Cảm nhận được kiếm ý mạnh mẽ của Trần Trường An, mắt thiếu niên sáng lên, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

“Kiếm ý, đây là kiếm ý”. “Ngươi cảm nhận được gì không?”, Trần Trường An hỏi.

Nghe vậy, thiếu niên từ từ nhằm mắt lại, cẩn thận cảm nhận kiếm ý mà Trần Trường An phóng ra.

“Trần huynh làm vậy là sao? Hän coi trọng thiếu niên này tới mực tự tay chỉ bảo luôn ư?”

Lúc này, Phương Vân Khê cũng đi tới bên cạnh Đại Hoàng, hết sức tò mò về chuyện Trần Trường An đang làm.

“Ta không biết nữa, đôi khi ta cũng không đoán ra hắn muốn làm gì”.

“Có điều, dựa vào hiểu biết của ta về hẳn thì đúng là hẳn khá hứng thú với thiếu niên này”.

“Ồ, thiếu niên này... Ngộ tính tốt thật đấy!”

Đột nhiên, Phương Vân Khê phát ra, đứng trong kiếm ý của Trần Trường An, thiếu niên này lại lĩnh ngộ ra kiếm ý của bản thân.

Ngộ tính của thiếu niên này quả là đáng gờm! “Kiếm ý, ta cũng lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!” Thiếu niên từ từ mở mắt, ánh mắt ngập tràn hưng phấn,

hẳn ta không ngờ rằng mình lại lĩnh ngộ được kiếm ý nhanh như vậy.

“Vốn ngươi đã chạm tới gần kiếm ý rồi, chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi”.

“Cho dù hôm nay không có ta thì không quá một tháng nữa, chắc hẳn ngươi cũng sẽ tự lĩnh ngộ ra kiếm ý của mình”, Trần Trường An cười khẽ nói.

“Cảm ơn huynh đài giúp đỡ”.

“Thật không ngờ thành tựu về kiếm đạo của huynh đài đã tới mức này rồi”.

“Vừa rồi đã đắc tội huynh nhiều, hi vọng huynh bỏ quá chơ”, thiếu niên áy náy nói.

“Không sao”.

“Ngươi có sư thừa chưa?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Ta không có sư thừa”, thiếu niên lắc đầu, lộ vẻ cô đơn.

Không có sư thừa? Nói cách khác, từ trước tới giờ, thiếu niên này đều tự tu luyện một mình ư? Tu luyện một mình không người hướng dẫn mà có thể đạt tới mức này, cả thiên phú lẫn ngộ tính của người này đều cực kỳ hiếm thấy.

“Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ”.

Nghe vậy, thiếu niên ngẩn người, Phương Vân Khê cũng điếng người.

Trần Trường An thật sự muốn thu đồ đệ ư? Tiểu tử này vớ được vận may kiểu chó gì vậy?

“Ta biết ngay mà, không đời nào hắn lại vô duyên vô cớ

có lòng tốt như vậy đâu, quả nhiên là vì hẳn muốn thu đồ đệ”, mặc dù Đại Hoàng cũng kinh ngạc nhưng nó không bất ngờ.

Lúc này, thiếu niên có phần bối rối nhìn về phía Trần Trường An, bái sư một người tầm tuổi mình ư?

Hơn nữa tu vi của người này... Thân Thông Cảnh tầng thứ nhất thì thấp quá phải không?

“Ôi trời, tiểu tử này còn do dự cái gì nữa chứ? Chuyện tốt như vậy người khác cầu còn chẳng được, vậy mà hản ta lại còn do dự nữa ư?”

Thấy thiếu niên cứ do dự mãi, Phương Vân Khê chỉ hận không thể chạy lại đâm sưng mũi hẳn ta, gặp được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế mà còn suy nghĩ cái gì nữa?

“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”, sau một lát, thiếu niên cau mày hỏi.

“Hỏi đi”. “Tại sao ta phải bái ngươi làm sư phụ?” Nghe thiếu niên hỏi vậy, Trần Trường An mỉm cười đáp:

“Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, hơn nữa có thể làm ngươi mạnh hơn!”

“Được!”

“Sự học không phân thứ tự trước sau, ai giỏi hơn thì người đó là sư phụ”.

“Ta bằng lòng bái ngài làm sư phụ”.

“Đệ tử Diệp Tri Thu bái kiến sư phụ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện