Trăng treo đỉnh đầu.

Trên Tiểu Vân Phong tĩnh lặng, Diệp Tri Thu đang tập trung tu luyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền tới bèn từ từ mở mắt ra.

“Ai?”

“Lục Vân”.

Lục Vân? Con trai tông chủ Thanh Vân Tông ư?

Diệp Tri Thu không ngờ rằng con trai tông chủ Thanh Vân Tông lại ghé thăm mình vào đêm khuya vắng lặng.

Diệp Tri Thu đẩy cửa gỗ bước ra, Lục Vân đang đứng đợi ngoài cửa, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn ta.

“Lần này Lục công tử đến đây có việc gì thế?”, Diệp Tri Thu bình tĩnh hỏi.

Lục Vân cẩn thận quan sát Diệp Tri Thu một phen, chân mày sắc bén, dáng vẻ đoan chính, quả thật là một nhân tài.

Nhất là tu vi của người nọ đã đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm rồi, đây là chuyện Lục Vân không ngờ nhất.

“Ngươi là Diệp Tri Thu phải không?” “Ta biết ngươi”.

“Việc làm trước kia của Cẩm Tú thật không phải phép, sau này ta mới biết được”.

“Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, sắp tới sẽ đến ngày bọn ta thành thân, ta không muốn gặp chuyện phiền phức”.

“Nếu lòng ngươi không sinh oán thán, ta có thể thay mặt xin lỗi ngươi, có lẽ ngươi muốn bồi thường gì ta cũng chấp nhận”.

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thái độ của Lục Vân khiến Diệp Tri Thu rất sửng sốt, dân gian có câu không ai đánh người đang cười, hắn ta thể hiện thiện ý của mình ra rồi, Diệp Tri Thu cũng không nói gì thêm.

“Ta không cần bồi thường gì hết”.

“Lần này ta đến Thanh Vân Tông không phải để báo thù gì đó”.

“Ta chỉ muốn chứng minh bản thân mình trong hội võ mà thôi, không hơn không kém”.

Nghe Diệp Tri Thu nói thế, Lục Vân hiểu Diệp Tri Thu muốn chứng minh với những người khác rằng mình không phải kẻ tệ hại trong hội võ này.

Nhưng đây chẳng phải đang nói là Tào Cẩm Tú có mắt không tròng sao?

Vậy mình đang làm gì chứ?

Vốn dĩ bọn họ mở lôi đài là định tạo thế cho Tào Cẩm Tú, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Tri Thu, Lục Vân linh cảm Tào Cẩm Tú chưa chắc là đối thủ của Diệp Tri Thu.

Như vậy bọn họ làm không công một hồi lại giúp cho Diệp Tri Thu ư?

“Tuy nói ngươi làm thế chẳng có ác ý gì nhưng vả thẳng mặt Tào Cẩm Tú như thế, đồng thời vả cả mặt thiếu tông chủ Thanh Vân Tông ta nữa”.

“Chi bằng lùi một bước có được không?”, Lục Vân chau mày hỏi. Lùi một bước là sao?

Diệp Tri Thu khó hiểu nhìn Lục Vân không biết hắn ta đang có ý gì. “Ngươi đừng tham gia hội võ lần này”.

“Đợi đến khi ta thành hôn xong, ta sẽ phái người đích thân đến cửa Diệp gia, vấn hồi mặt mũi cho Diệp gia các ngươi, được không?”, Lục Vân từ tốn hỏi.

Dưới góc nhìn của Lục Vân, bản thân hắn ta là thiếu tông chủ, nhượng bộ đến vậy rồi Diệp Tri Thu cũng không thể không nể mặt chứ nhỉ?

Nhưng câu trả lời của Diệp Tri Thu chính là lắc đầu nhẹ nhàng.

Diệp Tri Thu không thể chấp nhận cách làm của Lục Vân, bởi vì làm thế cũng không thể vãn hồi thể diện của Diệp gia.

Sau khi thành hôn, người của của Thanh Vân Tông đến cửa chào Diệp gia, đây là ý gì?

Là thương hại ư? Hay là lòng bố thí?

Mặc kỳ là gì thì Diệp gia đều sẽ trở thành trò cười của người khác và Diệp Tri Thu hắn ta cũng là trò hề.

Diệp Tri Thu chẳng muốn tranh giành thứ gì, nhưng có một số việc phải làm nếu không nó sẽ trở thành khúc mắc gắn chặt cả đời mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện