Triệu Lâm vừa nghe sắc mặt tái nhợt.

- Ca ca có khi nào tiểu tử kia có liên quan đến Nam Cung gia tộc hay không? Triệu Kiệt lắc đầu.

- Nếu ta đoán không lầm lần này người đến là thuộc hạ của Nam Cung Như Nguyệt, chuyện lần trước của người nói không chừng là do nàng ta phá hư.

- Vậy bây giờ đệ phải làm sao?

Triệu Kiệt nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói.

- Người yên tâm họ không có chứng cứ sẽ không làm gì được chúng ta, tạm thời người ở lại trong phủ một thời gian đợi mọi chuyện lắng xuống sao đó hãy đến học viện.

- Đệ hiểu rồi.

Triệu Kiệt nhìn vẻ mặt không cam lòng của đệ đệ mình khẽ nói.

- Ta nghe nói tháng sao học viện của người có tổ chức thí luyện đúng không?

- Đúng vậy, ý của…

Triệu Lâm nghe được hai mắt liền sáng lên tâm tình không còn buồn bực.

- Người chỉ cần làm theo những gì ta sắp sếp là được.

Triệu Kiệt nói xong liền rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Triệu Lâm không được tự ý manh động.

Lý Thiên Hành đi đến tàn binh các lần này một tiêu của hắn chính là tìm được một bảo giáp nếu không có vậy thì hắn đành phải đến vạn bảo các, Lý Thiên Hành lấy ra tấm ngọc bài đưa cho người quản lý sao đó tiến vào trong, theo như lời viện trưởng nói hắn sẽ được chọn hai món binh khí.

- Hi vọng là tìm được nếu không lão tử lại phải tốn một mớ linh thạch.

Hắn đi một vòng quanh khu hoàng cấp binh khí, bên trong chứa đầy đủ các loại binh khí nhưng lại không có thứ hắn cần, Lý Thiên Hành tiến lên lầu đi tới khu vực binh khí phòng ngự, thần thư bên trong cơ thể liên tục dò xét, cuối cùng cũng tìm được một loại bảo giáp vừa ý.

Lý Thiên Hành nhìn bộ áo giáp trước mặt giống như là đã trải qua một trận chiến vô cùng kinh khủng trên bảo giáp nhiều chỗ bị rách đi nhưng không phải là vị trí trọng yếu điều quan trọng là bảo giáp này trước đây là một kiện địa cấp trung phẩm binh khí, hắn lấy xuống mặt thử cảm giác cũng không tệ.

- Tạm thời chọn bộ này vậy.

Hắn tiếp tục đi vài vòng tìm kiếm lại phát hiện một thanh kiếm huyền cấp trung phẩm, vừa sắc lại vừa nhẹ rất thích hợp cho Ngọc Thanh sử dụng.

Lý Thiên Hành trở về phòng phát hiện hai nàng đang ở bên trong, tiểu bạo nữ ngồi trên ghế, trước mặt còn có mấy món ăn, Ngọc Thanh thì giúp hắn dọn lại căn phòng.

- Thanh tỷ đừng làm nữa lại đây ăn với muội đi, mấy món này muội vất vả lắm mới có thể mua được đó.

- Tỷ không đói muội ăn trước đi.

Hắn nhìn thấy cảnh này lập tức cảm thấy bất công, trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh tấm, cám trong truyền thuyết mà tiểu nha đầu chắc chắn đóng vai cám, Lý Thiên Hành tiến lại ngồi đối diện nàng sao đó cầm lấy một dĩa thức ăn.

- Không tệ, mùi vị đúng là không tệ.

- Tiểu tử thúi ai cho người lấy thức ăn của bổn tiểu thư? Người có biết bổn tiểu thư đứng đợi gần nữa canh giờ mới có thể mua được không?

Bạch Tiểu Linh đứng đối diện một tay chống hông, một tay chỉ thẳng mặt quát.

- Thiên Hành chàng vừa mới về sao?

- Thanh nhi đừng làm nữa đến đây ăn đi.

Ngọc Thanh nghe hắn gọi sắc mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn tiến lại ngồi bên cạnh hắn.

- Thiên Hành vết thương chàng còn chưa khỏi hẳn chàng nên ở trong phòng nghĩ ngơi đừng tùy tiện đi ra bên ngoài.

Lý Thiên Hành trong lòng cảm giác vô cùng ấm áp liền lấy một dĩa thức ăn đưa qua cho nàng.

- Tuân lệnh thê tử, nàng dùng thử món này xem có ngon không?

Bạch Tiểu Linh một bên trợn mắt nhìn hai người, tên tiểu tử này lại dùng thức ăn của nàng để lừa biểu tỷ của nàng, đúng là đáng ghét.

- Này, này tiểu tử thúi đó là món bổn tiểu thư thích nhất người không được lấy.

