Trần Trường An đang định rời đi thì bỗng nhiên nhận thấy có người đang tiến vào trong đường hầm này.
Không chỉ mỗi Trần Trường An mà hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu cũng nhận ra.
Hai người nhướng mày, dù sao các nàng đã dặn dò không có mệnh lệnh thì không một ai được phép tiến vào đường hầm này.
“Người đến là một trong tam đại thống soái của thành Bất Quy, Lương Việt”, Mộ Dung Khinh Nhu nói với Trần Trường An.
Hắn biết thành Bất Quy có ba vị thống soái, nhưng chẳng qua không biết ai thôi.
Lương Việt là một trong số đó, tu vi đã đạt tới Động Hư Cảnh tâng thứ chín đỉnh phong.
Trân Trường An vẫn luôn hiếu kỳ, ngoại trừ thành chủ Tu La thần bí ra, tại sao tu vi của những người khác lại không đột phá đến Chí Tôn Cảnh.
Nhưng sau khi biết chân tướng, Trần Trường An mới hiểu, đó là bởi thời gian xuất hiện của thành Bất Quy quá ngắn, những người này cũng chỉ là nhân tài được mời gọi sau khi thành Bất Quy xuất hiện mà thôi.
Người có thể đào tạo có thể nói đã ít lại còn ít hơn.
Trong mấy thế lực lớn tại khu Hỗn Loạn, thành Bất Quy là yếu nhất, hơn nữa người sống ở nơi đây phần lớn đều là loại thích an nhàn.
“Thuộc hạ của ngươi không biết phép tắc vậy sao?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Chưa từng có chuyện đó, sợ rằng đã xảy ra chuyện gì”.
Tuy rằng Lương Việt xông vào trong đường hầm nhưng không hề liều lĩnh mà đứng đợi bên ngoài mật thất.
“Thuộc hạ Lương Việt có việc cần báo”.
“Việc gì?”
Mộ Dung Khinh Nhu đã quen với việc ngụy trang, khi đối diện với người khác đều sẽ mặc hắc bào vào theo bản năng rồi thay đổi giọng nói.
Thấy cảnh đó, Trần Trường An không nói gì, dù sao có vài việc không thể thay đổi một sớm một chiều.
“Thị Huyết Minh phái người tới truyền tin mời thành Bất Quy chúng ta tham dự đại hội phong vương!”
Đại hội phong vương? Là cái gì thế?
Từ xưa tới nay hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu chưa từng nghe nói còn có chuyện như vậy, Thị Huyết Minh này đang muốn làm gì đây?
“Chỉ có thế à?”, Mộ Dung Khinh Nhu hỏi.
“Vâng”.
“Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà ngươi dám tự ý xông vào đường hầm ư?”
Giọng Mộ Dung Khinh Nhu rất trầm, thoáng xen lẫn một chút tức giận, điều này khiến Lương Việt đứng bên ngoài run người, vội vàng quỳ xuống.
“Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ”.
“Hừ, thân là một trong tam đại thống soái của thành Bất Quy, ngươi chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao?”
“Chỉ một tin tức Thị Huyết Minh mang đến đã khiến ngươi hoang mang rối loạn rồi à2”
Điều khiến Mộ Dung Khinh Nhu thật sự phẫn nộ ấy là dũng khí của Lương Việt, sao hắn ta lại sợ hãi Thị Huyết Minh như vậy?
Nếu tương lai sau này thành Bất Quy xảy ra xung đột với Thị Huyết Minh, sợ rằng tuy Lương Việt là thống soái nhưng lại không thể gánh vác trách nhiệm của mình.
“Thưa... xin thành chủ nguôi giận”.
Không chỉ mỗi Trần Trường An mà hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu cũng nhận ra.
Hai người nhướng mày, dù sao các nàng đã dặn dò không có mệnh lệnh thì không một ai được phép tiến vào đường hầm này.
“Người đến là một trong tam đại thống soái của thành Bất Quy, Lương Việt”, Mộ Dung Khinh Nhu nói với Trần Trường An.
Hắn biết thành Bất Quy có ba vị thống soái, nhưng chẳng qua không biết ai thôi.
Lương Việt là một trong số đó, tu vi đã đạt tới Động Hư Cảnh tâng thứ chín đỉnh phong.
Trân Trường An vẫn luôn hiếu kỳ, ngoại trừ thành chủ Tu La thần bí ra, tại sao tu vi của những người khác lại không đột phá đến Chí Tôn Cảnh.
Nhưng sau khi biết chân tướng, Trần Trường An mới hiểu, đó là bởi thời gian xuất hiện của thành Bất Quy quá ngắn, những người này cũng chỉ là nhân tài được mời gọi sau khi thành Bất Quy xuất hiện mà thôi.
Người có thể đào tạo có thể nói đã ít lại còn ít hơn.
Trong mấy thế lực lớn tại khu Hỗn Loạn, thành Bất Quy là yếu nhất, hơn nữa người sống ở nơi đây phần lớn đều là loại thích an nhàn.
“Thuộc hạ của ngươi không biết phép tắc vậy sao?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Chưa từng có chuyện đó, sợ rằng đã xảy ra chuyện gì”.
Tuy rằng Lương Việt xông vào trong đường hầm nhưng không hề liều lĩnh mà đứng đợi bên ngoài mật thất.
“Thuộc hạ Lương Việt có việc cần báo”.
“Việc gì?”
Mộ Dung Khinh Nhu đã quen với việc ngụy trang, khi đối diện với người khác đều sẽ mặc hắc bào vào theo bản năng rồi thay đổi giọng nói.
Thấy cảnh đó, Trần Trường An không nói gì, dù sao có vài việc không thể thay đổi một sớm một chiều.
“Thị Huyết Minh phái người tới truyền tin mời thành Bất Quy chúng ta tham dự đại hội phong vương!”
Đại hội phong vương? Là cái gì thế?
Từ xưa tới nay hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu chưa từng nghe nói còn có chuyện như vậy, Thị Huyết Minh này đang muốn làm gì đây?
“Chỉ có thế à?”, Mộ Dung Khinh Nhu hỏi.
“Vâng”.
“Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà ngươi dám tự ý xông vào đường hầm ư?”
Giọng Mộ Dung Khinh Nhu rất trầm, thoáng xen lẫn một chút tức giận, điều này khiến Lương Việt đứng bên ngoài run người, vội vàng quỳ xuống.
“Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ”.
“Hừ, thân là một trong tam đại thống soái của thành Bất Quy, ngươi chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao?”
“Chỉ một tin tức Thị Huyết Minh mang đến đã khiến ngươi hoang mang rối loạn rồi à2”
Điều khiến Mộ Dung Khinh Nhu thật sự phẫn nộ ấy là dũng khí của Lương Việt, sao hắn ta lại sợ hãi Thị Huyết Minh như vậy?
Nếu tương lai sau này thành Bất Quy xảy ra xung đột với Thị Huyết Minh, sợ rằng tuy Lương Việt là thống soái nhưng lại không thể gánh vác trách nhiệm của mình.
“Thưa... xin thành chủ nguôi giận”.
Danh sách chương