Một câu nói này của Lục Thanh Vân khiến tất cả mọi người của Thanh Vân Tông đều đổ mồ hôi như mưa, đây chính là Thanh Vân lão tổ, một câu nói của hắn ta đã có thể làm cho cả Thanh Vân Tông chấn động rồi.
Ngẫm lại từng màn lúc trước, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương.
Thủ đoạn của Trần Trường An quá độc ác, kết cục của Tào gia còn rõ mồn một trước mắt, nếu Trần Trường An ghi hận chuyện vừa rồi trong lòng, hậu quả sẽ khó mà lường được.
"Cũng không có chuyện lớn gì cả".
"Tất cả những chuyện này đều là do chuyện của đồ đệ ta dẫn tới”.
Đồ đệ? Đối với hai chữ này, Lục Thanh Vân vô cùng mẫn cảm, năm đó đâu phải hắn ta không muốn bái Trần Trường An làm sư phụ đâu?
Nhưng hắn ta không dám, hắn ta khiếp đảm, hắn ta không có dũng khí đó, cho nên mới nói ra muốn làm người hầu, hi vọng Trần Trường An có thể nhận lấy mình.
Nhưng hắn ta lại không ngờ, ngay cả cơ hội như vậy mà Trần Trường An cũng không cho mình, nhưng cũng may còn có cơ hội.
Bây giờ, vậy mà Trần Trường An lại thu đệ tử rồi?
Lục Thanh Vân nhìn sang Diệp Tri Thu ở một bên, không khỏi chấn động trong lòng.
Đúng là một thiếu niên yêu nghiệt!
Chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi Thần Thông Cảnh tầng năm, hơn nữa có vẻ thể chất cũng vô cùng bất phàm.
"Xin hỏi vị huynh đệ này tên là gì?"
Một câu của Lục Thanh Vân khiến đám người Thanh Vân Tông hóa đá tập thể.
Nhất là đám người Lục Mạnh Nhiên, lúc trước bọn họ còn có ý muốn mời chào Diệp Tri Thu, bây giờ thì hay rồi, lão tổ nhà mình lại xưng huynh gọi đệ với người ta?
Mẹ nó bối phận này đã trực tiếp áp đảo trên tất cả mọi người bọn họ luôn?
"Ờm.."
"Ngươi là đồ đệ của ta, theo bối phận, đúng là nên như thế".
Làm sao Diệp Tri Thu có thể chưa nghe nói qua về tên tuổi của Thanh Vân lão tổ được, xưng huynh gọi đệ cùng nhân vật như vậy, đây là chuyện mà trước kia
Diệp Tri Thu không dám nghĩ đến.
Cũng may Trần Trường An ở một bên nói một câu như vậy, nếu không Diệp Tri Thu cũng không biết có nên trả lời câu hỏi đó hay không.
"Tại hạ là Diệp Tri Thu, bái kiến Thanh Vân lão tổ".
"Ha ha ha, hóa ra là Diệp huynh, đừng gọi Thanh Vân lão tổ gì cả, nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng Lục huynh là được rồi".
"Tiểu huynh đệ có thể được Trần tiền bối nhận làm đệ tử, quả nhiên là vận khí tốt".
"Đáng tiếc năm đó ta không có cơ hội như vậy, haiz, ta thật sự rất hâm mộ ngươi”.
Sự nhiệt tình cùng vẻ tiếc nuối trong ánh mắt của của Lục Thanh Vân đã tạo ra kích thích rất lớn cho đám người, hóa ra năm đó Thanh Vân lão tổ cũng muốn
bái Trần Trường An làm sư phụ sao?
Nhân vật như vậy, thế mà cũng bị từ chối? Tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Trần Trường An cũng quá hà khắc đi?
"Lục huynh cũng muốn bái sư phụ sao?”, Diệp Tri Thu tò mò hỏi.
"Bái sư? Ta chỉ muốn đi theo tiền bối làm người hầu thôi”.
Đậu má!
Có ý gì?
Lời này là có ý gì?
Đám người hoàn toàn nghỉ ngờ vào hai tai mình, tất cả mọi người đều cố gắng gõ mạnh vào đầu mình, bọn họ đang nghỉ ngờ không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.
Người hầu?
Lục Thanh Vân muốn làm người hầu cho Trần Trường An? Mẹ nó hơn nữa còn bị từ chối sao?
Ngẫm lại từng màn lúc trước, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương.
Thủ đoạn của Trần Trường An quá độc ác, kết cục của Tào gia còn rõ mồn một trước mắt, nếu Trần Trường An ghi hận chuyện vừa rồi trong lòng, hậu quả sẽ khó mà lường được.
"Cũng không có chuyện lớn gì cả".
"Tất cả những chuyện này đều là do chuyện của đồ đệ ta dẫn tới”.
Đồ đệ? Đối với hai chữ này, Lục Thanh Vân vô cùng mẫn cảm, năm đó đâu phải hắn ta không muốn bái Trần Trường An làm sư phụ đâu?
Nhưng hắn ta không dám, hắn ta khiếp đảm, hắn ta không có dũng khí đó, cho nên mới nói ra muốn làm người hầu, hi vọng Trần Trường An có thể nhận lấy mình.
Nhưng hắn ta lại không ngờ, ngay cả cơ hội như vậy mà Trần Trường An cũng không cho mình, nhưng cũng may còn có cơ hội.
Bây giờ, vậy mà Trần Trường An lại thu đệ tử rồi?
Lục Thanh Vân nhìn sang Diệp Tri Thu ở một bên, không khỏi chấn động trong lòng.
Đúng là một thiếu niên yêu nghiệt!
Chưa đến hai mươi tuổi đã có tu vi Thần Thông Cảnh tầng năm, hơn nữa có vẻ thể chất cũng vô cùng bất phàm.
"Xin hỏi vị huynh đệ này tên là gì?"
Một câu của Lục Thanh Vân khiến đám người Thanh Vân Tông hóa đá tập thể.
Nhất là đám người Lục Mạnh Nhiên, lúc trước bọn họ còn có ý muốn mời chào Diệp Tri Thu, bây giờ thì hay rồi, lão tổ nhà mình lại xưng huynh gọi đệ với người ta?
Mẹ nó bối phận này đã trực tiếp áp đảo trên tất cả mọi người bọn họ luôn?
"Ờm.."
"Ngươi là đồ đệ của ta, theo bối phận, đúng là nên như thế".
Làm sao Diệp Tri Thu có thể chưa nghe nói qua về tên tuổi của Thanh Vân lão tổ được, xưng huynh gọi đệ cùng nhân vật như vậy, đây là chuyện mà trước kia
Diệp Tri Thu không dám nghĩ đến.
Cũng may Trần Trường An ở một bên nói một câu như vậy, nếu không Diệp Tri Thu cũng không biết có nên trả lời câu hỏi đó hay không.
"Tại hạ là Diệp Tri Thu, bái kiến Thanh Vân lão tổ".
"Ha ha ha, hóa ra là Diệp huynh, đừng gọi Thanh Vân lão tổ gì cả, nếu không chê, cứ gọi ta một tiếng Lục huynh là được rồi".
"Tiểu huynh đệ có thể được Trần tiền bối nhận làm đệ tử, quả nhiên là vận khí tốt".
"Đáng tiếc năm đó ta không có cơ hội như vậy, haiz, ta thật sự rất hâm mộ ngươi”.
Sự nhiệt tình cùng vẻ tiếc nuối trong ánh mắt của của Lục Thanh Vân đã tạo ra kích thích rất lớn cho đám người, hóa ra năm đó Thanh Vân lão tổ cũng muốn
bái Trần Trường An làm sư phụ sao?
Nhân vật như vậy, thế mà cũng bị từ chối? Tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Trần Trường An cũng quá hà khắc đi?
"Lục huynh cũng muốn bái sư phụ sao?”, Diệp Tri Thu tò mò hỏi.
"Bái sư? Ta chỉ muốn đi theo tiền bối làm người hầu thôi”.
Đậu má!
Có ý gì?
Lời này là có ý gì?
Đám người hoàn toàn nghỉ ngờ vào hai tai mình, tất cả mọi người đều cố gắng gõ mạnh vào đầu mình, bọn họ đang nghỉ ngờ không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.
Người hầu?
Lục Thanh Vân muốn làm người hầu cho Trần Trường An? Mẹ nó hơn nữa còn bị từ chối sao?
Danh sách chương