công tử bị thương rồi!”
Vô Thích nhìn vết cắt nơi lòng bàn tay không sâu lắm: “Không sao!”
Đồ Tô Huyền Cơ bước lên phía trước, cẩn thận nâng bàn tay đầy máu của Vô Thích, rút trong người ra một mảnh khăn trắng, nhẹ nhàng băng lại, nói: “Tài nghệ không bằng người thì lần sau đừng nông nổi.”
Nhìn người trước mắt lạnh nhạt băng bó vết thương của mình, Vô Thích lườm mắt oan ức: “Ta vừa rồi chính là hai lần cứu mạng ngươi, ngươi còn chưa cảm ơn ta đó.”
Đồ Tô Huyền Cơ cột lại mảnh khăn, chậm rãi nhuếch môi: “Vừa rồi Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử thừa khả năng tiêu diệt bọn người Qủy La Sát, ngươi lao vào đã làm loạn tình huống, còn khiến nàng ta vì bảo vệ ngươi mà phân tâm.”
Vô Thích cả kinh: “Ta không có!”
Nói rồi quay sang nhìn Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, hỏi: “Nhạc Linh San, lời y nói đúng không?”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử bờ môi khẽ mỉm, đoan trang nhã nhặn: “Vẫn là ta nợ công tử một mối ân tình. Nếu không phải ta truy giết Qủy La Sát, cũng sẽ không chạm phải hai vị, còn khiến Vô Thích công tử bị thương.”
Tâm hồn nhất thời bị thương tổn trầm trọng, cô vừa rồi chính là muốn trình diện một màng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Đồ Tô Huyền Cơ nói đúng, khi đánh với đám Qủy La Sát, chính là Nhạc Linh San cứu cô khỏi đường kiếm chí mạng kia.
Đang lúc suy sụp hình thái, yểu não rầu rỉ thì trước mắt Đồ Tô Huyền Cơ đã lấy lọ sứ trắng ra tự khi nào đưa tới cô một viên thuốc và một túi nước, nói: “Uống đi!”
Một hành động quen thuộc của người đối diện, đáp trả một thái độ là lẽ tất nhiên, Vô Thích nhận lấy viên thuốc cho vào miệng uống. Uống xong đưa túi nước trả lại, Đồ Tô Huyền Cơ nhận lấy. Vô Thích không màng cảm ơn, nhìn Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, khó hiểu hỏi: “Nhạc Linh San, nói vậy là ngươi chủ động tìm kiếm Qủy La Sát, tại sao vậy?”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử nhiều lần nghe Vô Thích gọi đích danh của mình, nhưng nghĩ nam nhân này bề ngoài phóng khoáng tùy ý, lại không có biểu hiện trêu đùa bỡn cợt nên mặc kệ tùy hứng xưng hô. Nhìn Vô Thích ôn nhu cất lời: “Sau hơn bốn trăm năm tưởng chừng bị diệt vong, lại không ngờ Qủy La Sát, Qủy Vương, Qủy Sầu hoàn toàn không chết, hắn còn âm thầm gầy dựng lại Qủy La Sát bốn trăm năm lụn bại. Hiện tại Qủy La Sát công khai xuất hiện, tiên trưởng lệnh ta rời cốc tìm hiểu thực hư. Qủa thật, Qủy La Sát có mặt khắp nơi, càng ngày càng lớn mạnh.”
Vô Thích trầm ngâm: “Qủy La Sát đáng sợ đến vậy sao?”
Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử nhẹ gật đầu: “Không còn sớm nữa, ta phải trở về trình báo với tiên trưởng. Hai vị, cáo từ tại đây!”
Dứt lời huyền kiếm lướt ngang trên không, Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử y phục trắng ngần nhẹ nhàng bay lên, đáp lên trên Tịch Hồn ngự kiếm bay đi.
Vô Thích một lần nữa nhìn thấy kì quan hiếm gặp, vẻ mặt chiêm ngưỡng hạnh phúc đến phát cuồng, kêu lên: “Còn có thể ngự kiếm, nàng ta còn có ngự kiếm như trong game kìa!”
Đồ Tô Huyền Cơ nghe ra là khen ngợi, nhưng nếu nói hiểu thì nghiệm một hồi vẫn là không hiểu cái chữ “gem” kia là ám chỉ điều gì. Thấy Vô Thích cứ nhìn về phía chân trời xa xa mãi không nguôi, không vội lên tiếng nhắc nhở: “Đi chưa?”
“À, đương nhiên là đi, đương nhiên là đi rồi!” Vô Thích thu lại tầm mắt, quay sang cười tươi rói với người bên cạnh. Cô cứ vậy mà bước đi.
Đi được một bước là vui vẻ, đi bước thứ hai là vui vẻ. Đi bước thứ ba là lão đão, đi bước thứ tư là chập chờn nghiên ngã, đi bước thứ năm là chập choạng ngã xuống.
Đồ Tô Huyền Cơ thoáng kinh ngạc, ba bước duỗi thẳng đở lấy Vô Thích vào lòng, hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Vô Thích mềm yếu không còn sức sống nằm trong vòng tay của y, hai mắt lim dim, sắc thái tái nhạt, mơ hồ mở miệng: “Ta cảm thấy hơi chóng mặt một chút!”
Lời nói xong rồi, mắt cũng nhắm luôn.
Đồ Tô Huyền Cơ khẽ gọi: “Vô Thích, Vô Thích!”
Thấy người trong lòng đã hoàn toàn bất tĩnh, Đồ Tô Huyền Cơ khẽ rũ mi mắt: “Ngươi vừa rồi không cần phải làm vậy!”
Cứ như vậy trong chốc lát, y một tay vốn đã ôm sau lưng Vô Thích, tay còn lại vòng qua khũy gối, bế cô đứng lên, thanh nhã rời đi.
Áp mặt vào lồng ngực của Đồ Tô Huyền Cơ, bên tai nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ cùng mùi trầm hương nhè nhẹ thoảng vào mũi vô cùng dễ chịu. Vô Thích khóe môi âm thầm lóe lên tia cười, dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“Đại sư, vị công tử này…?”
“Không sao, ta thuê hai phòng.”
Bên tai nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, nhưng rõ ràng nhất chính là giọng nói trầm ổn quen thuộc. Vô Thích ưỡng người một cái, mở mắt ra nhận thấy mình vẫn còn đang nằm trên vòng tay của Đồ Tô Huyền Cơ.
Vô Thích bước xuống đứng bên cạnh, nhìn ngó xung quanh thì đây chính là một khách trạm, nơi đây kinh doanh không đông khách lắm nhưng vẫn là có một vài bàn ăn trãi đầy các món ăn khác nhau.
Ngẩng mặt nhìn Đồ Tô Huyền Cơ, Vô Thích hỏi: “Ngươi gọi món chưa?”
Y lắc đầu: “Ta chỉ mới đặt phòng!”
Vô Thích hào khởi nói: “Vậy thì gọi mau thôi, mấy món kia lâu rồi ta không được ăn, thèm đến phát điên rồi! Trưởng quầy!”
Trưởng quầy nhanh vội bước đến, mặt niềm nở: “Công tử cần gì?”
Vô Thích đầu thoáng suy nghĩ, nói: “Ở đây có món gì ngon mang lên hết cho ta. Mang thêm cả rượu.”
Nói xong bỏ đi ngay đến một bàn trống ngồi vào. Trưởng quầy mặt tươi rói, gặp phải đại gia phóng khoáng liền vui mừng ra mặt: “Được, được, có ngay, có ngay!”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Mang đủ mỗi mình hắn thôi, làm cho ta một vài món chay.”
Trưởng quầy vui vẻ: “Có ngay, mời đại sư ngồi!”
Đồ Tô Huyền Cơ bước đến ngồi vào ghế đối diện với Vô Thích, cô khóe mắt kinh ngạc, hỏi: “Ta ăn thịt, ngươi ngồi cùng được không?”
Tự rót trà vào một cái chén nhỏ, y nói: “Không phải ta giết!”
Vô Thích ngẩng ra một hồi mới hiểu được ý tứ trong câu nói của y. Những món ăn thịt cá kia không phải do y giết, không phải do y làm món, y là người vô can vẫn có thể ngồi cùng. Thảo nào y lại đưa cô vào khách trạm chứ không phải một ngôi chùa.
Đặt chén trà về phía Vô Thích, lại tự rót cho chính mình một chén khác, chậm rãi uống: “Ngươi cứ vậy mà muốn đi cùng ta sao?”
Vô Thích cầm chén uống một ngụm hết sạch, nói: “Ta vẫn chưa biết phải đi đâu? Huyền Cơ, ngươi thật sự cứ vô hướng mà đi, không có dự tính nào ư?”
Đồ Tô Huyền Cơ nói: “Tay ngươi lại ra máu rồi!”
Đưa bàn tay trái lên xem đúng là miếng vải trắng đang băng quanh vết thương đã rươm rướm máu đỏ, cô nói: “Đợi ăn xong về phòng ta sẽ băng lại.”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Không nên xem nhẹ!”
Vô Thích nâng mí mắt nhìn người đối diện, bên khóe môi thoáng hiện tia cười, ngạo mạn nói: “Chỉ bị ngoài da, chảy máu một chút không sao!”
Thấy Đồ Tô Huyền Cơ đứng lên, Vô Thích ngẩng đầu không hiểu vì sao: “Ngươi đi đâu?”
“Ngươi đi cùng ta!” Để lại một câu nói xoay người rời đi. Vô Thích không hiểu chuyện gì, đứng lên đuổi theo: “Đi đâu?”
Danh sách chương