- Cô la cái gì? Đừng quên tiểu nha đầu cô thiếu lão tử một bữa ăn, hôm nay xem như là cô trả tiền cượt đi, bây giờ toàn bộ thức ăn trên bàn là của lão tử.

- Ngươi… vô sỉ, ha lưu, hổn đản…

Nàng chửi xong tức giận quay mặt sang một bên không thèm nhìn đến mấy món ăn trên bàn.

- Thanh nhi ta nhớ lúc nàng rời đi cũng đâu có gầy đến như vậy? không lẽ nàng ở Bạch gia bị ai đó ngược đãi sao?

- Tiểu tử thúi người đang nói nhảm cái gì vậy? có tin bổn tiểu thư lột da người không?

Ngọc Thanh cảm giác được hắn thật lòng quan tâm mình trên gương mặt nhợt nhạt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

- Không có, ta ở Bạch gia rất tốt, chàng không cần lo lắng.

- Thật không? Nàng không cần sợ có phu quân ở đây không ai có thể ăn hiếp nàng, nếu có ủy khuất nhớ nói cho ta biết.

Lý Thiên Hành nói xong còn liếc Bạch Tiểu Linh một cái làm nàng tức đến sôi máu.

Ngọc Thanh khẽ gật đầu ánh mắt nhìn sang Tiểu Linh.

- Linh nhi muội đừng giận nữa cùng ăn với bọn tỷ đi.

- Hừ.

Nàng hừ lạnh một tiếng sao đó miễn cưỡng cầm lấy một dĩa thức ăn, vừa ăn vừa liếc nhìn nam nhân đối diện trong miệng liên tục lảm nhảm.

Lý Thiên Hành ăn được vài miếng sao đó lấy ra thanh kiếm đưa cho Ngọc Thanh.

- Thanh nhi thứ này tặng nàng.

Hắn vừa nói xong hai nàng đều kinh ngạc, Ngọc Thanh chần chừ một chút sao đó mỉm cười tiếp nhận.

- Thanh tỷ tên này thật sự thích tỷ sao?

- Tiểu nha đầu ăn đến lú rồi sao? Nếu ta không thích nàng làm sao lại mang một kiện huyền cấp trung phẩm tặng cho nàng?

- Người mới bị lú, cả nhà người đều bị lú.

Bạch Tiểu Linh cuối cùng cũng nổi bão.

- Người có thấy đan sư nào lại đi dùng kiếm làm vũ khí không?

Hắn nghe nàng nói ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Ngọc Thanh.

- Thanh nhi là đan sư sao? Tại sao lão tử lại không biết.

- Hừ, vậy mà còn nói là thích biểu tỷ, Thanh tỷ không những là đan sư mà còn là nhị phẩm sơ cấp là đệ nhất thiên tài của Chung Nam tiểu quốc.

Tiểu Linh vừa nói xong ánh mắt đắt ý nhìn tên nào đó đang có vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

- Thanh tỷ muội thấy tên này vốn dĩ không hề thích tỷ, hắn chỉ đang lừa gạt tỷ mà thôi.

Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt bối rối của Ngọc Thanh còn tưởng nàng nghi ngờ mình trong lòng liền gấp lên.

- Thanh nhi chuyện này… thật ra là… là…

- Là tiểu tử thối người không biết đúng không?

Ngọc Thanh nhìn vẻ mặt của hắn khẽ mỉm cười.

- Tiểu Linh muội đừng hiểu lầm, thật ra tỷ vẫn chưa cho Thiên Hành biết thân phận của mình, chàng chỉ biết tỷ là biểu tỷ của muội mà thôi.

- Đúng… đúng chính xác là như vậy.

Hắn nghe nàng nói liên tục gật đầu khẳng định vẻ mặt vô cùng thành khẩn, hắn từ bên trong giới chỉ lấy ra một cái đỉnh bằng bạc đưa cho nàng.

- Thanh nhi đây là đan đỉnh của ta bây giờ ta tặng lại nó cho nàng.

- Oa, biểu tỷ mau nhận lấy đi, thứ này ít nhất cũng là huyền cấp, phẩm cấp còn cao hơn đan đỉnh của muội.

Bạch Tiểu Linh là dân trong nghề mới nhìn liền biết hàng vội giục biểu tỷ của mình.

Ngọc Thanh chỉ mỉm cười lắc đầu.

- Thứ này đối với chàng quan trọng như vậy làm sao ta có thể nhận lấy.

- Đối với ta nàng mới chính là thứ quan trọng nhất, huống chi không phải nàng từng tặng hộ thân ngọc bội cho ta hay sao? lần này ta tặng hộ thân đan đỉnh cho nàng, nhất định nàng phải nhận lấy nếu không ta sẽ trả ngọc bội cho nàng.

Nàng nghe hắn nói trong lòng có chút do dự, cuối cùng đành phải nhận lấy.

- Cái gì là hộ thân ngọc bội, rõ ràng là vật đính ước mà cũng không biết, đúng là ngu hết nói nổi.

- Vật đính ước?

- Người không biết sao?

Tiểu Linh nhìn biểu hiện ngơ ngác của hắn khóe miệng khẽ cong lên.

- Bổn tiểu thư không nói cho người biết.

Nàng nói xong liền chạy sang chỗ của Ngọc Thanh.

- Biểu tỷ không còn sớm nữa chúng ta mau về thôi nếu không bị người khác phát hiện sẽ vô cùng phiền phức.

- Ân.

Ngọc Thanh khẽ gật đầu ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành.

- Thiên Hành chàng nhớ bảo trọng.

Lý Thiên Hành định mở miệng mời nàng ở lại qua đêm nhưng lại cảm thấy có chút không ổn nên chỉ có thể gật đầu nhìn nàng bị tiểu bạo nữ kéo đi.

Hắn tiếng vào bên trong giới chỉ đi đến chỗ của hắc sắc phi ưng, vừa tới nơi thì nhìn thấy một con vật như đà điểu đang bị một sợi kim tơ trói chặc.

- Sao chỉ còn bao nhiêu đây thôi?

Nếu không phải thần thư khẳng định trước mặt hắn là hắc sắc phi ưng thì bản thân hắn cũng không dám tin tưởng, hắc sắc phi ưng lúc trước to như một cái máy bay, bộ lông đen mướt, trên đầu có một cái sừng nhọn, hai mắt như lồng đèn, vuốt đen như sắt trong uy vũ biết bao nhiêu vậy mà bây giờ không khác gì một con đà điểu, cổ lại không có lấy một cọng lông, hai mắt xẹp lép, miệng há rộng như tắc kè, chân lại giống gà nồi, vuốt lại giống như vịt.

- Đây là lột xác trong truyền thuyết sao?

Hắc sắc phi ưng sao khi dùng dưỡng hồn quả không ngờ lại đột phá lên ngũ cấp đúng là làm cho hắn ngoài ý muốn, yêu thú một khi tiến vào ngũ cấp có thể biến lớn nhỏ tùy thích.

Lý Thiên Hành tiến lại gần hắc sắc phi ưng dựa theo chỉ dẫn của thần thư bắt đầu thiết lập khế ước, hắc sắc phi ưng bị kim tơ trói chặc không có khả năng sử dụng linh lực, ngoại trừ cơ thể đạt đến trình độ ngũ cấp yêu thú ra toàn bộ những thứ còn lại giống như phàm thú thông thường.

- Người theo hương hoa mây mù giăng lối làn sương khói phôi phai nâng bước ai xa rời...

Sao khi hoàn thành khế ước hắn liền đánh thức con đà điểu trước mặt, hắc sắc phi ưng vừa tĩnh lại khẽ lắc mình vài cái sao đó bắt đầu vùng vẫy khỏi kim tơ.

- Tiểu ưng không thấy ai đang đứng trước mặt hay sao?

Lý Thiên Hành hai tay chấp sao lưng một bộ dáng tiên phong đạo cốt được hắn tái hiện, hắc sắc phi ưng khẽ liếc nhìn hắn một cái sao đó lại tiếp tục vùng vẫy, Lý Thiên Hành khẽ nhíu mày.

- Đúng rồi vẫn chưa khởi động khế ước.

Thần thức của hắn vừa tiếp xúc với khế ước hắc sắc phi ưng lập tức đứng im, hai mắt hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt, Lý Thiên Hành thu hồi kim tơ hắn lập tức cảm giác được một cổ khí tức đáng sợ từ trên người hắc sắc phi ưng phát ra.

- Ngũ cấp yêu thú đúng là lợi hại, khí tức này còn mạnh hơn so với lão viện trưởng chỉ kém boss tàn thư các một chút mà thôi.

Hắn dựa vào chỉ dẫn của thần thư bắt đầu câu thông với hắc sắc phi ưng, sao khi dụ dỗ một lúc hắn liền trèo lên thân phi ưng.

- Tiểu hắc mau biến ra bản thể của người cho ta xem.

Hắc sắc phi ưng rống một tiếng cất cánh bay lên, đôi cánh lớn dang rộng hơn 50 trượng mỗi lần phi ưng vỗ cánh không khí xung quanh xuất hiện từng trận gió lốc, Lý Thiên Hành ngồi trên lưng phi ưng hai tay hắn nắm lấy hai sợi lông cảm giác vô cùng hưng phấn.

- Thì ra đây là cảm giác lái máy bay sao hắc hắc… đúng là quá đã hôm nào rãnh rỗi nhất định phải đưa Ngọc Thanh đi vài vòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện