Biến hóa đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều hồ đồ.
Ai có thể ngờ được, người mà hồi nấy bọn họ giễu cợt lại quen biết với Huống Trung Đường? Mà qua nét mặt của Huống Trung Đường, mọi người đều cảm giác hai người kia có ân oán.
Huống Trung Đường chính là người có thể chiến thắng cả Chu Vạn Bằng, vậy người trẻ tuổi này lại có thân phận gì? Thực lực gì?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Huống Trung Đường đã đánh ra một kích toàn lực, lao thẳng về phía Trần Trường An.
Uy lực của một kích này khiến trong lòng Chu Vạn Bằng cũng chấn động, khá lắm, có thâm cừu đại hận gì mà còn hung ác hơn cả trận chiến vừa rồi với mình?
Tốc độ của Đại Hoàng cực nhanh, ngay lúc Huống Trung Đường ra tay, nó đã dẫn Cố Tiên Nhi sang một bên.
Bằng không thì, chỉ riêng uy lực còn sót lại của một chưởng này của Huống
Trung Đường, e rằng Cố Tiên Nhi sẽ trực tiếp mất mạng, nói cho cùng nàng ta cách Trần Trường An quá gần.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn nổ tung, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức khuếch tán xa mấy chục dặm.
Đám người vốn còn đang hóng hớt ở núi Vạn Khô trong nháy mắt đồng loạt bay ngược ra ngoài, không ai may mắn thoát khỏi.
Chẳng ai có thể ngờ, Huống Trung Đường lại đột nhiên lao xuống dưới đất đánh nhau, xoay sở không kịp, sao bọn họ có thể ngăn cản được uy lực còn sót
của một chiêu của cường giả Bất Tử Cảnh.
"** mé, quá kinh khủng đi? Ta đã cách xa như vậy rồi, chỉ mỗi uy lực còn lại thôi, ta... ta suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng”.
"Ngươi mới chỉ mất nửa cái mạng thôi, xem bên kia đi, những người kia mất cả cái mạng rồi”.
"** má, nhiều người như vậy? Chết bao nhiêu vậy?”
"Không rõ lắm, e là phải quá ngàn người!"
"Huống Trung Đường với người tên là Trân Trường An kia có thâm cừu đại hận gì à? Vừa rồi đối chiến với Chu Vạn Bằng, Huống Trung Đường cũng không có nghiêm túc như vậy đi?"
"Không biết nữa, ta... ta không quá dám qua nhìn xem".
"Hình như không còn động tĩnh gì nữa, đi qua xem sao?”
"Này... cũng được”.
Có một ít người tu vi không tệ lắm, lá gan tương đối lớn muốn quay về nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chỉ có Chu Vạn Bằng rõ ràng chuyện vừa mới phát sinh.
Chu Vạn Bằng đứng trên không trung nên nhìn được rõ ràng. Chu Vạn Bằng cảm thấy đến chính mình cũng không thể đỡ nổi một kích toàn lực này của Huống Trung Đường, thế nhưng, người gọi là Trần Trường An ở bên dưới đâu?
Không hề nhúc nhích, đối phương thế mà không nhúc nhích?
Đến tột cùng người này là ai? Thực lực mạnh mẽ đến như vậy?
"Quả nhiên, ta biết, ta biết ngay mà”.
"Năm đó không thể, hiện tại cũng không thể'.
"Mặc kệ ta cố gắng thế nào, vì sao vẫn không thể được?”
"Ngươi nói cho ta, rốt cuộc là vì sao chứ?”
Hai mắt Huống Trung Đường đỏ đậm nhìn Trần Trường An, hắn ta thật sự không quá kiềm chế được.
Đã nhiều năm như vậy, Huống Trung Đường cho rằng mình đã đủ mạnh, nhưng vì sao, trước mặt Trần Trường An, kết quả lại vẫn y hệt năm đó?
Trần Trường An bất đắc dĩ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Huống Trung Đường: "Ngươi hà tất như vậy?”
Ai có thể ngờ được, người mà hồi nấy bọn họ giễu cợt lại quen biết với Huống Trung Đường? Mà qua nét mặt của Huống Trung Đường, mọi người đều cảm giác hai người kia có ân oán.
Huống Trung Đường chính là người có thể chiến thắng cả Chu Vạn Bằng, vậy người trẻ tuổi này lại có thân phận gì? Thực lực gì?
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Huống Trung Đường đã đánh ra một kích toàn lực, lao thẳng về phía Trần Trường An.
Uy lực của một kích này khiến trong lòng Chu Vạn Bằng cũng chấn động, khá lắm, có thâm cừu đại hận gì mà còn hung ác hơn cả trận chiến vừa rồi với mình?
Tốc độ của Đại Hoàng cực nhanh, ngay lúc Huống Trung Đường ra tay, nó đã dẫn Cố Tiên Nhi sang một bên.
Bằng không thì, chỉ riêng uy lực còn sót lại của một chưởng này của Huống
Trung Đường, e rằng Cố Tiên Nhi sẽ trực tiếp mất mạng, nói cho cùng nàng ta cách Trần Trường An quá gần.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn nổ tung, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức khuếch tán xa mấy chục dặm.
Đám người vốn còn đang hóng hớt ở núi Vạn Khô trong nháy mắt đồng loạt bay ngược ra ngoài, không ai may mắn thoát khỏi.
Chẳng ai có thể ngờ, Huống Trung Đường lại đột nhiên lao xuống dưới đất đánh nhau, xoay sở không kịp, sao bọn họ có thể ngăn cản được uy lực còn sót
của một chiêu của cường giả Bất Tử Cảnh.
"** mé, quá kinh khủng đi? Ta đã cách xa như vậy rồi, chỉ mỗi uy lực còn lại thôi, ta... ta suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng”.
"Ngươi mới chỉ mất nửa cái mạng thôi, xem bên kia đi, những người kia mất cả cái mạng rồi”.
"** má, nhiều người như vậy? Chết bao nhiêu vậy?”
"Không rõ lắm, e là phải quá ngàn người!"
"Huống Trung Đường với người tên là Trân Trường An kia có thâm cừu đại hận gì à? Vừa rồi đối chiến với Chu Vạn Bằng, Huống Trung Đường cũng không có nghiêm túc như vậy đi?"
"Không biết nữa, ta... ta không quá dám qua nhìn xem".
"Hình như không còn động tĩnh gì nữa, đi qua xem sao?”
"Này... cũng được”.
Có một ít người tu vi không tệ lắm, lá gan tương đối lớn muốn quay về nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chỉ có Chu Vạn Bằng rõ ràng chuyện vừa mới phát sinh.
Chu Vạn Bằng đứng trên không trung nên nhìn được rõ ràng. Chu Vạn Bằng cảm thấy đến chính mình cũng không thể đỡ nổi một kích toàn lực này của Huống Trung Đường, thế nhưng, người gọi là Trần Trường An ở bên dưới đâu?
Không hề nhúc nhích, đối phương thế mà không nhúc nhích?
Đến tột cùng người này là ai? Thực lực mạnh mẽ đến như vậy?
"Quả nhiên, ta biết, ta biết ngay mà”.
"Năm đó không thể, hiện tại cũng không thể'.
"Mặc kệ ta cố gắng thế nào, vì sao vẫn không thể được?”
"Ngươi nói cho ta, rốt cuộc là vì sao chứ?”
Hai mắt Huống Trung Đường đỏ đậm nhìn Trần Trường An, hắn ta thật sự không quá kiềm chế được.
Đã nhiều năm như vậy, Huống Trung Đường cho rằng mình đã đủ mạnh, nhưng vì sao, trước mặt Trần Trường An, kết quả lại vẫn y hệt năm đó?
Trần Trường An bất đắc dĩ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Huống Trung Đường: "Ngươi hà tất như vậy?”
Danh sách chương