Mắt hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu sáng rực nhìn chằm chằm vào Trần Trường An, ánh mắt kia như đang nói rằng ngươi coi kìa, chúng ta chân thành là thế nên tiền bối ngươi giúp chúng ta chút đi.

“À thì... ta sẽ cân nhắc”.

“Được, vậy tiền bối đã cân nhắc kỹ chưa?”

Hả? Này mà cũng gọi là cân nhắc hả? Không phải các ngươi đang nóng vội quá à?

Trân Trường An lắc đầu bất đắc dĩ, hai chị em này thật khó chơi.

Nhưng bình thường thật tình là Trần Trường An không muốn làm mấy chuyện không có lợi, nhưng hai người họ đã

đưa ngọc cho mình rồi, cũng coi như có chút ơn nghĩa.

Thôi bỏ đi, nể mặt Thai Châu, giúp bọn họ một lần có sao đâu chứ?

“Được, ta đồng ý với các ngươi giải quyết chuyện đại hội phong vương”.

“Nhưng mà sau này ta và thành Bất Quy sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa”.

Hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu nghe Trần Trường An đồng ý bèn nở nụ cười đầy vui vẻ, một trái một phải chạy tới ôm chặt

hắn.

Trần Trường An không ngờ hai người này lại hành động to gan như vậy.

“Cảm ơn tiền bối”.

“Tiền bối, từ nay về sau, ngươi không chỉ không liên quan gì tới thành Bất Quy mà ngươi sẽ chính là chủ nhân thật sự của thành Bất Quy”.

Hả?

Hỏi chấm!

Gì thế!

Sao lại trở thành chủ nhân thật sự rồi?

Các ngươi đang ép buộc hả? Ép buộc đó có hiểu không hả?

Khi Trần Trường An trở lại Khoái Hoạt Lâu, Đại Hoàng là người đầu tiên chạy tới.

“Sao thế? Giống với suy đoán của ngươi không?”, Đại Hoàng tò mò hỏi.

“Ừ, không khác lắm, ngươi còn nhớ người tên Mộ Dung Thiên Hải không?”

“Là người năm ấy lẽo đẽo theo mông chúng ta đòi bái đại ca ấy hả?”

“Đúng, chính là hắn ta, thành chủ thành Bất Quy là cặp chị em Mộ Dung Khinh Nhu và bọn họ là con cháu đời sau của hắn ta”.

“Hóa ra là thế, ngọc đâu? Tìm được chưa?” “Rồi”.

Trần Trường An gật đầu, kể lại một lượt chuyện khi nãy một lần.

“Vậy nên chúng ta còn phải đợi ngươi tham dự xong đại hội phong vương chiến một trận sống còn ở khu Hỗn Loạn này nữa hả?”

“Cũng ổn đấy, ta rất muốn hóng đấy, hy vọng đại hội phong vương này thú vị chút”.

Đại Hoàng chẳng thèm bận tâm lắm, dù sao nó đi theo Trần Trường An chính là để chơi đùa, nó không có mục đích gì hết, Trần Trường An làm gì nó đi theo là được.

“Thằng nhóc Danh Đao kia sao rồi? Sao không ở đây?”, Trần Trường An tò mò hỏi.

“Đến chiến trường huy chương rồi, bảo là phải rèn luyện năng lực thực chiến một chút”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện