“Đến thanh lâu chọn mười cô nương tiếp khách không nói, gọi rượu ngon mỹ vị, ừ thì sành ăn đấy”.

“Nhưng mà cuối cùng lại không trả tiền là sao?”

“Chính nó thì tự chạy trước, bỏ lại thăng nhóc này ở đó”.

“Nếu không phải ta chạy sang thì thằng nhóc này sắp bị người ta đánh chết rồi”.

Mộ Dung Khinh Vũ bó tay hết cách, sao một con chó lại ham thích thanh lâu như thế chứ? Trông Trần Trường An không giống người thông thạo việc này, thế mà bên cạnh lại dắt theo một con chó dê?

Còn về phần Ngô Danh Đao, vừa nhìn là biết thanh niên ngây thơ lần đầu tới đó, một tên thì chột dạ, một tên thì bối rối.

Trân Trường An cười như không cười nhìn sang Đại Hoàng, nó lại vội vàng xạo chó nói: “Không phải ta quên phải trả tiền thôi sao”.

“Huống hồ, đây đâu phải lỗi của ta, nếu Trần Trường An cho ta tiền thì sao ta dám quyt chứ”.

“Ngô Danh Đao ngươi cũng thật là, ta chạy rồi, ngươi không chạy mà ở đó làm gì?”

“Thăng nhóc ngươi đúng là không biết đọc tình hình mà, nếu là Trần Trường An thì chắc chắn hắn sẽ chạy nhanh hơn ta nưa..

Đến lúc này, Đại Hoàng cũng không quên vu oan Trần Trường An.

“Nhưng mà... các nàng nhận ra ngươi”. “Thành Bất Quy không ai không biết nơi này chỉ có một con chó tên Đại Hoàng là thú cưng của Trần Trường An người có huy chương tử kim”.

“Nếu không thì sao các nàng lại tiếp đãi ngươi nhiệt tình như thế”.

“Nếu ta chạy thì chẳng phải các nàng sẽ tìm đến đây sao”, Ngô Danh Đao buồn bực nói.

“Vậy sao ngươi không đánh trả đi, coi người ta đánh ngươi tội chưa kìa”, Đại Hoàng tiếc hận rèn sắt không thành thép nói.

“Đánh không lại, hơn nữa... bên mình vô lý”.

“Ngươi...”

“Được rồi!"

Trần Trường An thở dài thườn thượt, trông rất đáng sợ.

“Bọn họ tiêu bao nhiêu tiền ở thanh lâu thế?”, Trần Trường An chán đời hỏi.

“Không cần, ta đã trả rồi, bọn họ sẽ không đến đây tìm ngươi đâu”, Mộ Dung Khinh Vũ cười nói.

Trần Trường An gật đầu, sau đó bảo Ngô Danh Đao về nghỉ ngơi một chút.

“Đại Hoàng, nhớ kỹ đó, không được có lần sau”.

“Cho dù ngươi định chạy thì cũng phải dẫn theo Ngô Danh Đao”.

“Bỏ lại chẳng phải chừa nhược điểm cho người ta sao?”

“Nếu không thì ta có thể chối không chịu nhận tội rồi đúng không?”. đam mỹ hài

“Ngươi ra ngoài không cầm theo não hả?”

Lời nói của Trần Trường An khiến Mộ Dung Khinh Vũ ngơ ngác, hóa ra các ngươi giáo dục theo hình thức đó.

Chẳng trách ngươi lại dạy Đại Hoàng thành cái nết như thế, ngươi dạy tốt quá.

“Hì hì hì, ta không nhớ á”. “Cũng là ngươi suy nghĩ cẩn thận, sau này, ta..."

“Khụ khụ, cái gì chứ, ta chính trực như vậy sao có thể đến thanh lâu chứ, lúc đó là ta bị kẻ gian che mắt”.

“Không đi, không đi”.

Thấy sắc mặt Trần Trường An hơi lạ, Đại Hoàng cũng vội vàng đổi giọng.

“Khiến ngươi chê cười rồi, bình thường Đại Hoàng không như vậy đâu, bị kẻ gian che mắt đấy”, Trần Trường An cười nói.

Kẻ gian che mắt hả?

Mộ Dung Khinh Vũ chỉ cười mà không nói gì, nhưng ánh mắt nàng ta đã nói lên tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện