Nghe các đại thần nói vậy, Ân Công Vũ cũng chau mày, hiểu rằng với cục diện hiện tại thì đương nhiên phải xin giúp đỡ.

Nhưng xin ai giúp đỡ bây giờ? Quan trọng nhất là, rốt cuộc Trần Trường An là ai? Mục đích hắn làm như vậy là gì?

Hoàng triều Phụng Thiên đắc tội vị cường giả này khi nào?

Mặc dù năm xưa Ân Thiên Tử phái người truy sát Ngô Danh Đao, nhưng Ân Thiên Tử không hề nói ra nguyên nhân thực sự là gì.

Bởi hắn ta đâu thể nói là mình tranh giành tình nhân, muốn tìm kiếm Trần Trường An nên ra tay với bạn bè của người ta được đúng không?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì hắn ta sẽ mất sạch thể diện.

Ở hoàng triều Phụng Thiên, chỉ có mình Ân Thiên Tử biết Trần Trường An là ai nhưng lúc này hắn ta đang bế quan, không ai dám quấy rầy.

“Phái người, tăng thêm lực lượng, tiếp tục tìm kiếm tung tích Trần Trường An”.

“Ta không tin hoàng triều Phụng Thiên nhiều người như vậy, lẽ nào ngay cả một người đang ở đâu cũng không nghe ngóng được hay sao?”

“Ngoài ra, thi hành giới nghiêm ở đế đô, tất cả người tới từ bên ngoài đều phải kiểm tra kỹ lưỡng”.

“Tu vi, thực lực của người này mạnh như vậy, rất dễ nhận ra”.

“Phái tu vi Bất Tử Cảnh trấn giữ ở cả bốn cửa thành”.

Ân Công Vũ suy nghĩ rất đơn giản, đối phương là cường giả cấp bậc Đại Đế, e là người bình thường không thể nhận ra được nhưng nếu là Bất Tử Cảnh thì chắc sẽ không thành vấn đề.

Nếu như phát hiện ra có người mà ngay cả Bất Tử Cảnh cũng không nhìn thấu được thì chắc chắn tới quá nửa người này chính là Trần Trường An.

Đồng thời, Ân Công Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm sự giúp đỡ, dù sao hoàng triều Phụng Thiên cũng đã tồn tại nhiều năm, ít nhiều vẫn gây dựng được một số mối quan hệ.

Trong lúc Ân Công Vũ chuẩn bị, Trân Trường An cũng không hề dừng kế hoạch trả thù của mình.

Tin dữ lần lượt truyền về khiến toàn bộ đế đô và hoàng thất bị bao phủ trong bóng tối.

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trần Trường An đúng là điên rồi”.

“Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ta cũng chỉ nghe nói thôi, các ngươi có biết Thượng Nguyên Tông không?”

“Đương nhiên biết, quan hệ giữa Thượng Nguyên Tông và hoàng thất hết sức mật thiết, nghe nói phu nhân tông chủ tiền nhiệm của Thượng Nguyên Tông chính là người của hoàng thất”.

“Đúng vậy, chính là Thượng Nguyên Tông này đấy. Hai hôm trước, toàn bộ 'Thượng Nguyên Tông đã bị tiêu diệt, không còn một ai sống sót”.

“Vẫn là do Trần Trường An làm à?”

“Đúng vậy, chính là Trần Trường An”.

“Rốt cuộc người này muốn làm gì? Sao ta có cảm giác hễ là người có liên quan tới hoàng thất thì đều bị hắn lần lượt sát hại vậy nhỉ?”

“Tất nhiên là vì hoàng thất rồi, nghe nói hiện tại hoàng thất cũng đang hết sức. hoảng sợ, phải tìm kiếm sự giúp đỡ”.

“Ồ? Hoàng thất đang tìm kiếm sự giúp đỡ à?”

Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên, mọi người sững người, quay đầu lại, phát hiện ra bên bàn bên cạnh có một thanh niên đang đầy hào hứng nhìn bọn họ.

“Ngươi muốn nghe ngóng tin tức à?”

“Thế thì phải bày tỏ một chút chứ?”

Người lên tiếng chính là Trần Trường An đã tới đế đô, nghe đối phương nói như vậy, Trần Trường An cũng không nói lời thừa thãi, lập tức tỏ thái độ sẽ mời rượu, mời thịt bàn của bọn họ.

Thấy Trần Trường An hào phóng như thế, những người kia lập tức vui vẻ.

“Tên nhóc này hiểu chuyện đấy”.

“Vậy ta kể cho ngươi nghe một chút vậy”.

“Nghe đồn, Trần Trường An là cường giả Đại Đế Cảnh, nếu không sao có thể có thực lực mạnh như vậy được”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện