Ông già mặc áo vải thô ra khỏi cửa bèn vươn vai ngáp dài một cái, tựa mình lên lan can.
Ông ta chưa từng nghi ngờ thiên phú của Bạch Nhật Mộng, hai ngày nay cô nhóc cũng không rảnh rỗi, đa số thời gian đều bận đếm tiền, thế nhưng cũng không lơ là võ đạo.
“Hai thứ yêu nghiệt”.
Tên béo đen thui chặc lưỡi, đỡ lưng, đi cà nhắc cà nhắc.
Luận về khả năng hồi phục thì hắn ta thua xa Triệu Bân, hai ngày rồi mà vẫn thương gân động cốt.
“Nhóc mập!”, ông già áo vải thô ngoắc tay.
Ngưu Oanh nhìn trái ngó phải một phen, xác định ông ta đang gọi mình mới tung tẩy chạy tới.
Xong rồi, hắn ta bị chích máu.
Ông già này cũng là một kẻ cầu tiến, sáng sớm ra không nghĩ đến chuyện ăn cơm mà “ứm ừm” người ta ngay tại chỗ, về cơ bản là vì muốn nghiên cứu huyết mạch của Ngưu Oanh.
“Đáng ra nên tìm Triệu Bân, xin một lá bùa nổ”.
Ngưu Oanh quệt máu mũi, nói năng cũng thâm thúy lắm.
May mà hắn ta không có bùa nổ, nếu không, chắc chắn sẽ dán vào mặt ông già này, cho ông ta nổ tan xác.
“Huyết mạch đúng là quá kỳ diệu”.
Ông già áo vải thô ngó lơ hắn ta, một giọt máu lơ lửng trong lòng bàn tay, ông ta cứ nhìn nhìn ngó ngó.
Đến giờ này, ông ta vẫn không biết Ngưu Oanh có lai lịch thế nào.
Cũng phải, thế giới lớn đến mức nào, huyết mạch đặc biệt nhiều tới cỡ nào, ông ta cũng chưa từng thấy hết.
Nếu huyết mạch của Ngưu Oanh thức tỉnh, có lẽ sẽ nhìn ra được manh mối nào đó bên trong.
Keng! Bang! Coong!
Trong lúc hai người nói chuyện thì cuộc đấu bên dưới cũng không ngừng, vẫn đánh nhau mù trời.
Cuộc chiến cùng cấp, nhóc ham tiền lại thua rồi.
Không phải thiên phú của cô nhóc không ổn, mà là núi cao có núi cao hơn, cô nhóc không yêu nghiệt bằng Triệu Bân được.
Keng! Keng!
Tuy cuộc đấu đã hạ màn, nhóc ham tiền đã lùi ra rồi, nhưng Triệu Bân vẫn chưa dừng, tay cầm kiếm Tử Tiêu, nhắm mắt khua khoắng trong không trung, tiếng kiếm rền vang cực kỳ chói tai.
“Đúng là chịu thua ngươi luôn, lại giác ngộ được gì à?”
Ông già áo vải thô chắp tay, nhìn đến mức chặc lưỡi.
“Kiếm pháp huyền diệu quá!”
Đám đông cũng túm lại xem, ánh mắt lấp lánh, túm tụm xem Triệu Bân múa kiếm.
Ông già áo vải thô nói không sai, Triệu Bân lại lĩnh ngộ được rồi.
Đến mức mà trận đấu đã kết thúc nhưng hắn còn múa kiếm với không trung hơn ba canh giờ, chiêu thức lúc thì loạn xạ, lúc thì đơn giản, nhưng chiêu nào cũng biến hóa khôn lường, chủ yếu nhất là hàm ý.
Thứ mà hắn lĩnh ngộ được là kiếm ý.
Không biết đến lúc nào, hắn mới dừng lại.
Đợi khi mở mắt ra, đôi mắt hắn thâm thúy hơn hẳn, thậm chí còn kiếm quang lóe lên.
Ngoài ra, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Múa kiếm với không trung, không phải hắn không có đối thủ, mà là đang đấu kiếm với chính mình, bị kiếm ý đả thương.
Phương thức mà hắn lĩnh ngộ cũng thật kỳ lạ.
“Thuật biến thân, truyền cho ngươi đấy!”
Nhóc ham tiền phồng má, phất tay, một cuộn giấy cổ bay tới.
Triệu Bân mỉm cười, giơ tay đón lấy.
Sau đó, hắn nhanh chóng thể hiện cho mọi người thấy thế nào là nghịch thiên: đi một bước, hình thái của hắn đã thay đổi - biến thành một đại hán cường tráng, đi hai bước, hình thái lại thay đổi - từ đại hán biến thành một ông già, đến bước thứ ba - lại từ ông già biến thành một nữ tử thân hình thướt tha.
“Tên này ăn gian đấy hả!”
Tên mập đen thui chậc lưỡi, chưa đến một nén hương mà đã học thành thạo thế rồi?
“Quá yêu nghiệt rồi đấy”.
Đám người Lỗ Mãng cũng méo miệng rì rầm, nhóc ham tiền cũng không phải ngoại lệ.
“Thiên phú là một thứ tốt”.
Ông già áo vải thô vuốt chòm râu, nói năng thâm sâu, thần thái vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
Khi ông ta ở tầm tuổi Triệu Bân, học thuật biến thân phải mất mấy ngày nhỉ? Người này thì hay rồi, mỗi bước biến ra một hình thái, cứ như hát tuồng vậy.
“Bí thuật tốt quá!”
Triệu Bân cười hề hề, bí pháp truyền ra từ gia tộc lớn quả nhiên không giống bình thường.
Có được bí thuật này phòng thân thì cần gì tới mặt nạ nữa, cứ biến thân là được.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân tới rồi”.
Đúng lúc này thì Dương Đại tung tăng chạy vào trong.
Chuyện này đúng là rất bất ngờ.
Khi Triệu Bân nhìn sang thì Liễu Tâm Như đã tiến vào, kèm thêm cả nha hoàn Ngọc Nhi, nhưng cũng ngoan ngoãn, dọc đường luôn đỡ bên cạnh, chỉ sợ chủ nhân bị ngã.
“Được lắm, lại thêm một người”.
Ông già áo vải thô âm thầm thấy kinh ngạc, biểu cảm có vẻ kỳ quặc.
Thành Vong Cổ nhỏ bé này lấy đâu ra lắm huyết mạch đặc biệt thế, nhóc ham tiền là một, tên mập đen thùi này là hai, Liễu Như Nguyệt là ba, bây giờ đến cả Liễu Tâm Như bị mù cũng có huyết mạch đặc biệt, chẳng qua huyết mạch chưa thức tỉnh nên cũng không nhìn ra được là huyết mạch gì.
“Sao cô lại tới đây”.
Triệu Bân đã bước lên phía trước, đón lấy bàn tay của Liễu Tâm Như, dường như hắn đã lâu lắm không gặp vợ mình.
Cô nhóc vàng vọt xanh xao trong trí nhớ của hắn khi gặp lại đã thay đổi hẳn, dịu dàng xinh đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu, phối hợp cùng váy áo nhạt màu, giống hệt như một bông hoa sen trong hồ nước.
“Đến...!thăm chàng”.
Liễu Tâm Như nhỏ nhẹ đáp lại, cúi đầu cụp mắt, lúc nói chuyện cứ dè dặt.
Tia sáng giữa bóng tối chính là chồng của nàng, còn nàng, với đôi mắt mù, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy tự ti, luôn thấy mình không xứng với Triệu thiếu gia.
“Không phải ngươi có việc hả? Đi làm đi!”
Ngưu Oanh tung tăng chạy tới, đẩy Triệu Bân một cái, ngụ ý rất rõ ràng, cứ làm việc của người đi, em dâu để ta chăm thay ngươi, đảm bảo sẽ béo tròn.
Triệu Bân đạp cho hắn ta một cái rất bá đạo.
Nếu vợ đã đến rồi thì phải ở lại thôi! Tìm bảo bối cứ để sau!
Một tòa lầu gác nhỏ được dọn dẹp ngay sau hậu viện.
Liễu Tâm Như ở lại thì nha hoàn Ngọc Nhi cũng ở lại, so với Triệu gia thì dường như chỗ này yên tĩnh hơn, chí ít thì hai lỗ tai cũng được thanh tịnh.
Hỏi qua mới biết, Triệu Uyên vẫn đang bế quan.
Triệu Bân đã dự tính trước về chuyện này, bế quan tu luyện cũng để tìm kiếm sự thanh tịnh.
Một gia tộc nhỏ bé cũng đầy rẫy chuyện ngươi lừa ta gạt, suốt ngày có cả đống chuyện phiền lòng.
Ông già áo vải đến rồi.
Tên này dường như rất nhàn hạ, từ khi đến cứ chắp tay đi tới đi lui, đa phần thời gian luôn nhìn Liễu Tâm Như, đương nhiên là nhìn huyết mạch của nàng.
Nếu không vì Triệu Bân có ở đây, chắc hẳn ông ta sẽ lấy một giọt máu của nàng.
“Liễu Thương Không, ngươi đúng là thiên tài mà!”
Lời cảm thán của ông ta chỉ có ông ta nghe thấy.
Hai cô con gái đều mang huyết mạch đặc biệt, Liễu Như Nguyệt là huyết mạch Thiên Linh, còn Liễu Tâm Như thì đến nay vẫn chưa biết.
.
Ông ta chưa từng nghi ngờ thiên phú của Bạch Nhật Mộng, hai ngày nay cô nhóc cũng không rảnh rỗi, đa số thời gian đều bận đếm tiền, thế nhưng cũng không lơ là võ đạo.
“Hai thứ yêu nghiệt”.
Tên béo đen thui chặc lưỡi, đỡ lưng, đi cà nhắc cà nhắc.
Luận về khả năng hồi phục thì hắn ta thua xa Triệu Bân, hai ngày rồi mà vẫn thương gân động cốt.
“Nhóc mập!”, ông già áo vải thô ngoắc tay.
Ngưu Oanh nhìn trái ngó phải một phen, xác định ông ta đang gọi mình mới tung tẩy chạy tới.
Xong rồi, hắn ta bị chích máu.
Ông già này cũng là một kẻ cầu tiến, sáng sớm ra không nghĩ đến chuyện ăn cơm mà “ứm ừm” người ta ngay tại chỗ, về cơ bản là vì muốn nghiên cứu huyết mạch của Ngưu Oanh.
“Đáng ra nên tìm Triệu Bân, xin một lá bùa nổ”.
Ngưu Oanh quệt máu mũi, nói năng cũng thâm thúy lắm.
May mà hắn ta không có bùa nổ, nếu không, chắc chắn sẽ dán vào mặt ông già này, cho ông ta nổ tan xác.
“Huyết mạch đúng là quá kỳ diệu”.
Ông già áo vải thô ngó lơ hắn ta, một giọt máu lơ lửng trong lòng bàn tay, ông ta cứ nhìn nhìn ngó ngó.
Đến giờ này, ông ta vẫn không biết Ngưu Oanh có lai lịch thế nào.
Cũng phải, thế giới lớn đến mức nào, huyết mạch đặc biệt nhiều tới cỡ nào, ông ta cũng chưa từng thấy hết.
Nếu huyết mạch của Ngưu Oanh thức tỉnh, có lẽ sẽ nhìn ra được manh mối nào đó bên trong.
Keng! Bang! Coong!
Trong lúc hai người nói chuyện thì cuộc đấu bên dưới cũng không ngừng, vẫn đánh nhau mù trời.
Cuộc chiến cùng cấp, nhóc ham tiền lại thua rồi.
Không phải thiên phú của cô nhóc không ổn, mà là núi cao có núi cao hơn, cô nhóc không yêu nghiệt bằng Triệu Bân được.
Keng! Keng!
Tuy cuộc đấu đã hạ màn, nhóc ham tiền đã lùi ra rồi, nhưng Triệu Bân vẫn chưa dừng, tay cầm kiếm Tử Tiêu, nhắm mắt khua khoắng trong không trung, tiếng kiếm rền vang cực kỳ chói tai.
“Đúng là chịu thua ngươi luôn, lại giác ngộ được gì à?”
Ông già áo vải thô chắp tay, nhìn đến mức chặc lưỡi.
“Kiếm pháp huyền diệu quá!”
Đám đông cũng túm lại xem, ánh mắt lấp lánh, túm tụm xem Triệu Bân múa kiếm.
Ông già áo vải thô nói không sai, Triệu Bân lại lĩnh ngộ được rồi.
Đến mức mà trận đấu đã kết thúc nhưng hắn còn múa kiếm với không trung hơn ba canh giờ, chiêu thức lúc thì loạn xạ, lúc thì đơn giản, nhưng chiêu nào cũng biến hóa khôn lường, chủ yếu nhất là hàm ý.
Thứ mà hắn lĩnh ngộ được là kiếm ý.
Không biết đến lúc nào, hắn mới dừng lại.
Đợi khi mở mắt ra, đôi mắt hắn thâm thúy hơn hẳn, thậm chí còn kiếm quang lóe lên.
Ngoài ra, khóe miệng còn chảy máu tươi.
Múa kiếm với không trung, không phải hắn không có đối thủ, mà là đang đấu kiếm với chính mình, bị kiếm ý đả thương.
Phương thức mà hắn lĩnh ngộ cũng thật kỳ lạ.
“Thuật biến thân, truyền cho ngươi đấy!”
Nhóc ham tiền phồng má, phất tay, một cuộn giấy cổ bay tới.
Triệu Bân mỉm cười, giơ tay đón lấy.
Sau đó, hắn nhanh chóng thể hiện cho mọi người thấy thế nào là nghịch thiên: đi một bước, hình thái của hắn đã thay đổi - biến thành một đại hán cường tráng, đi hai bước, hình thái lại thay đổi - từ đại hán biến thành một ông già, đến bước thứ ba - lại từ ông già biến thành một nữ tử thân hình thướt tha.
“Tên này ăn gian đấy hả!”
