"Ta nghỉ ngờ chuyện này cũng có liên quan đến đại hội phong vương của Thị Huyết Minh. Nếu Trần Trường An tiếp nhận chức thành chủ thì có lẽ phần thắng sẽ cao hơn một chút".
"Nếu như... Nếu như Trần Trường An trấn áp tất cả trong đại hội phong vương này thì chẳng phải hắn sẽ trở thành vương giả của khu Hỗn Loạn sao?"
"Vậy thành Bất Quy của chúng ta...
Hít!
Nghe vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nếu thực sự như thế thì thành Bất Quy có thể sẽ trở nên khác với hiện tại.
Không dễ để tìm thấy một thiên đường ở nơi tan nát, nơi không ngừng giết chóc như Khu Hỗn Loạn, thành Bất Quy sợ rằng là nơi duy nhất, nhưng tất cả mọi người đều biết các thế lực lớn khác đều đang để mắt đến thành Bất Quy.
Nhưng nếu như Trần Trường An có thể trở thành vua Hỗn Loạn thì còn ai dám mơ tưởng đến thành Bất Quy nữa? "Đi nhanh, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt, nghênh đón vị thành chủ mới này một chút".
"Đúng, chúng ta nhất định phải đến đó. Sau này chúng ta có thể sống ổn định ở thành Bất Quy hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào Trần Trường An".
"Đi, đi ngay bây giờ!"
Ngày càng có nhiều người tham gia vào đội ngũ nghênh đón, mọi người từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung tại Khoái Hoạt Lâu.
Đoạn đường này, đám người Lương Việt cũng sợ hãi, bọn họ đều biết Trần Trường An rất nổi tiếng ở thành Bất Quy, nhưng không ngờ được độ nổi tiếng của Trần Trường An lại cao như vậy.
Hơn nữa, tại sao những người này nghe được tin Trần Trường An sẽ tiếp nhận chức thành chủ thì lại hưng phấn đến thế?
"Đi ra ngoài đi, đều đến nghênh đón ngươi đấy".
"Ngươi xem hai người này quan tâm thế nào, chức vị thành chủ cũng giao cho ngươi".
"Đây thực sự là dâng hiến hết tất cả cho ngươi", Đại Hoàng nhìn Trần Trường An, cười xấu xa trêu chọc.
Làm sao có thể giấu diếm được những chuyện xảy ra bên ngoài với Đại Hoàng, chỉ là nó không nói gì, đến khi Trần Trường An phát hiện ra thì cục diện đã vượt quá tầm kiểm soát.
"Này, hai người này thật đúng là". "Thôi quên đi, làm thành chủ cũng không phải không có khả năng. Dù sao cũng không có người quy định thành chủ nhất định phải ở lại thành Bất Quy, đúng không?”
Trần Trường An khế mỉm cười, sau đó bước ra khỏi Khoái Hoạt Lâu.
Khi Trần Trường An xuất hiện trước mặt mọi người, tiếng. reo hò như núi gầm và sóng thần truyền đến từ bốn phía.
"Thành chủi” "Thành chủi" "Thành chủi"
Trần Trường An chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua những người xung quanh, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Cảnh tượng như vậy khiến hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu cũng giật mình.
Trần Trường An ở thành Bất Quy đã có uy vọng và lực uy hiếp đáng sợ như vậy rồi sao?
Nếu Trần Trường An thực sự có ý này, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ không từ chức thì chức thành chủ cũng sẽ thuộc về hẳn thôi.
Trong lòng Mộ Dung Khinh Nhu cũng tràn đầy cảm xúc, may mản là lựa chọn của nàng ta sáng suốt, hành động cũng đủ nhanh chóng, nếu không thì nàng ta đã thực sự bỏ lỡ một bảo vật nhân gian!
"Nếu như... Nếu như Trần Trường An trấn áp tất cả trong đại hội phong vương này thì chẳng phải hắn sẽ trở thành vương giả của khu Hỗn Loạn sao?"
"Vậy thành Bất Quy của chúng ta...
Hít!
Nghe vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nếu thực sự như thế thì thành Bất Quy có thể sẽ trở nên khác với hiện tại.
Không dễ để tìm thấy một thiên đường ở nơi tan nát, nơi không ngừng giết chóc như Khu Hỗn Loạn, thành Bất Quy sợ rằng là nơi duy nhất, nhưng tất cả mọi người đều biết các thế lực lớn khác đều đang để mắt đến thành Bất Quy.
Nhưng nếu như Trần Trường An có thể trở thành vua Hỗn Loạn thì còn ai dám mơ tưởng đến thành Bất Quy nữa? "Đi nhanh, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt, nghênh đón vị thành chủ mới này một chút".
"Đúng, chúng ta nhất định phải đến đó. Sau này chúng ta có thể sống ổn định ở thành Bất Quy hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào Trần Trường An".
"Đi, đi ngay bây giờ!"
Ngày càng có nhiều người tham gia vào đội ngũ nghênh đón, mọi người từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung tại Khoái Hoạt Lâu.
Đoạn đường này, đám người Lương Việt cũng sợ hãi, bọn họ đều biết Trần Trường An rất nổi tiếng ở thành Bất Quy, nhưng không ngờ được độ nổi tiếng của Trần Trường An lại cao như vậy.
Hơn nữa, tại sao những người này nghe được tin Trần Trường An sẽ tiếp nhận chức thành chủ thì lại hưng phấn đến thế?
"Đi ra ngoài đi, đều đến nghênh đón ngươi đấy".
"Ngươi xem hai người này quan tâm thế nào, chức vị thành chủ cũng giao cho ngươi".
"Đây thực sự là dâng hiến hết tất cả cho ngươi", Đại Hoàng nhìn Trần Trường An, cười xấu xa trêu chọc.
Làm sao có thể giấu diếm được những chuyện xảy ra bên ngoài với Đại Hoàng, chỉ là nó không nói gì, đến khi Trần Trường An phát hiện ra thì cục diện đã vượt quá tầm kiểm soát.
"Này, hai người này thật đúng là". "Thôi quên đi, làm thành chủ cũng không phải không có khả năng. Dù sao cũng không có người quy định thành chủ nhất định phải ở lại thành Bất Quy, đúng không?”
Trần Trường An khế mỉm cười, sau đó bước ra khỏi Khoái Hoạt Lâu.
Khi Trần Trường An xuất hiện trước mặt mọi người, tiếng. reo hò như núi gầm và sóng thần truyền đến từ bốn phía.
"Thành chủi” "Thành chủi" "Thành chủi"
Trần Trường An chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua những người xung quanh, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Cảnh tượng như vậy khiến hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu cũng giật mình.
Trần Trường An ở thành Bất Quy đã có uy vọng và lực uy hiếp đáng sợ như vậy rồi sao?
Nếu Trần Trường An thực sự có ý này, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ không từ chức thì chức thành chủ cũng sẽ thuộc về hẳn thôi.
Trong lòng Mộ Dung Khinh Nhu cũng tràn đầy cảm xúc, may mản là lựa chọn của nàng ta sáng suốt, hành động cũng đủ nhanh chóng, nếu không thì nàng ta đã thực sự bỏ lỡ một bảo vật nhân gian!
Danh sách chương