Trần Trường An chưa từng cho rằng mình là người tốt, dù sao phương châm của hắn cũng là nhổ cỏ tận gốc, không chừa một ai.
Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người hiếu sát, người nào đáng giết thì hắn sẽ không bỏ qua nhưng xưa nay hắn không giết người tùy hứng.
Lần này Trần Trường An tới hoàng triều Phụng Thiên chỉ có một mục đích duy. nhất, đó chính là tiêu diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên.
Trấn Bắc Vương là Vương gia của hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên cũng thuộc vào hàng ngũ này. Dù cho hôm nay thế tử không kiếm chuyện thì Trần
Trường An cũng sẽ vẫn tới vương phủ.
Tuy vậy, Trần Trường An vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc Trấn Bắc Vương có quan hệ thế nào với hoàng thất Phụng Thiên.
Trần Trường An vốn định bụng nếu như quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất khá tệ thì hắn sẽ dụ dỗ người này tạo phản.
Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện thế tử Trấn Bắc Vương. Có điều cuối cùng kết quả cũng không đổi!
“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
“Hỏi mấy cái này làm gì?”
“Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
'Trấn Bắc Vương càng ngày càng tin rằng mục đích Trần Trường An tới đây không hề đơn giản, phải chăng hoàng thất thực sự nghỉ ngờ ông ta ăn ở hai lòng? Nhưng xưa nay ông ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối, tại sao lại như vậy? “Ngươi muốn biết ta là ai phải không?”
“Một ngày sau, ngươi dẫn Trấn Bắc quân của ngươi ra ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, ta sẽ cho ngươi câu trả lời”.
Nói xong, Trần Trường An xoay người rời đi khiến người của phủ Trấn Bắc Vương hết sức lo lắng.
“Vương gia, cứ... Cứ để hẳn đi như vậy sao ạ?”
“Đúng vậy ạ, kẻ này cả gan làm loạn, lại dám đánh thế tử bị thương, không thể để hắn đi khỏi đây như vậy được”.
“Vương gia...” “Đủ rồi!" “Lai lịch người này không rõ, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì!”
“Truyền lệnh của ta, Trấn Bắc quân chuẩn bị xuất phát, ngày mai đi theo ta tới dạy cho tên Trần Trường An này một bài học!”
“Vâng, thưa Vương gial”
Trần Trường An nghênh ngang dẫn theo Cố Tiên Nhi bước vào phủ Trấn Bắc Vương, rồi lại nghênh ngang rời đi, khiến đám đông đứng hóng hớt không khỏi ngơ ngác.
Có chuyện gì vậy?
Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao hắn đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương mà vẫn còn có thể lành lặn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương?
Tụ Tiên Lâu.
“Các ngươi không biết đâu, tên Trần Trường An này rất to gan”.
“Người dân ở đây làm gì có ai dám động tới thế tử chứ? Vậy mà hắn không chỉ ra tay với thế tử mà còn đánh thế tử trọng thương, xem chừng bị thương rất nặng”.
“Có điều không thể phủ nhận là nữ tử đi cùng với Trần Trường An thực sự đẹp như tiên giáng trần, thực lực lại phi phàm, xem ra lai lịch của hai người này cũng
không hề tầm thường”.
“Chỉ tiếc là bọn họ đã đắc tội với Trấn Bắc Vương, lại còn cả gan xông vào phủ Trấn Bắc Vương”.
Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người hiếu sát, người nào đáng giết thì hắn sẽ không bỏ qua nhưng xưa nay hắn không giết người tùy hứng.
Lần này Trần Trường An tới hoàng triều Phụng Thiên chỉ có một mục đích duy. nhất, đó chính là tiêu diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên.
Trấn Bắc Vương là Vương gia của hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên cũng thuộc vào hàng ngũ này. Dù cho hôm nay thế tử không kiếm chuyện thì Trần
Trường An cũng sẽ vẫn tới vương phủ.
Tuy vậy, Trần Trường An vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc Trấn Bắc Vương có quan hệ thế nào với hoàng thất Phụng Thiên.
Trần Trường An vốn định bụng nếu như quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất khá tệ thì hắn sẽ dụ dỗ người này tạo phản.
Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện thế tử Trấn Bắc Vương. Có điều cuối cùng kết quả cũng không đổi!
“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
“Hỏi mấy cái này làm gì?”
“Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
'Trấn Bắc Vương càng ngày càng tin rằng mục đích Trần Trường An tới đây không hề đơn giản, phải chăng hoàng thất thực sự nghỉ ngờ ông ta ăn ở hai lòng? Nhưng xưa nay ông ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối, tại sao lại như vậy? “Ngươi muốn biết ta là ai phải không?”
“Một ngày sau, ngươi dẫn Trấn Bắc quân của ngươi ra ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, ta sẽ cho ngươi câu trả lời”.
Nói xong, Trần Trường An xoay người rời đi khiến người của phủ Trấn Bắc Vương hết sức lo lắng.
“Vương gia, cứ... Cứ để hẳn đi như vậy sao ạ?”
“Đúng vậy ạ, kẻ này cả gan làm loạn, lại dám đánh thế tử bị thương, không thể để hắn đi khỏi đây như vậy được”.
“Vương gia...” “Đủ rồi!" “Lai lịch người này không rõ, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn tính giở trò gì!”
“Truyền lệnh của ta, Trấn Bắc quân chuẩn bị xuất phát, ngày mai đi theo ta tới dạy cho tên Trần Trường An này một bài học!”
“Vâng, thưa Vương gial”
Trần Trường An nghênh ngang dẫn theo Cố Tiên Nhi bước vào phủ Trấn Bắc Vương, rồi lại nghênh ngang rời đi, khiến đám đông đứng hóng hớt không khỏi ngơ ngác.
Có chuyện gì vậy?
Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Tại sao hắn đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương mà vẫn còn có thể lành lặn rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương?
Tụ Tiên Lâu.
“Các ngươi không biết đâu, tên Trần Trường An này rất to gan”.
“Người dân ở đây làm gì có ai dám động tới thế tử chứ? Vậy mà hắn không chỉ ra tay với thế tử mà còn đánh thế tử trọng thương, xem chừng bị thương rất nặng”.
“Có điều không thể phủ nhận là nữ tử đi cùng với Trần Trường An thực sự đẹp như tiên giáng trần, thực lực lại phi phàm, xem ra lai lịch của hai người này cũng
không hề tầm thường”.
“Chỉ tiếc là bọn họ đã đắc tội với Trấn Bắc Vương, lại còn cả gan xông vào phủ Trấn Bắc Vương”.
Danh sách chương