Tên mập đen thui chậc lưỡi, chưa đến một nén hương mà đã học thành thạo thế rồi?
“Quá yêu nghiệt rồi đấy”.
Đám người Lỗ Mãng cũng méo miệng rì rầm, nhóc ham tiền cũng không phải ngoại lệ.
“Thiên phú là một thứ tốt”.
Ông già áo vải thô vuốt chòm râu, nói năng thâm sâu, thần thái vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
Khi ông ta ở tầm tuổi Triệu Bân, học thuật biến thân phải mất mấy ngày nhỉ? Người này thì hay rồi, mỗi bước biến ra một hình thái, cứ như hát tuồng vậy.
“Bí thuật tốt quá!”
Triệu Bân cười hề hề, bí pháp truyền ra từ gia tộc lớn quả nhiên không giống bình thường.
Có được bí thuật này phòng thân thì cần gì tới mặt nạ nữa, cứ biến thân là được.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân tới rồi”.
Đúng lúc này thì Dương Đại tung tăng chạy vào trong.
Chuyện này đúng là rất bất ngờ.
Khi Triệu Bân nhìn sang thì Liễu Tâm Như đã tiến vào, kèm thêm cả nha hoàn Ngọc Nhi, nhưng cũng ngoan ngoãn, dọc đường luôn đỡ bên cạnh, chỉ sợ chủ nhân bị ngã.
“Được lắm, lại thêm một người”.
Ông già áo vải thô âm thầm thấy kinh ngạc, biểu cảm có vẻ kỳ quặc.
Thành Vong Cổ nhỏ bé này lấy đâu ra lắm huyết mạch đặc biệt thế, nhóc ham tiền là một, tên mập đen thùi này là hai, Liễu Như Nguyệt là ba, bây giờ đến cả Liễu Tâm Như bị mù cũng có huyết mạch đặc biệt, chẳng qua huyết mạch chưa thức tỉnh nên cũng không nhìn ra được là huyết mạch gì.
“Sao cô lại tới đây”.
Triệu Bân đã bước lên phía trước, đón lấy bàn tay của Liễu Tâm Như, dường như hắn đã lâu lắm không gặp vợ mình.
Cô nhóc vàng vọt xanh xao trong trí nhớ của hắn khi gặp lại đã thay đổi hẳn, dịu dàng xinh đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu, phối hợp cùng váy áo nhạt màu, giống hệt như một bông hoa sen trong hồ nước.
“Đến...!thăm chàng”.
Liễu Tâm Như nhỏ nhẹ đáp lại, cúi đầu cụp mắt, lúc nói chuyện cứ dè dặt.
Tia sáng giữa bóng tối chính là chồng của nàng, còn nàng, với đôi mắt mù, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy tự ti, luôn thấy mình không xứng với Triệu thiếu gia.
“Không phải ngươi có việc hả? Đi làm đi!”
Ngưu Oanh tung tăng chạy tới, đẩy Triệu Bân một cái, ngụ ý rất rõ ràng, cứ làm việc của người đi, em dâu để ta chăm thay ngươi, đảm bảo sẽ béo tròn.
Triệu Bân đạp cho hắn ta một cái rất bá đạo.
Nếu vợ đã đến rồi thì phải ở lại thôi! Tìm bảo bối cứ để sau!
Một tòa lầu gác nhỏ được dọn dẹp ngay sau hậu viện.
Liễu Tâm Như ở lại thì nha hoàn Ngọc Nhi cũng ở lại, so với Triệu gia thì dường như chỗ này yên tĩnh hơn, chí ít thì hai lỗ tai cũng được thanh tịnh.
Hỏi qua mới biết, Triệu Uyên vẫn đang bế quan.
Triệu Bân đã dự tính trước về chuyện này, bế quan tu luyện cũng để tìm kiếm sự thanh tịnh.
Một gia tộc nhỏ bé cũng đầy rẫy chuyện ngươi lừa ta gạt, suốt ngày có cả đống chuyện phiền lòng.
Ông già áo vải đến rồi.
Tên này dường như rất nhàn hạ, từ khi đến cứ chắp tay đi tới đi lui, đa phần thời gian luôn nhìn Liễu Tâm Như, đương nhiên là nhìn huyết mạch của nàng.
Nếu không vì Triệu Bân có ở đây, chắc hẳn ông ta sẽ lấy một giọt máu của nàng.
“Liễu Thương Không, ngươi đúng là thiên tài mà!”
Lời cảm thán của ông ta chỉ có ông ta nghe thấy.
Hai cô con gái đều mang huyết mạch đặc biệt, Liễu Như Nguyệt là huyết mạch Thiên Linh, còn Liễu Tâm Như thì đến nay vẫn chưa biết.
.
Danh sách chương