Phượng Dao nàng ta biết để vào đâu? “Cổ Phượng Dao, đây là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào việc của người khác”.

“Với lại, chúng ta tới đây là để tham gia đấu giá, không có thời gian nghe ngươi đứng đây dông dài”.

“Tránh ra”, Cố Tiên Nhi lạnh lùng nói.

Cổ Phượng Dao tức giận nhìn Cố Tiên Nhi một cái, sao cô nàng này lại không biết tốt xấu như vậy chứ?

Mình đang giúp nàng ta, vậy mà nàng ta còn nổi giận với mình?

Lúc này, người làm công của phòng đấu giá rơi vào thế khó xử, không biết phải làm thế nào, một bên là đại tiểu thư nhà mình, một bên là khách hàng, hắn ta đứng ở đây thật là lúng túng, có nên làm gì hay nói gì đó không?

“Đi thôi, sao phải nhiều lời với nàng ta làm gì”.

“Vốn cũng không phải là người chung chí hướng”.

Trần Trường An cười vỗ vai Cố Tiên Nhi rồi tiếp tục đi lên trên tầng.

Thấy Trần Trường An rời đi, trong lòng Cổ Phượng Dao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Không được!

“Hôm nay, ta nhất định phải giúp ngươi thoát khỏi bể khổi”

“Cố Tiên Nhi, ta nhất định phải cứu ngươi!”

Hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vừa mới vào phòng riêng, ngồi xuống thì chân trước chân sau Cổ Phượng Dao đã không mời mà tới, đi thẳng vào phòng.

..

 
Dù sao Cổ Phượng Dao cũng là đại tiểu thư của Cổ gia, người làm công của phòng đấu giá sao dám ngăn cản nàng ta.

'Thấy Cổ Phượng Dao đi vào đây, Cố Tiên Nhi nhíu mày, sao nàng ta vẫn còn bám theo mình?

Cổ Phượng Dao không hề khách khí, đi thẳng tới chỗ Cố Tiên Nhi, ngồi xuống ngay bên cạnh nàng ta.

Ánh mắt vẫn luôn khóa chặt vào người Cố Tiên Nhi, như thể Trần Trường An ở bên cạnh không hề tồn tại.

Trần Trường An cảm thấy thú vị, đại tiểu thư Cổ gia này còn là một người nhiệt tình như vậy ư?

“Có phải hắn bỏ thuốc ngươi không?” “Hay là hạ cổ?” “Chi bằng ngươi về Cổ gia với ta đi, ta nhờ lão tổ kiểm tra cho ngươi”.

Lời Cổ Phượng Dao nói làm đầu Cố Tiên Nhi giăng đầy mây đen, rốt cuộc thế này là thế nào?

'Trông nàng ta giống người bị bỏ thuốc lắm sao?

“Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ nhưng công tử không hề bỏ thuốc, lại càng không có chuyện hạ cổ với ta”.

“Ngài cũng chưa từng thi triển bất kỳ thủ đoạn mê hoặc tâm trí nào”.

“Ta đi theo công tử hoàn toàn là xuất phát từ tự nguyện, không cần ngươi nhọc lòng bận tâm”, Cố Tiên Nhi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy Cố Tiên Nhi nói năng nghiêm túc như vậy, Cổ Phượng Dao lấy làm lạ, sao lại có thể như vậy được?

Dù nhìn thế nào thì cũng đều sẽ nhận ra Cố Tiên Nhi là người có lòng kiêu hãnh và khí khái, tại sao nàng ta lại khăng khăng một lòng với Trần Trường An này như thế?

Lế nào hắn có chỗ nào hơn người?

Nghĩ tới đây, Cổ Phượng Dao không khỏi nhìn sang Trần Trường An.

ôi!

Ta đang nghĩ gì thế này?

Nhìn là biết Cố Tiên Nhi vẫn còn trinh bạch, sao ta lại nghĩ tới chuyện đó chứ?

Không đúng!

Nhất định không phải là vấn đề của ta, mà là do bầu không khí ở đây có vấn đề, là do Trần Trường An có vấn đề!

Đúng, tất cả đều là lỗi của Trần Trường An!

Cổ Phượng Dao liếc nhìn làm Trần Trường An giật mình, cô nàng này có sở thích gì kỳ lạ vậy?

“Ngươi... Vẫn chưa đi à?”

Thấy Cổ Phượng Dao ngồi đường hoàng như vậy, Trần Trường An tò mò hỏi. “Đi? Đi đâu?”, Cổ Phượng Dao khinh bỉ lườm Trần Trường An một cái.

Mẹ kiếp, chắc chắn là nữ tử này có vấn đề!

Ông đây không chọc giận ngươi, ngươi lườm ai vậy?

“Đây là phòng riêng của hai người bọn ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện