Phủ thành chủ là địa bàn và là nơi ở của mình, thế nhưng sao vẫn khiến nó thần bí chứ? Điều này không thể khiến Trân Trường An không hoài nghỉ thành chủ Tu La đã làm gì khuất tất, nếu không sao lại làm như thế?
Ngụy Phong Đường nghe Trần Trường An nói vậy bèn cười gượng đáp lại, đừng nói là Trần Trường An, đến cả những thuộc hạ như bọn họ cũng khó hiểu, chỉ là họ không dám thẳng thắn như Trần Trường An mà thôi.
“Khụ khụ, thành chủ đại nhân đang ở bên trong đợi ngươi, ngươi vào trước đi”, Ngụy Phong Đường dùng tiếng ho khan che đi sự xấu hổ.
“Được, vậy ta sẽ đi gặp vị thành chủ của các ngươi”.
“Đúng rồi, các ngươi có biết dáng vẻ của thành chủ ra sao không?”
Trân Trường An vừa đi vài bước thì bỗng quay đầu lại hỏi một câu khiến Ngụy Phong Đường sửng sốt.
“Được rồi, ta hiểu”.
Tuy Ngụy Phong Đường còn chưa kịp trả lời nhưng từ ánh mắt đầy do dự của hắn, Trần Trường An đã nhận được đáp án mình cần.
Hắn ta cũng chưa từng thấy mặt thật của thành chủ Tu La.
Nếu đã gặp rồi thì Ngụy Phong Đường không cần do dự bởi vì Trần Trường An sẽ gặp thành chủ Tu La ngay sau đó.
Sở dĩ hắn ta do dự là bởi chính hắn ta cũng không biết nên trả lời thế nào.
Trần Trường An đi đến ngọn núi giả bên cạnh, phát hiện trong núi có một con đường hầm bí mật.
Chỉ có điều, cửa đường hầm không quá bí ẩn, vậy nên mục đích tồn tại của nó là gì?
Trần Trường An không nghĩ nhiều, trong đường hầm đã được châm đèn sáng trưng, Trần Trường An đi thẳng về phía trước, đến cuối phát hiện ra trong đây có một không gian rất rộng rãi.
Không gian này được trang hoàn như một căn phòng, ổn nhưng không quá xa hoa toát lên vẻ cổ kính, không khí bên trong còn thoang thoảng mùi thơm ngát.
Đằng sau một cái bình phong có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo mặt hắc bào, không nhận ra nam hay nữ.
Nhưng Trần Trường An liếc mắt là nhận ra ngay hắc bào đó giống hệt với cái mình thấy trong căn nhà gỗ kia.
“Tu La?”, Trần Trường An dò xét hỏi thử. “Đúng thế, là ta”.
“Ngươi muốn có được huy chương tử kim là để gặp ta sao?”
Giọng của người nọ rất trầm giống đang cố tình khống chế.
Thành chủ Tu La không chỉ có dáng vẻ bí ẩn mà đến giọng nói cũng luôn được ngụy trang.
Trân Trường An không trả lời mà đi lướt qua bình phong, đến đối diện Tu La rồi ngồi xuống.
Không thể không nói, tấm hắc bào của Tu La che rất kín kẽ, cho dù là ngồi đối diện cũng không cách nào thấy được dáng vẻ của hắn ta, đến cả làn da hay dù chỉ là ánh mắt cũng không lộ ra.
Đây là do làm nhiều việc khuất tất nên sợ hãi người ta bắt à?
Chỉ thế mà không dám gặp ai cả sao?
“Có cần phải che kĩ vậy không?”
“Thật ra ta có vài phán đoán về thân phận của ngươi rồi”.
“Hay là chúng ta mở lòng thẳng thắn trò chuyện với nhau nhé?”, Trần Trường An nhẹ nhàng cười nói.
“Thế à?”
“Trong thành Bất Quy không một ai biết được thân phận của ta, ngươi chỉ mới đến đây không lâu, vậy mà lại có suy đoán ư?”
“Ta thật sự muốn biết suy đoán của ngươi là gì?”, từ giọng của Tu La không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngươi ở thành Bất Quy lâu như vậy mà vẫn không một ai biết thân phận của ngươi, ngươi làm việc này rất tốt”.
“Người cẩn thận ắt sẽ có lúc bất cẩn, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra vài manh mối”.
“Phải không nhỉ, bà chủ”, Trần Trường An cười nhàn nhạt nói.
Khi Trần Trường An nói ra hai chữ bà chủ, cơ thể Tu La xảy ra thay đổi nho nhỏ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn bị Trần Trường An nắm bắt.
Một lát sau, Tu La cởi bộ hắc bào trên người xuống, lộ ra gương mặt thật của bản thân, đó rõ ràng chính là bà chủ của Khoái Hoạt Lâu.
Ngụy Phong Đường nghe Trần Trường An nói vậy bèn cười gượng đáp lại, đừng nói là Trần Trường An, đến cả những thuộc hạ như bọn họ cũng khó hiểu, chỉ là họ không dám thẳng thắn như Trần Trường An mà thôi.
“Khụ khụ, thành chủ đại nhân đang ở bên trong đợi ngươi, ngươi vào trước đi”, Ngụy Phong Đường dùng tiếng ho khan che đi sự xấu hổ.
“Được, vậy ta sẽ đi gặp vị thành chủ của các ngươi”.
“Đúng rồi, các ngươi có biết dáng vẻ của thành chủ ra sao không?”
Trân Trường An vừa đi vài bước thì bỗng quay đầu lại hỏi một câu khiến Ngụy Phong Đường sửng sốt.
“Được rồi, ta hiểu”.
Tuy Ngụy Phong Đường còn chưa kịp trả lời nhưng từ ánh mắt đầy do dự của hắn, Trần Trường An đã nhận được đáp án mình cần.
Hắn ta cũng chưa từng thấy mặt thật của thành chủ Tu La.
Nếu đã gặp rồi thì Ngụy Phong Đường không cần do dự bởi vì Trần Trường An sẽ gặp thành chủ Tu La ngay sau đó.
Sở dĩ hắn ta do dự là bởi chính hắn ta cũng không biết nên trả lời thế nào.
Trần Trường An đi đến ngọn núi giả bên cạnh, phát hiện trong núi có một con đường hầm bí mật.
Chỉ có điều, cửa đường hầm không quá bí ẩn, vậy nên mục đích tồn tại của nó là gì?
Trần Trường An không nghĩ nhiều, trong đường hầm đã được châm đèn sáng trưng, Trần Trường An đi thẳng về phía trước, đến cuối phát hiện ra trong đây có một không gian rất rộng rãi.
Không gian này được trang hoàn như một căn phòng, ổn nhưng không quá xa hoa toát lên vẻ cổ kính, không khí bên trong còn thoang thoảng mùi thơm ngát.
Đằng sau một cái bình phong có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo mặt hắc bào, không nhận ra nam hay nữ.
Nhưng Trần Trường An liếc mắt là nhận ra ngay hắc bào đó giống hệt với cái mình thấy trong căn nhà gỗ kia.
“Tu La?”, Trần Trường An dò xét hỏi thử. “Đúng thế, là ta”.
“Ngươi muốn có được huy chương tử kim là để gặp ta sao?”
Giọng của người nọ rất trầm giống đang cố tình khống chế.
Thành chủ Tu La không chỉ có dáng vẻ bí ẩn mà đến giọng nói cũng luôn được ngụy trang.
Trân Trường An không trả lời mà đi lướt qua bình phong, đến đối diện Tu La rồi ngồi xuống.
Không thể không nói, tấm hắc bào của Tu La che rất kín kẽ, cho dù là ngồi đối diện cũng không cách nào thấy được dáng vẻ của hắn ta, đến cả làn da hay dù chỉ là ánh mắt cũng không lộ ra.
Đây là do làm nhiều việc khuất tất nên sợ hãi người ta bắt à?
Chỉ thế mà không dám gặp ai cả sao?
“Có cần phải che kĩ vậy không?”
“Thật ra ta có vài phán đoán về thân phận của ngươi rồi”.
“Hay là chúng ta mở lòng thẳng thắn trò chuyện với nhau nhé?”, Trần Trường An nhẹ nhàng cười nói.
“Thế à?”
“Trong thành Bất Quy không một ai biết được thân phận của ta, ngươi chỉ mới đến đây không lâu, vậy mà lại có suy đoán ư?”
“Ta thật sự muốn biết suy đoán của ngươi là gì?”, từ giọng của Tu La không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngươi ở thành Bất Quy lâu như vậy mà vẫn không một ai biết thân phận của ngươi, ngươi làm việc này rất tốt”.
“Người cẩn thận ắt sẽ có lúc bất cẩn, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra vài manh mối”.
“Phải không nhỉ, bà chủ”, Trần Trường An cười nhàn nhạt nói.
Khi Trần Trường An nói ra hai chữ bà chủ, cơ thể Tu La xảy ra thay đổi nho nhỏ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn bị Trần Trường An nắm bắt.
Một lát sau, Tu La cởi bộ hắc bào trên người xuống, lộ ra gương mặt thật của bản thân, đó rõ ràng chính là bà chủ của Khoái Hoạt Lâu.
Danh sách chương