“Ngươi chỉ cần đứng nhìn thôi. Thực lực của ngươi chưa thể tham gia vào trận chiến tâm cỡ như thế này đâu”, Trần Trường An thản nhiên nói.
“Vâng, thưa công tử”. Cố Tiên Nhi hơi hụt hãng nhưng nàng ta hiểu rõ thực lực của bản thân, dù cho nàng ta đứng thứ hai trên Nhân Bảng nhưng nếu so với cường giả chân chính thì nàng ta vẫn còn thua xa.
Đây là một quá trình rất dài, không phải chỉ cần một câu cố gắng là có thể bắt kịp trong một thời gian ngắn.
Tiếng động càng ngày càng lớn, Trấn Bắc Vương dẫn đầu Trấn Bắc quân càng ngày càng tới gần Trần Trường An.
Khi Trấn Bắc Vương nhìn thấy bóng dáng Trần Trường An, ông ta không khỏi sững sờ.
Chỉ có hai người bọn họ thôi sao? Điều này hoàn toàn khác với những gì Trấn Bắc Vương nghĩ. Ông ta vốn cho rằng sau lưng Trần Trường An chắc chắn vẫn còn những người khác.
Nếu không thì sao hắn lại to gan như vậy chứ?
“Ta đến rồi!”
“Giờ có thể nói nốt chuyện hôm qua còn chưa nói chưa?”
“Hay là chờ người sau lưng ngươi tới rồi mới nói?”
“Bảo hắn ta ra đây đi, đừng trốn chui trốn lủi nữa”.
Trấn Bắc Vương nói vậy khiến Trần Trường An ngẩn người, không ngờ ông ta lại coi thường hắn như vậy? Vì tu vi của hắn chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất ư?
“Không còn ai nữa hết, chỉ một mình ta là đủ!”
“Một mình ngươi?”
“Hahaha, ngươi thật sự cho rằng Trấn Bắc Vương ta là kẻ ngu hay sao?”
“Một tên Hóa Thần Cảnh tép riu mà lại dám ăn nói ngông cuồng tới vậy”.
“Nếu không phải muốn nhìn xem ngươi có mục đích gì, người sau lưng ngươi là ai thì ngươi cho rằng hôm qua ngươi có thể rời khỏi Vương phủ hay sao?”, Trấn Bắc Vương tỏ ý khinh thường nhìn Trần Trường An.
Nghe Trấn Bắc Vương nói vậy, Trần Trường An cười, lắc đầu. Có lẽ đối với Trấn Bắc Vương thì ông ta đã cho Trần Trường An hắn cơ hội được sống lâu thêm một ngày.
Nhưng ông ta không biết rằng, thực ra Trân Trường An mới là người đã cho ông ta được sống thêm một ngày.
“Ta là Trần Trường An, ngươi không biết tên ta, có lẽ rất nhiều người của hoàng triều Phụng Thiên cũng không biết tên ta”.
“Nhưng có một người của hoàng triều Phụng Thiên nhớ rất rõ”.
“Người đó là Ân Thiên Tử!”
Khi Trần Trường An bình thản nói ra cái tên này, Trấn Bắc Vương sững sời Ân Thiên Tử?
Hắn biết Ân Thiên Tử?
Hơn nữa, hắn nói vậy là sao? Ân Thiên Tử cũng biết hắn?
Chẳng lẽ Trần Trường An là người do Ân Thiên Tử phái tới? Nhưng... Sao có thể như vậy chứ?
Ân Thiên Tử là ai? Hắn ta là cường giả số một của hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã đặt nửa bước tới Đại Đế Cảnh.
Hơn nữa, lần gần nhất Ân Thiên Tử có động tĩnh gì đó là từ mấy trăm năm
trước, chẳng phải nghe đâu từ sau chuyện năm đó, Ân Thiên Tử đã bế quan rồi sao?
Hắn ta xuất quan từ khi nào? Vì sao không có chút tin tức gì?
“Ngươi là người của Ân Thiên Tử ư?”, biểu cảm của Trấn Bắc Vương hết sức. nặng nề.
Người của Ân Thiên Tử?
Trần Trường An bật cười một tiếng đầy khinh miệt: “Ân Thiên Tử là cái thá gì chứ, hắn ta xứng ư?”
Ầm!
Nghe hắn nói vậy, không chỉ Trấn Bắc Vương mà toàn bộ Trấn Bắc quân đều tỏ ra sợ hãi.
Hắn đang nói gì vậy?
Hắn giễu cợt Ân Thiên Tử?
“Vâng, thưa công tử”. Cố Tiên Nhi hơi hụt hãng nhưng nàng ta hiểu rõ thực lực của bản thân, dù cho nàng ta đứng thứ hai trên Nhân Bảng nhưng nếu so với cường giả chân chính thì nàng ta vẫn còn thua xa.
Đây là một quá trình rất dài, không phải chỉ cần một câu cố gắng là có thể bắt kịp trong một thời gian ngắn.
Tiếng động càng ngày càng lớn, Trấn Bắc Vương dẫn đầu Trấn Bắc quân càng ngày càng tới gần Trần Trường An.
Khi Trấn Bắc Vương nhìn thấy bóng dáng Trần Trường An, ông ta không khỏi sững sờ.
Chỉ có hai người bọn họ thôi sao? Điều này hoàn toàn khác với những gì Trấn Bắc Vương nghĩ. Ông ta vốn cho rằng sau lưng Trần Trường An chắc chắn vẫn còn những người khác.
Nếu không thì sao hắn lại to gan như vậy chứ?
“Ta đến rồi!”
“Giờ có thể nói nốt chuyện hôm qua còn chưa nói chưa?”
“Hay là chờ người sau lưng ngươi tới rồi mới nói?”
“Bảo hắn ta ra đây đi, đừng trốn chui trốn lủi nữa”.
Trấn Bắc Vương nói vậy khiến Trần Trường An ngẩn người, không ngờ ông ta lại coi thường hắn như vậy? Vì tu vi của hắn chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất ư?
“Không còn ai nữa hết, chỉ một mình ta là đủ!”
“Một mình ngươi?”
“Hahaha, ngươi thật sự cho rằng Trấn Bắc Vương ta là kẻ ngu hay sao?”
“Một tên Hóa Thần Cảnh tép riu mà lại dám ăn nói ngông cuồng tới vậy”.
“Nếu không phải muốn nhìn xem ngươi có mục đích gì, người sau lưng ngươi là ai thì ngươi cho rằng hôm qua ngươi có thể rời khỏi Vương phủ hay sao?”, Trấn Bắc Vương tỏ ý khinh thường nhìn Trần Trường An.
Nghe Trấn Bắc Vương nói vậy, Trần Trường An cười, lắc đầu. Có lẽ đối với Trấn Bắc Vương thì ông ta đã cho Trần Trường An hắn cơ hội được sống lâu thêm một ngày.
Nhưng ông ta không biết rằng, thực ra Trân Trường An mới là người đã cho ông ta được sống thêm một ngày.
“Ta là Trần Trường An, ngươi không biết tên ta, có lẽ rất nhiều người của hoàng triều Phụng Thiên cũng không biết tên ta”.
“Nhưng có một người của hoàng triều Phụng Thiên nhớ rất rõ”.
“Người đó là Ân Thiên Tử!”
Khi Trần Trường An bình thản nói ra cái tên này, Trấn Bắc Vương sững sời Ân Thiên Tử?
Hắn biết Ân Thiên Tử?
Hơn nữa, hắn nói vậy là sao? Ân Thiên Tử cũng biết hắn?
Chẳng lẽ Trần Trường An là người do Ân Thiên Tử phái tới? Nhưng... Sao có thể như vậy chứ?
Ân Thiên Tử là ai? Hắn ta là cường giả số một của hoàng triều Phụng Thiên, hiện tại đã đặt nửa bước tới Đại Đế Cảnh.
Hơn nữa, lần gần nhất Ân Thiên Tử có động tĩnh gì đó là từ mấy trăm năm
trước, chẳng phải nghe đâu từ sau chuyện năm đó, Ân Thiên Tử đã bế quan rồi sao?
Hắn ta xuất quan từ khi nào? Vì sao không có chút tin tức gì?
“Ngươi là người của Ân Thiên Tử ư?”, biểu cảm của Trấn Bắc Vương hết sức. nặng nề.
Người của Ân Thiên Tử?
Trần Trường An bật cười một tiếng đầy khinh miệt: “Ân Thiên Tử là cái thá gì chứ, hắn ta xứng ư?”
Ầm!
Nghe hắn nói vậy, không chỉ Trấn Bắc Vương mà toàn bộ Trấn Bắc quân đều tỏ ra sợ hãi.
Hắn đang nói gì vậy?
Hắn giễu cợt Ân Thiên Tử?
Danh sách chương