Thực ra Trần Trường An cũng biết chuyện Vân Tiêu nghe trộm. Cho dù linh hồn của Vân Tiêu rất mạnh nhưng vẫn chưa là gì nếu so với Trần Trường An.

Vân Tiêu cho rằng bản thân đã rất cẩn thận, không ai có thể phát hiện ra mình nhưng trên thực tế, Trần Trường An đã nhìn thấu mọi chuyện người này làm ngay từ đầu.

Vì vướng chuyện thiên phạt nên Trần Trường An không đi tìm Vân Tiêu. Mặt khác, hắn cũng muốn xem thử xem rốt cuộc tên oắt này định làm gì.

Thật không ngờ sau khi thiên phạt qua đi thì Vân Tiêu cũng biến mất. “Nếu người ta đã đi rồi thì thôi”.

“Với thực lực hiện tại thì hắn ta chẳng thể gây ra sóng gió gì đâu”, Trần Trường An vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy, có lẽ hắn ta có bí mật nào đó nhưng hắn ta không có ác ý gì với ta.

“Dược Duyên, ngươi đi chuẩn bị cơm ngon, rượu ngon đi, ta muốn no say với Trần huynh một bữa”.

“Vâng, thưa sư phụ”.

Dược Duyên phấn khởi chạy đi chuẩn bị rượu thịt. Bữa nhậu này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Trong vòng ba ngày này, những những luyện đan sư lúc trước cũng lần lượt cáo từ ra về. Dù sao nơi này cũng là phủ Đan Đế, bọn họ không tiện ở lâu.

“Đây chính là thành Đan Đế ư?”

“Xa thật đấy, tốn tận mấy tháng của ta”. “Đi nào, chúng ta tới phủ Đan Đế thôi!” “Vâng, thưa thiếu chủ!”

Một thiếu niên mặc y phục cầu kỳ dẫn theo mấy tên tùy tùng, nghênh ngang bước vào thành Đan Đế.

Người qua đường nhìn thấy người này đều đua nhau đoán thử xem hắn ta là ai? “Xem kìa, lai lịch người này chắc chắn không phải hạng tâm thường”.

“Đúng vậy, khí thế hiên ngang, chỉ có điều hơi... Ngông cuồng một chút”.

“Ngươi nhìn mấy tên tùy tùng đi theo hắn ta mà xem, người nào người nấy đều oai phong như thế, chắc là hắn ta cũng phải có gì đó thì mới ngông cuồng như thế”.

“Không biết đây là công tử, thiếu gia nhà nào? Đã tới thành Đan Đế này thì chắc là để gặp Đan Đế rồi.”

“Ngươi xem hướng hắn ta đi mà xem, rõ ràng là đang tới phủ Đan Đế”.

Thiếu niên dẫn theo tùy tùng đi thẳng tới phủ Đan Đế, chạm trán Huống Trung Đường đang đứng gác ngoài cửa.

Thực ra, Huống Trung Đường hoàn toàn không cần thiết phải đứng gác cửa, chỉ có điều hắn ta cứ khăng khăng làm như thế, nói rằng phải như vậy mới là trông nhà. Dược Nghịch Mệnh đành tùy hắn ta thích làm sao thì làm.

“Tên kia, mau đi báo cho Bất Tử Đan Đế biết bản thiếu gia đã tới rồi”.

Thiếu niên hếch mũi lên tận trời, không thèm coi Huống Trung Đường ra gì, nói năng cực kỳ hống hách.

Huống Trung Đường thay đổi sắc mặt, tên oắt vắt mũi chưa sạch này từ đâu tới đây mà lại dám tự xưng mình là bản thiếu gia?

Mẹ kiếp, ngươi là thiếu gia của ai?

Đây là nơi nào? Đây là phủ Đan Đế. Đầu óc tên này có vấn đề hay sao mà lại chạy tới đây ra vẻ ta đây?

Huống Trung Đường không đáp lại tên oắt ngang ngược này mà nhìn về phía mấy tên tùy tùng đứng sau lưng đối phương.

Tất cả tùy tùng đều là Bất Tử Cảnh? Khá lắm, xem ra tên oắt này không phải hạng xoàng. “Đầu óc của thiếu gia nhà các ngươi có vấn đề à?”

Từ trước tới nay, Huống Trung Đường chưa bao giờ sợ phiền phức, nếu không hỏi câu này ra, hắn ta nghĩ mình sẽ tức nổ phổi mất.

“Càn rối” “Ngươi đang vũ nhục thiếu chủ của bọn ta đấy à?” Nghe Huống Trung Đường hỏi vậy, rõ ràng đối phương cũng cực kỳ phẫn nộ.

Thấy đám tùy tùng nổi giận với mình, Huống Trung Đường hiểu ngay, đúng là chủ nào tớ nấy.

Toàn là bọn đầu óc có vấn đề. “Các ngươi bị dở người đấy à?” “Đã đặt chân tới phủ Đan Đế rồi mà còn dám tự cao tự đại như vậy ư?”

“Hơn nữa, có người nào tới nhà người khác bái phỏng mà lại có thái độ như các ngươi không?”

“Bản thiếu gia đã tới đây rồi ư, mẹ kiếp, ngươi là thiếu gia nhà nào? Ai biết ngươi tên là gì?”

“Nói như vậy thì chẳng phải đầu óc của ngươi có vấn đề hay sao?”

“Bố khỉ, thằng ngu cha nào sinh ra thăng ngu con nhà mi vậy!”

Tính tình của Huống Trung Đường trước giờ là vậy. Lời Huống Trung Đường. nói làm thiếu niên đối diện nổi giận, đám tùy tùng đi theo sau lưng hắn ta không chút do dự, lập tức ra tay với Huống Trung Đường.

“Động thủ à? Để xem ai sợ ai?”

“Mấy hôm nay ông đây không đánh nhau rồi, vừa khéo có thể mượn các người để thư giãn gân cốt một chút!”

Mặc dù đối phương có ba người nhưng thực lực của Huống Trung Đường không hề tầm thường chút nào, vừa so chiêu là ba người kia lập tức biết ngay thôi hỏng rồi, lần này gặp phải kẻ khó chơi rồi.

Ba người hợp sức lại vẫn không đánh thắng nổi Huống Trung Đường!

“Đánh mạnh lên cho ta, dám vũ nhục ta, vũ nhục phụ thân ta”.

“Giết thằng đó đi cho tai”

Bên ngoài đánh nhau ầm ï như vậy, người ở trong nhà sao có thể không nghe thấy được?

“Trước đây... Chỗ này của ngươi cũng như thế này à?”, Trần Trường An hỏi Dược Nghịch Mệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện