“Khó nói lắm, chỉ có điều Cổ gia cũng thật khác thường, sao bọn họ lại để tâm tới hoàng triều Phụng Thiên nhỏ bé này chứ”.

“Nghe nói Cổ gia đã cử người tới hội đấu giá lần này nên bệ hạ không thể không đích thân ra mặt, đây là người Cổ gia cơ mà”.

“Gì cơ? Người Cổ gia đến? Sao ngươi biết?” “Nghe nói thế”.

Nếu người Cổ gia tới thì tạo nên tình hình như hôm nay cũng chẳng có gì lạ, dù sao đây cũng là người của Cổ gia, ai dám không nể mặt? Dù có là hoàng đế của hoàng triều Phụng Thiên thì đã sao? Ở trước mặt Cổ gia cũng chẳng qua chỉ là một nhân vật tép riu mà bọn họ có thể bắt chẹt dễ dàng mà thôi.

Đừng nói là Hoàng đế, dù Ân Thiên Tử có tới đây thì người của Cổ gia cũng chưa chắc đã để mắt tới.

Cổ gia không phải chỉ có một vị Đại Đế đỉnh phong, nghe đồn gia tộc bọn họ có tới ba cường giả cấp bậc Đại Đế.

Lúc Trần Trường An và Gố Tiên Nhi tới thì bên ngoài phòng đấu giá đã vắng vẻ hơn nhiều, dù sao người muốn vào thì lúc này cũng đều đã vào trong rồi.

Không hổ là phòng đấu giá của Cổ gia, nơi này không có nhiều người a dua nịnh hót, người đứng gác nhìn thấy hai người trẻ tuổi như Trần Trường An tới vẫn mỉm cười mời họ vào.

“Trông hai vị rất lạ mặt, chắc là mới tới đây lần đầu phải không?”

“Muốn tham gia hội đấu giá của bọn ta thì không cần phải có thân phận gì nhưng quan trọng là phải có tài sản”.

“Nếu tài sản không đủ thì không thể nào tham gia, cho nên mong hai vị bỏ quá cho, liệu có thể chứng minh một chút được không?”

Nghe người này nói vậy, Trần Trường An không nhiều lời thừa thãi, lấy luôn ra một vạn linh thạch cực phẩm, hỏi: “Thế này đã đủ chưa?”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Nếu chưa đủ thì ta vẫn còn nữa”.

Một vạn linh thạch cực phẩm không phải là con số nhỏ nhưng dù sao những

người làm ở phòng đấu giá của Cổ gia cũng đều đã giàu kinh nghiệm nên không hề thấy ngạc nhiên.

“Vậy là đủ rồi, có điều, nếu chỉ có vậy thì các ngươi chỉ có thể ngồi ở đại đường, không được vào trong phòng riêng”.

Không được vào phòng riêng?

“Muốn vào phòng riêng thì phải thế nào?”

“Linh thạch ư? Thế này thì sao?”

Trần Trường An nói xong, tiếp tục lấy thêm ra một trăm nghìn linh thạch cực phẩm nữa. Đối phương nhìn thấy ánh mắt của Trần Trường An, không khỏi chấn động.

Hắn ta nhận ra rằng, nếu như thế này vẫn chưa đủ thì Trần Trường An sẽ tiếp tục lấy ra thêm.

Mặc dù một trăm nghìn linh thạch cực phẩm không phải quá nhiều nhưng ở hoàng triều Phụng Thiên mà có thể lấy ngay ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy chỉ trong một lần duy nhất thì e là không có mấy ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện