"Đàn ông bình thường".

Hả? Có ý gì, trước kia ngươi không bình thường sao? "Vậy sao trước kia ngươi lại không như thế?"

"Nói nhảm, nhiều năm qua, chúng ta đã quen biết được bao nhiêu người phụ nữ?"

Ồ!

Hình như đúng là có chuyện như vậy, đa số người mà Trần Trường An tiếp xúc đều là đàn ông.

Không đúng, có một người khác!

"Trường Tôn Tích Tuyết, nàng ta không phải phụ nữ sao?", Đại Hoàng phản bác.

"Ngươi có bị bệnh không, mẹ nó mỗi ngày nàng ta đều đuổi giết ta, chứ không phải mỗi ngày đều theo đuổi ta".

"À, đúng, có đạo lý!"

"Không nhiều lời với ngươi nữa, ta đi về nghỉ trước đây".

"Haiz, đúng là quá mệt mỏi".

Nhìn dáng vẻ đắc ý này của Trần Trường An, Đại Hoàng bu môi khinh thường, còn kêu mệt mỏi, khoe khoang, mẹ nó đúng là biết khoe khoang!

Trần Trường An vừa về phòng không bao lâu, Cố Tiên Nhi liền đi đến gõ cửa.

Nhìn thấy Gố Tiên Nhi, Trần Trường An sững sờ, lúc này vẻ mặt của Cố Tiên Nhi hình như có chút đắn đo, cũng có chút cô đơn.

"Sao vậy?", Trần Trường An không hiểu hỏi. ngôn tình ngược

Cố Tiên Nhi nhìn chằm chăm Trần Trường An một hồi, hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Công tử, ta cũng được, vì sao không phải ta?"

Hả?

Nha đầu này...

"Ngươi không giống các nàng".

"Không giống? Không giống chỗ nào?"

Nói xong, Cố Tiên Nhi liền nhìn từ trên xuống dưới cơ thể của mình, giống như đang nói, các nàng có cái gì, ta cũng có, vì sao lại không giống? Bởi vì các nàng là hai người sao?

"Ta không phải có ý đó”.

"Ngươi còn nhỏ tuổi, huống hồ, bây giờ ngươi nên cố gắng tu luyện".

“Những chuyện khác, chờ sau này hãy nói, tạm thời đừng nghĩ đến những thứ này nữa", Trần Trường An bất đắc dĩ nói.

"Hóa ra là như vậy".

"Vậy sau này, liệu ta có thể..."

Nói đến đây, Cố Tiên Nhi hơi đỏ mặt, mình như thế liệu có quá lỗ mãng hay không? Công tử có thể cho răng mình là một

người phụ nữ xấu tính hay không?

Ai nha, hôm nay mình bị làm sao vậy? Tại sao lại phải nói ra những lời này?

Xong rồi, công tử sẽ không xem thường mình chứ?

Dũng khí lúc mới đi vào, lúc này đã biến mất không còn gì, Cố Tiên Nhi cũng không biết hôm nay vì sao mình lại như vậy nữa.

Nhưng hôm qua Trần Trường An không về cả đêm, nàng †a cũng không ngủ cả đêm, loại cảm giác thương tâm mất mát ngạt thở kia khiến nàng ta vô cùng đau khổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện