Nghe thấy tin tức về Huống Trung Đường, Trần Trường An khá bất ngờ, nhưng đã gặp phải, không thấy một mặt cũng hơi không ổn.
Dù thế nào cũng quen biết nhau, năm đó lại không từ mà biệt.
Lần này, Huống Trung Đường muốn khiêu chiến cường giả đệ nhất trong phạm vi mấy trăm vạn dặm nơi đây, Chu Vạn Bằng.
Hai người hẹn nhau tại núi Vạn Khô để chiến đấu phân thắng bại, không biết vì sao lại bị tiết lộ tin tức.
Hôm nay, núi Vạn Khô tụ tập rất nhiều người muốn hóng hớt, thậm chí có những người đã đến nơi này từ bảy ngày trước khi quyết chiến diễn ra, chỉ để chiếm một vị trí tốt, có thể tận mắt chứng kiến trận chiến giữa hai vị cường giả.
Đến khi Trần Trường An chạy tới, nơi đó đã kín người, nhưng vị trí gần quá lại cực hiếm người, dù sao không có đủ thực lực ngồi gần quá sẽ chết rất thảm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Trường An đi thẳng về phía trước, cuối cùng tìm được và ngồi xuống một vùng đất trống tương đối thoải mái.
"** mẹ, thằng này không muốn sống nữa à? Hắn ngồi đó cũng quá gần đi?" "Xem ra là một tên ngớ ngẩn, không cần phải để ý đến hắn".
"Hắn sẽ không tưởng rằng chúng ta không lại gần bởi chỗ đó không tốt chứ? Hahahaha'.
"Chính hắn muốn chết thì có cách nào nữa". Hành động của Trần Trường An trong mắt mọi người không khác gì chịu chết, nhưng bọn họ chỉ đơn giản bàn luận vài câu, rồi không quan tâm đến Trần Trường An.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đột nhiên, hai bóng người nhanh chóng bay tới từ hai hướng khác nhau.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã xuất hiện phía trên núi Vạn Khô.
Hai người đứng trong hư không, không thèm quan tâm đến đám người xuất hiện bên dưới.
"Huống Trung Đường, ta từng nghe qua chuyện của ngươi, nhưng lần này ngươi lại dám khiêu chiến ta, không thể không nói, lá gan của ngươi rất lớn", ánh
mắt Chu Vạn Bằng nhìn về phía Huống Trung Đường mang theo chút trào phúng.
Đối mặt với lời trào phúng của Chu Vạn Bằng, Huống Trung Đường chỉ cười haha.
"Hahahaha!"
"Huống Trung Đường ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không bia để ta đánh một trận sung sướng".
"Nếu muốn không ngừng mạnh lên, chiến đấu mới là tu luyện tốt nhất".
"Thực ra ta rất tò mò, tại sao tin tức ta ước chiến ngươi lại bị nhiêu người biết như vậy?”
Nghe Huống Trung Đường nói vậy, Chu Vạn Bằng không thèm giả bộ hồ đồ giấu giếm, thoải mái nói ra: "Là ta để người ta truyền khắp".
"Sao hả? Sợ thua mất mặt à?"
"Ta chỉ muốn để những người khác biết, Chu Vạn Bằng ta không phải ai cũng có thể khiêu khích".
Huống Trung Đường hoàn toàn không để ý chuyện này, mục đích chính của hắn ta là khiêu chiến, thắng hay thua không quá quan tâm, càng sẽ không quan tâm đến ý kiến của người khác.
"Nếu đã vậy thì đánh đi!"
Huống Trung Đường không nói thêm lời vô ích nữa, bóng dáng hắn ta lóe lên, trực tiếp tấn công Chu Vạn Bằng.
Hai người đánh qua đánh lại trên không trung, quần chúng ăn dưa hóng chuyện trên núi Vạn Khô kích động nhìn theo.
"Thật mạnh!" "Đây chính là chiến đấu giữa cường giả Bất Tử Cảnh sao?"
"Mẹ nó, ngay cả bọn họ ra tay như thế nào ta cũng không nhìn thấy, nhưng khí thế của hai người họ thật hung mãnh, ta cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi".
"Tu vi tệ hại thì đừng có mà đi hóng hớt, tùy tiện người nào cũng có thể xem đánh nhau giữa những cường giả ở cấp bậc này sao?"
"Ông đây muốn, ngươi quản được sao?"
Chiến đấu giữa không trung sẽ không ngừng lại bởi vì lời nghị luận của những người này, ngược lại trở nên càng ngày càng kịch liệt.
Uy lực còn lại của từng đòn công kích không ngừng khuếch tán, vị trí của đám người này cũng không ngừng lùi ra sau.
Trái lại, từ đầu đến cuối, Trần Trường An vẫn ngồi tại chỗ, vững như Thái Sơn, không hề chịu ảnh hưởng.
"Đù má, thằng này giả heo ăn thịt hổ, uy lực còn dư lại mạnh như vậy mà không chịu ảnh hưởng?”
"Ta có tu vi Hóa Thần Cảnh mà phải lùi đến xa như thế này, hắn chắc chắn không thể là Thần Thông cảnh, tuyệt đối che giấu tu vi".
"Đừng nói là Hóa Thần Cảnh, Động Hư cảnh và Chí Tôn cảnh cũng không thể áp sát quá gần, hai người này đều không phải là cường giả Bất Tử Cảnh tâm thường".
"Chẳng lế người này cũng là tu vi Bất Tử Cảnh?"
"Ta cảm thấy rất có khả năng".
Lúc này, Trần Trường An đang yên lặng xem chiến đấu trên không trung, hiển nhiên, trong lúc vô tình, Huống Trung Đường đã chiếm thượng phong.
"Không hổ là kẻ cuồng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu của Huống Trung Đường thật sự là quá phong phú”.
"Mặc dù tu vi của Chu Vạn Bằng này cao hơn Huống Trung Đường, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì kém hơn chút, năng lực thực chiến hoàn toàn không phải là đối thủ của Huống Trung Đường”.
"Nhanh thôi, Chu Vạn Bằng sắp thua rồi”.
Dù thế nào cũng quen biết nhau, năm đó lại không từ mà biệt.
Lần này, Huống Trung Đường muốn khiêu chiến cường giả đệ nhất trong phạm vi mấy trăm vạn dặm nơi đây, Chu Vạn Bằng.
Hai người hẹn nhau tại núi Vạn Khô để chiến đấu phân thắng bại, không biết vì sao lại bị tiết lộ tin tức.
Hôm nay, núi Vạn Khô tụ tập rất nhiều người muốn hóng hớt, thậm chí có những người đã đến nơi này từ bảy ngày trước khi quyết chiến diễn ra, chỉ để chiếm một vị trí tốt, có thể tận mắt chứng kiến trận chiến giữa hai vị cường giả.
Đến khi Trần Trường An chạy tới, nơi đó đã kín người, nhưng vị trí gần quá lại cực hiếm người, dù sao không có đủ thực lực ngồi gần quá sẽ chết rất thảm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Trường An đi thẳng về phía trước, cuối cùng tìm được và ngồi xuống một vùng đất trống tương đối thoải mái.
"** mẹ, thằng này không muốn sống nữa à? Hắn ngồi đó cũng quá gần đi?" "Xem ra là một tên ngớ ngẩn, không cần phải để ý đến hắn".
"Hắn sẽ không tưởng rằng chúng ta không lại gần bởi chỗ đó không tốt chứ? Hahahaha'.
"Chính hắn muốn chết thì có cách nào nữa". Hành động của Trần Trường An trong mắt mọi người không khác gì chịu chết, nhưng bọn họ chỉ đơn giản bàn luận vài câu, rồi không quan tâm đến Trần Trường An.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đột nhiên, hai bóng người nhanh chóng bay tới từ hai hướng khác nhau.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã xuất hiện phía trên núi Vạn Khô.
Hai người đứng trong hư không, không thèm quan tâm đến đám người xuất hiện bên dưới.
"Huống Trung Đường, ta từng nghe qua chuyện của ngươi, nhưng lần này ngươi lại dám khiêu chiến ta, không thể không nói, lá gan của ngươi rất lớn", ánh
mắt Chu Vạn Bằng nhìn về phía Huống Trung Đường mang theo chút trào phúng.
Đối mặt với lời trào phúng của Chu Vạn Bằng, Huống Trung Đường chỉ cười haha.
"Hahahaha!"
"Huống Trung Đường ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không bia để ta đánh một trận sung sướng".
"Nếu muốn không ngừng mạnh lên, chiến đấu mới là tu luyện tốt nhất".
"Thực ra ta rất tò mò, tại sao tin tức ta ước chiến ngươi lại bị nhiêu người biết như vậy?”
Nghe Huống Trung Đường nói vậy, Chu Vạn Bằng không thèm giả bộ hồ đồ giấu giếm, thoải mái nói ra: "Là ta để người ta truyền khắp".
"Sao hả? Sợ thua mất mặt à?"
"Ta chỉ muốn để những người khác biết, Chu Vạn Bằng ta không phải ai cũng có thể khiêu khích".
Huống Trung Đường hoàn toàn không để ý chuyện này, mục đích chính của hắn ta là khiêu chiến, thắng hay thua không quá quan tâm, càng sẽ không quan tâm đến ý kiến của người khác.
"Nếu đã vậy thì đánh đi!"
Huống Trung Đường không nói thêm lời vô ích nữa, bóng dáng hắn ta lóe lên, trực tiếp tấn công Chu Vạn Bằng.
Hai người đánh qua đánh lại trên không trung, quần chúng ăn dưa hóng chuyện trên núi Vạn Khô kích động nhìn theo.
"Thật mạnh!" "Đây chính là chiến đấu giữa cường giả Bất Tử Cảnh sao?"
"Mẹ nó, ngay cả bọn họ ra tay như thế nào ta cũng không nhìn thấy, nhưng khí thế của hai người họ thật hung mãnh, ta cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi".
"Tu vi tệ hại thì đừng có mà đi hóng hớt, tùy tiện người nào cũng có thể xem đánh nhau giữa những cường giả ở cấp bậc này sao?"
"Ông đây muốn, ngươi quản được sao?"
Chiến đấu giữa không trung sẽ không ngừng lại bởi vì lời nghị luận của những người này, ngược lại trở nên càng ngày càng kịch liệt.
Uy lực còn lại của từng đòn công kích không ngừng khuếch tán, vị trí của đám người này cũng không ngừng lùi ra sau.
Trái lại, từ đầu đến cuối, Trần Trường An vẫn ngồi tại chỗ, vững như Thái Sơn, không hề chịu ảnh hưởng.
"Đù má, thằng này giả heo ăn thịt hổ, uy lực còn dư lại mạnh như vậy mà không chịu ảnh hưởng?”
"Ta có tu vi Hóa Thần Cảnh mà phải lùi đến xa như thế này, hắn chắc chắn không thể là Thần Thông cảnh, tuyệt đối che giấu tu vi".
"Đừng nói là Hóa Thần Cảnh, Động Hư cảnh và Chí Tôn cảnh cũng không thể áp sát quá gần, hai người này đều không phải là cường giả Bất Tử Cảnh tâm thường".
"Chẳng lế người này cũng là tu vi Bất Tử Cảnh?"
"Ta cảm thấy rất có khả năng".
Lúc này, Trần Trường An đang yên lặng xem chiến đấu trên không trung, hiển nhiên, trong lúc vô tình, Huống Trung Đường đã chiếm thượng phong.
"Không hổ là kẻ cuồng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu của Huống Trung Đường thật sự là quá phong phú”.
"Mặc dù tu vi của Chu Vạn Bằng này cao hơn Huống Trung Đường, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì kém hơn chút, năng lực thực chiến hoàn toàn không phải là đối thủ của Huống Trung Đường”.
"Nhanh thôi, Chu Vạn Bằng sắp thua rồi”.
Danh sách chương