Trần Trường An cau mày nhìn sang Đại Hoàng, hắn luôn cảm thấy tên khốn kiếp này không thả ra được quả rắm thơm nào.

"2 Phải làm như thế nào””", rõ ràng Huống Trung Đường trở nên hưng phấn hơn.

"Ngươi hôn hắn một cái, tổn thương trong lòng hắn nhất định cực lớn". Lời này vừa nói ra, cả người Huống Trung Đường hồ đồ.

** mẹ, đây là ý kiến đặc biệt thần kỳ long trời lở đất gì vậy? Có còn đạo lý không hả? Cố Tiên Nhi một bên cũng nhịn không được nở nụ cười, không thể không nói, dù ý kiến này của Đại Hoàng rất ngu ngốc, nhưng nó thực sự cực có lực sát

thương.

Bị một tên đàn ông hôn một cái, ở sâu trong nội tâm Trần Trường An sẽ lưu lại bóng ma.

Trong lòng Trần Trường An chỉ muốn trực tiếp lột da hầm thịt Đại Hoàng, mẹ nó không nói lời nào thì ngươi sẽ chết à?

Nói nhăng nói cuội gì vậy? Nói như nói?

Trần Trường An trừng mắt nhìn Đại Hoàng, sau đó phát hiện Huống Trung Đường đang nhìn mình chằm chằm tự hỏi.

Hắn ta... Đang tự hỏi? Mẹ nó rốt cuộc hắn ta đang tự hỏi cái mẹ gì?

"Huống Trung Đường, tốt nhất ngươi nên quên đi hết những suy nghĩ vớ va vớ vẩn kia cho ta".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
2. Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
3. Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
4. Bĩ Cực
=====================================

"Nếu không thì, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi có cơ hội khiêu chiến lần nữa", Trần Trường An lạnh giọng nói.

"Ngươi đang nói cái gì vậy, Huống Trung Đường ta là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra chuyện cẩu thả như thế".

"Truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ?”

"Vả lại, ta còn chưa từng hôn ai đâu, ta không thể tặng lần đầu tiên này cho ngươi được".

Suốt đời Huống Trung Đường ngoài chiến đấu ra thì chỉ có đang trên đường đi đến nơi chiến đấu, nhi nữ tình trường? Đối với hắn ta mà nói, là chuyện vô cùng

khủng bố.

Cho nên mặc dù đã sống nhiều năm, đến nay hẳn ta vẫn chưa từng tiết dương khí, vẫn còn nụ hôn đầu tiên.

"Lười đến nói lung tung với ngươi, ta còn có việc, đi trước".

"Giờ đã đi rồi? Đi làm gì?" "Thành Đan Đế, đi thăm ông bạn già". Thành Đan Đế?

Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Huống Trung Đường vui mừng nói: "Ta cũng muốn đến thành Đan Đế, thế chẳng phải là trùng hợp à”.

Hả?

Hắn ta cũng muốn đi?

Hắn ta đi làm gì? Đến thành Đan Đế tìm người đánh nhau?

"Ngươi chạy tới thành Đan Đế tìm người đánh nhau, ngươi điên rồi à? Đó chính là một đám điên luyện đan, ngươi chạm bọn họ một chút, có tin sẽ có một đống người tìm ngươi phiền toái?"

Có lẽ thực lực của rất nhiều luyện đan sư không phải quá cao, nhưng mạng lưới giao thiệp của họ lại vô cùng rộng, nói cho cùng, rất nhiều thế lực đều cần

những luyện đan sư này luyện chế đan dược.

Luyện đan sư có đẳng cấp càng cao, mạng lưới giao thiệp của người đó lại càng cứng rắn, trùng hợp, kiểu người như vậy gần như đều tụ tập ở thành Đan Đế.

"Ngươi thật sự cho rằng ta bị ngu à?” "Ta đi thành Đan Đế không phải để đánh nhau". "Vậy thì vì cái gì?"

"Đương nhiên là vì... Hả? Ngươi không biết?", Huống Trung Đường kinh ngạc nhìn Trần Trường An.

"Ta đã bảo là ta đi thăm bạn cũ, ta phải biết cái gì?"

"Khoảng thời gian trước, Bất Tử Đan Đế đột nhiên rộng rãi mời chào luyện đan sư có thực lực tụ tập về thành Đan Đế, nghe nói hình như là vì bảo vật nào đó".

"Bảo vật có thể khiến Bất Tử Đan Đế coi trọng như vậy, tất nhiên ta cũng phải đi xem một lần".

"Huống hồ, nhiều luyện đan sư tụ tập lại như vậy, nếu may mắn, kết bạn được với một hai vị luyện đan sư cao cấp, chẳng phải cũng là chuyện tốt sao?"

Vì một loại bảo vật nào đó?

Đù má, tên khốn kiếp này sẽ không ra tay với Thai Châu của mình chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện